Editor: Xu
Beta: Sue
Thành phố Trường Hoàn, cuối xuân đầu hè.
Mưa to không ngớt, trời chiều với những tàn quang từ trong tầng mây hiện ra, từng tia từng sợi rọi về phía Tây.
Khương Ngâm cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc chỉnh ảnh, buông chuột xuống, linh hoạt xoay cái cổ đã mỏi nhừ rồi thoải mái xoay eo.
Dương Thư bưng hai cốc cà phê đến, đưa cốc có nửa phần đường cho cô: “Khương Khương, tối thứ bảy tuần này, Đồng Thành tổ chức tiệc từ thiện, Lăng tỷ không phải đã nói để hai chúng ta cùng đi sao, có muốn đặt vé máy bay không?”
Khương Ngâm bưng cà phê uống một ngụm, người tựa vào thành ghế: “Tớ đã mua vé tối thứ sáu.”
“Sớm vậy?” Dương Thư kinh ngạc chớp mắt, chợt nhớ tới chuyện gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười mập mờ: “Đến sớm để hẹn hò cùng bạn trai đúng không?”
Bạn trai Khương Ngâm, Tạ Thiệu Viễn đang làm việc ở Đồng Thành, cách Trường Hoàn xa một chút, hai người đều là người xa xứ.
Lúc còn là hoa khôi hệ nhiếp ảnh của đại học P, Khương Ngâm có vô số người theo đuổi.
Dương Thư cùng với cô là bạn cùng lớp, gặp qua không ít nam sinh ưu tú theo đuổi cô. Một số nam sinh ngành điện ảnh bị cô từ chối, hiện nay đều thành diễn viên tuyến một trong giới giải trí, còn có người cầm giải ảnh đế.
Như thế tính ra, Khương Ngâm ngay cả ảnh đế có địa vị trong giới giải trí cũng dám cự tuyệt. Đúng là “Khó truy đại mỹ nhân”.
Nhớ lại ba tháng trước, Dương Thư khó có thể nghĩ tới, Khương Ngâm lại cùng Tạ Thiệu Viễn hẹn hò.
Từ lúc bắt đầu học đại học, Tạ Thiệu Viễn là một trong những người theo đuổi Khương Ngâm. Anh ta học ngành biên kịch, cũng là người có tiếng tài giỏi trong trường, nhưng vì hoàn cảnh nghèo khó cũng không phải người địa phương nên trong đám nam sinh theo đuổi Khương Ngâm, Dương Thư cũng không quá xem trọng.
Nhưng anh ta rất cố chấp, cũng là người theo đuổi Khương Ngâm thời gian dài nhất. Ba tháng trước, Khương Ngâm bị sự thâm tình của anh ta đả động, rồi ở bên nhau.
Bất quá bởi vì hai người đều xa nhà, ở bên nhau nhưng không thường xuyên gặp mặt.
Dương Thư sờ cằm cẩn thận tính: “Nếu như tớ nhớ không lầm, hai người hẹn hò ba tháng, số lần gặp mặt không quá năm lần a?”
“Ân, bốn lần.” Khương Ngâm duỗi ra bốn ngón tay.
Mà mỗi lần đều là ăn một bữa cơm rồi tách ra. Thật sự là vì quá bận rộn.
Mới vừa quyết định hẹn hò thì Khương Ngâm phải liên tục quay chụp các hạng mục ở nước ngoài, hai tháng bay tới bay lui không ngừng, bởi vì lệch múi giờ nên cũng rất ít khi gọi điện thoại. Tháng này hai người mới ngẫu nhiên gặp mặt một lần.
Trước đó đều là Tạ Thiệu Viễn đến tìm cô, còn cô vẫn chưa đi Đồng Thành thăm anh ta.
Nói đến đây,Khương Ngâm liền cảm thấy vô cùng áy náy.
—
Buổi tối tan làm về nhà, Khương Ngâm đạp rơi giày cao gót trên chân, nghĩ đến việc đi Đồng Thành, cô liền gửi cho Tạ Thiệu Viễn một tin nhắn: [ Em tan làm rồi. ]
Đối phương chưa trả lời, có lẽ là đang bận, Khương Ngâm cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại đặt thức ăn ngoài rồi mang dép lê vào phòng tắm rửa.
Bước ra từ phòng tắm, cô vừa lau tóc vừa mở điện thoại, Tạ Thiệu Viễn vẫn như cũ không có trả lời.
Suy nghĩ một chút, Khương Ngâm lại nhắn thêm một tin: [ Đang bận sao? ]
Chuông cửa vang lên, thức ăn ngoài của cô đến. Nhận được bún ốc, Khương Ngâm liền đem chuyện Tạ Thiệu Viễn vứt sang một bên, ngồi trước bàn ăn mở nắp, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, khiến cho lục phủ ngũ tạng cô bắt đầu kêu gào.
“Mùi gì vậy? Thối quá!”
Lương Văn đem theo rau quả vừa vào cửa liền nhíu mày, tay vẫy vẫy ở trước mũi để xua tan mùi vị khó ngửi kia, ánh mắt liếc về phía bàn ăn của Khương Ngâm, đột nhiên cất giọng cao lên: “Đứa nhỏ này, tại sao lại ăn bún ốc?”
Khương Ngâm cấp tốc đem nắp thức ăn đóng lại, trên mặt tươi cười: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Lương Văn đổi giày, đẩy gọng kính trên sống mũi, trợn mắt cô một cái: “Biết con ở một mình không chịu ăn cơm đàng hoàng, hôm nay mẹ rảnh, tới nấu cơm cho con.”
Nói xong liền đem theo đồ ăn đi vào phòng bếp, rửa tay rồi lưu loát thay tạp dề.
Khương Ngâm đứng ở cửa phòng bếp, vịn cái khung cửa thủy tinh kéo đẩy: “Con đâu có không ăn cơm đàng hoàng, cũng không ăn đồ không rõ nguồn gốc gì.”
“Vậy cái đồ thối hoắc kia là gì?”
“…” Mùi nào? Đâu có thối đâu?
Lương Văn vừa rửa rau vừa lải nhải: “Con a, bình thường lười nấu cơm, tương lai gả chồng thì phải làm sao? Đúng rồi, Tiểu Tạ có biết nấu cơm không?”
“Mẹ nói Tạ Thiệu Viễn sao? Có lẽ là biết ”
“Như vậy thì tốt, tương lai hai đứa kết hôn, con cũng không đến mức chịu đói. Mẹ cũng không cần nó làm gì lớn lao, chỉ cần tài giỏi, đối tốt với con, biết lúc nào nên cứng rắn lúc nào nên nhường nhịn là được.”
“Mẹ cũng lo xa thật.”. Khương Ngâm nhất thời im lặng, cô và Tạ Thiệu Viễn vẫn chưa kịp tìm hiểu lẫn nhau, cảm tình chưa có bao nhiêu, sao có thể nói đến kết hôn?”
“Con nói muốn kết hôn lúc nào? Vẫn còn nhỏ mà.”
“Hai mươi lăm tuổi mà còn nhỏ? Lúc bằng tuổi con, mẹ và ba đã sinh ra anh trai con rồi đấy.”
Khương Ngâm chậc chậc nói: “Giáo sư Lương, tốt xấu gì mẹ với ba cũng là giáo sư, quan niệm không thể cổ hủ như thế được, bây giờ là thời đại nào rồi, sao có thể so với trước kia chứ? Vả lại, anh trai cũng chưa kết hôn, sao cứ thúc mỗi mình con vậy?”
“Anh con đến đối tượng còn chưa có, mẹ thúc giục cùng không có lợi ích gì, còn con không phải có sao, không chừng mẹ cố gắng một chút, liền có hi vọng ôm cháu ngoại.”
“…”
—
Lương Văn nhìn Khương Ngâm ăn hết sạch thức ăn mới rời đi, trước khi đi còn dặn đi dặn lại không được đặt đồ ăn ngoài, nếu có chuyện gì thì tới đại học C.
Ba mẹ Khương Ngâm đều là giáo sư lâu năm ở trường, ở trường còn nhiều hơn ở nhà.
Lương Văn từ tiểu khu đi ra, trên đỉnh đầu vang lên vài tiếng sấm, không bao lâu thì mưa tí tách rơi xuống.
Mưa rất nhanh, Lương Văn không mang ô, cầm túi che lên đầu, chạy tới trạm xe buýt gần đấy tránh mưa, dự định bắt taxi về đại học C.
Phía trước ngã tư, một chiếc xe Bentley màu đen rẽ phải vào đường lớn, dưới cơn mưa, xe như biến lớn ra, tốc độ lái vì mưa mà chậm lại.
Chỗ ngồi phía sau rộng rãi dễ chịu, người đàn ông chân dài cùng với âu phục phẳng phiu, khớp xương tay rõ ràng để trên đầu gối, màu da trắng trẻo, ngón tay thon dài.
Hàng phía trước ngồi kế tài xế là thư kí Lâm ôm một xấp văn kiện, quay đầu về phía anh báo cáo lịch trình mấy ngày tới.
Người đàn ông hơi khép mắt, trên khuôn mặt anh tuấn trầm ổn, nội liễm, không chút gợn sóng.
Sau một lúc lâu, anh ấn vài cái vào xương mi mở mắt, thần sắc thanh u: “Khi nào đi Đồng Thành?”
Thư kí Lâm nhìn một chút vào lịch trình: “Doãn tổng, máy bay đã được sắp xếp vào tối thứ sáu, sáng thứ bảy có một buổi hội nghị cấp cao ở chi nhánh công ty Đồng Thành, còn có một bộ phim điện ảnh lần đầu công chiếu mời ngài tham dự, buổi chiều chúng ta cùng Đào Thanh Hòa lão tiên sinh đàm phán về việc chuyển thể sách thành phim điện ảnh truyền hình và vấn đề bản quyền, buổi tối có một bữa tiệc từ thiện tại khách sạn Viễn Thương Phong Dịch.”
Doãn Toại nhàn nhạt “Ân” một tiếng, đi ngang qua trạm xe buýt ánh mắt lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ.
Trạm xe buýt vắng vẻ, dưới ánh đèn đường lờ mờ có một vị phu nhân đứng lẻ loi, quần áo trên người bị mưa bụi làm ướt nhẹp, có lẽ là vì liên tục gọi xe nhưng không được, hình như bà ấy đang vội.
Khi chiếc xe tới gần, Doãn Toại mới thấy rõ tướng mạo của đối phương, thần sắc ngừng lại, phân phó tài xế dừng xe.
Doãn Toại mở dù ra, nhanh chân đi về phía phu nhân đó, ngữ khí ôn hòa lại cung kính: “Giáo sư Lương.”
Lương Văn vẫn không bắt được xe, định về nhà con gái tránh mưa, không ngờ lại có người tới.
Kính mắt dính một ít nước mưa, bà nhìn chằm chằm mấy giây mới nhận ra người đi tới, mặt mày lập tức hớn hở: “Doãn Toại, sao lại là con?”
Doãn Toại học đại học C ngành tài chính, là sinh viên mà Lương Văn đắc ý nhất.
“Giáo sư muốn về trường sao ạ, con đưa ngài về.” Doãn Toại đưa khăn giấy tới, đem dù che trên đỉnh đầu lão sư, còn đầu vai mình thì bị dính nước mưa ướt nhẹp.
Lương Văn lấy mắt kính xuống, tiếp nhận khăn lau kính, cười từ chối: “Thế thì phiền quá, chỉ sợ chậm trễ chuyện của con, ta ở đây đón xe là được.”
“Không sao, con vừa vặn tiện đường.”
Lương Văn cũng không từ chối nữa, đeo lại mắt kính, ngồi lên xe Doãn Toại.
Trên đường về đại học C, Lương Văn chủ động cùng anh nói chuyện phiếm: “Ta còn nhớ con sau khi tốt nghiệp đại học liền học tiếp thạc sĩ ở MIT*, về nước từ khi nào vậy?”
*MIT: Viện Công nghệ Massachusetts (tiếng Anh: Massachusetts Institute of Technology hay MIT) là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ.
“Năm ngoái ạ.” Doãn Toại đáp, rồi áy náy nói tiếp: “Công việc con có chút bận rộn, chưa có thời gian để đi thăm ngài cùng giáo sư Khương được.”
Lương Văn cười khoát tay: “Người trẻ tuổi mà, công việc quan trọng. Giáo sư Khương cũng thường nhắc đến con, nói rằng ông ấy dạy rất nhiều học sinh khoa tài chính nhưng con là người có tính giác ngộ cao nhất, năm đó con viết mấy cái luận văn, đến bây giờ vẫn bị ông ấy lấy ra để làm ví dụ trên lớp học.”
Doãn Toại đang muốn tiếp lời thì chuông điện thoại của Lương Văn vang lên.
Bà quét mắt nhìn điện thoại, giải thích với Doãn Toại: “Con gái của ta gọi tới.”
Sau đó nhấn nút màu xanh trên màn hình rồi đặt điện thoại ở bên tai. Doãn Toại dịch xa Lương Văn một chút, mơ hồ nghe được bên kia truyền đến một giọng nữ: “Mẹ, bên ngoài trời mưa, mẹ gọi được xe chưa? Nếu không thì con xuống đón mẹ, đêm nay đừng về trường học.”
Lương Văn nhìn qua bên người Doãn Toại cười nói: “Vừa hay gặp được sinh viên nên đã đi nhờ xe rồi, con không cần bận tâm, bên ngoài trời mưa đừng chạy loạn, nhớ đem chén rửa sạch.”
“Sinh viên? Người nào vậy?”
“Người nào con không cần biết, nghe ngóng nhiều như vậy làm gì?”
“…”
Đầu bên kia điện thoại, Khương Ngâm thè lưỡi không nói.
Cúp điện thoại, Tạ Thiệu Viễn bên kia vẫn như cũ không trả lời, không biết đang bận việc gì.
Phòng bếp đã thu dọn sạch sẽ, trong lúc rảnh rỗi, Khương Ngâm ôm máy tính về phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, đem một công việc đã làm một nửa liên quan đến lý thuyết kỹ xảo chụp ảnh tiếp tục hoàn thành
Ánh đèn ấm áp lan tỏa bốn phía, tiếng bàn phím lộp bộp cùng âm thanh kích chuột luân phiên truyền đến trong không gian yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ mưa dần dần tạnh, màn đêm không biết từ lúc nào trở nên nồng đậm.
Mười giờ tối, Khương Ngâm ngáp một cái, rốt cuộc cũng hoàn thành văn án tuyên truyền Weibo.
Lúc học đại học, cô thường xuyên chụp một số bức ảnh hoặc quay video ngắn đăng lên Weibo, đến nay, fan hâm mộ cũng gần mấy trăm vạn.
Bộ lý thuyết về kỹ xảo chụp ảnh này, lúc trước cô từng hứa với fan hâm mộ sẽ sửa lại.
Duỗi cái lưng nhức mỏi, cô xoa xoa bàn chân tê dại, nhìn Weibo đã đăng thành công, cầm lấy cái cốc không ở đầu giường dự định đi rót nước.
Âm thanh nhắc nhở của Weibo đột nhiên vang lên, vừa nhận được một like.
Ai mà nhanh vậy?
Khương Ngậm sửng sốt hai giây, ấn mở điện thoại:
__@ gió quá lưu ngấn*, em quá lưu tâm đã thích Weibo này [/ ngón tay cái ]
*gió quá lưu ngấn: Gió thổi qua không để lại dấu vết.
Fan hâm mộ này năm ngoái đột nhiên theo dõi cô, hàng ngày đều nhấn like Weibo của cô. Từ đó, mỗi lần cô đăng gì, người đó đều like đầu tiên.
Mà người đó là bạn trai cô, Tạ Thiệu Viễn.
Hẳn là đang rảnh, Khương Ngâm ấn mở Wechat, nhắn cho anh ta một tin: [ Vừa rồi đang bận sao? ]
Bưng cốc nước nóng trở về phòng, Tạ Thiệu Viễn vẫn y nguyên không trả lời.
Khương Ngâm cảm thấy kì quái, Weibo thì bấm like, tại sao lại không nói chuyện?
Bình thường hai người rất ít khi nói chuyện phiếm vì cô và Tạ Thiệu Viễn không tìm được đề tài chung để nói. Nhưng hôm nay Tạ Thiệu Viễn có chút khác thường.
Việc cô sắp đi Đồng Thành vẫn cần nói với anh ta một tiếng.
Khương Ngâm do dự, bấm vào video trò chuyện, vài hồi chuông vang lên, bên kia mới nghe nhưng lại không mở camera, bị ngắt thành cuộc gọi trò chuyện: “Có chuyện gì thế?”
Khương Ngâm dừng hai giây, để điện thoại bên tai: “Nhắn tin cho anh, tại sao lại không trả lời?”
“Xin lỗi, tại anh đang tăng ca viết bản thảo nên không thấy được.”
“Đã trễ như vậy còn tăng ca?”
“Đột nhiên có linh cảm nên nhất thời quên mất thời gian, liền bận tới bây giờ.”
Là một biên kịch, linh cảm đến liền dễ dàng quên hết mọi thứ, Khương Ngâm cũng vậy, cô hiểu rất rõ, chỉ là không nghĩ tới Tạ Thiệu Viễn trong tình huống này vẫn không quên like Weibo cho cô.
“Anh bận rộn như vậy, em quấy rầy anh phải không?”
Tạ Thiệu Viễn bất dắc dĩ cười: “Quấy rầy thì không có, nhưng mà đã trễ như vậy, thức khuya không tốt cho thân thể, mau nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chút nữa liền ngủ, anh cũng nên chú ý thân thể, đừng nghỉ ngơi quá muộn. Đúng rồi, thứ bảy tuần này,em ____”
Khương Ngâm còn chưa dứt lời, trong điện thoại dường như có tiếng gõ cửa truyền đến, Tạ Thiệu Viễn nhỏ giọng nói: “Anh còn có việc phải làm, không thể nói nữa, đi ngủ sớm một chút, không cho phép thức đêm, chăm sóc tốt bản thân, bai bai!”
Điện thoại vội vàng bị cúp máy.
“…”
Xuất phát từ một loại trực giác nhạy bén, cô bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Vốn muốn gọi lại lần nữa, nhưng một lát sau lại từ bỏ suy nghĩ này.
Lỡ như thật sự đang làm việc, cô làm phiền anh ta cũng không tốt lắm.
Khương Ngâm bất đắc dĩ thở dài.
Quên đi, dù sao cô cũng sẽ sớm đi Đồng Thành, đợi tới khi gặp mặt lại nói.