Ông cắn chặt răng mới có thể kiềm nén những uất ức ở trong lòng mà đi thẳng vào vấn đề: “An An, Khê Khê không phải con gái của Đường Linh Lung.
Con bé là con gái của bố và mẹ của con...”
Khi nói điều này, ông nhìn con trai thứ hai của mình là Ôn Huyền Cảnh.
Ôn Huyền Cảnh gật đầu với ông.
Ông thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về, ông đã dặn dò cho cậu con trai thứ hai báo cho hai vị bác sĩ gia đình túc trực để đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Chắc chắn con trai ông đã thông báo cho họ rồi.
Ôn An An không để ý tới vẻ mặt của Ôn Huyền Cảnh.
Cô ta đã bị lời nói của Ôn Minh Viễn làm cho choáng váng.
Cô ta nhìn Ôn Minh Viễn với vẻ mặt khó tin hỏi: “Bố, bố đang nói cái gì vậy?”
Đường Thủy Tinh còn kinh ngạc hơn cô ta.
Đường Thủy Tinh trợn mắt, nhìn Ôn Minh Viễn với vẻ khó hiểu hỏi: “Anh Viễn, anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa đi.”
Ánh mắt của Ôn Minh Viễn lướt qua hai vị bác sĩ gia đình đang đi đến gần, trong lòng hơi lo lắng.
Ông nắm tay Đường Dạ Khê bước đến trước mặt Đường Thủy Tinh, đặt tay Đường Dạ Khê vào lòng bàn tay Đường Thủy Tinh, rồi ôm eo bà mà chậm rãi nói: “Thủy Tinh, em không nghe lầm đâu.
Khê Khê… Khê Khê mới chính là con gái ruột của chúng ta.
Tất cả là lỗi của anh.
Anh đã không chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta.
Anh không biết mình đã nhận nhầm con từ lúc nào.
Anh cũng đã làm giám định huyết thống với Khê Khê rồi.
Khê Khê mới đúng là con gái ruột của chúng ta.”
“Không! Chuyện này không thể nào!” Đường Thủy Tinh vẫn chưa hoàn hồn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ôn An An là người đầu tiên phản ứng.
Cô ta lắc đầu liên tục và hét lên: “Không! Không thể nào! Bố, bố đừng đùa như vậy.
Đây không phải sự thật, chắc chắn không phải là sự thật.
Con là con gái của bố mẹ, con rất giống mẹ.
Ai cũng nói con giống mẹ, làm sao con không phải là con của mẹ được.
Bố, bố nói dối.
Bố nói dối.”
“Bố không nói dối...” Ôn Minh Viễn ôm Đường Thủy Tinh vào lòng, nhìn về phía Ôn Huyền Dương.
Ôn Huyền Dương lặng lẽ lấy giấy giám định huyết thống ra.
Anh ấy đã sao chép nhiều bản giám định huyết thống, mỗi người trong gia đình họ Ôn đều được phát một bản.
Ôn An An run rẩy đọc bản giám định huyết thống trong tay, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Cô ta vừa khóc to vừa xé bản giám định huyết thống ra thành từng mảnh, ra sức lắc đầu: “Không! Đây không phải là sự thật! Đây là giả, mấy người gạt tôi.
Tôi không tin, mấy người gạt tôi.”
Làm sao cô ta lại không phải là con gái của bố mẹ, không phải là cô chủ của nhà họ Ôn chứ?
Cô ta không tin.
Cô ta là con gái của bố mẹ.
Cô ta là em gái của các anh trai.
Là cô chủ của nhà họ Ôn.
Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đã ghen tị với cô ta vì số mệnh tốt đẹp, xuất thân cao quý, được bố mẹ yêu thương và mấy người anh trai rất nuông chiều cô ta.
Dù ở giữa bạn bè cùng lớp hay trong giới thượng lưu, cô ta đều luôn là viên ngọc sáng nhất và chói lọi nhất.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở == TRUMt гuyen.
V N ==
Mọi người đều ghen tị với cô ta và ngước nhìn lên cô ta.
Nhưng, nếu cô ta không phải là con gái của bố mẹ cô ta hoặc không còn là cô chủ của nhà họ Ôn nữa, thì tất cả những chuyện này sẽ mất đi trong chớp mắt.
Trong tích tắc, cô ta sẽ bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Những gì thuộc về cô ta trước đây sẽ biến mất.
Những ánh mắt hâm mộ và ghen tị trước đây sẽ biến thành sự mỉa mai, chế giễu.
Thậm chí, cô ta sẽ bị gạt ra khỏi giới thượng lưu và trở thành một kẻ ngoài lề...!
Cô ta không thể chịu đựng tất cả những điều này.
Không thể chịu được!
“Là cô! Đây là quỷ kế của cô phải không? Cô lừa bố tôi.
Cô là con gái của Đường Linh Lung, cô cũng xấu xa ác độc y như Đường Linh Lung.
Chắc chắn là cô hại tôi rồi.” Cô ta lao tới trước mặt Đường Dạ Khê, kéo quần áo của cô.
Cố Thời Mộ dang tay ra bảo vệ Đường Dạ Khê ở phía sau.
Một tay Đường Dạ Khê cản anh lại, một tay khác nắm lấy cổ tay Ôn An An rồi nhanh nhẹn vặn cổ tay cô ta ấn quỳ trên mặt đất.
Ôn An An bị giữ chặt, đau đớn hét lên thảm thiết.
Ôn Huyền Triệt tức giận nhào tới trước mặt Đường Dạ Khê: “Đường Dạ Khê, cô điên rồi sao? Cô muốn làm gì vậy?”
Đường Dạ Khê nhấc chân đạp Ôn An An ra, phủi tay, giương mắt nhìn Ôn Huyền Triệt rồi thản nhiên nói: “Tôi tự vệ thôi.
Do mắt của cậu tư Ôn không tốt nên không nhìn thấy rõ sao?”
“Cô…” Ôn Huyền Triệt nghẹn lời.
Đường Dạ Khê nhướn mày nhìn anh ta: “Cậu tư Ôn vẫn cho rằng tôi nên giống như trước đây, dù bị cô ta đánh cũng không đánh trả, dù bị cô ta mắng cũng không mắng trả ư? Trước đây tôi bị đánh bị mắng nhưng không đánh trả mắng trả vì tôi luôn cho rằng tôi là con gái của Đường Linh Lung, tôi nợ mấy người, nợ nhà họ Đường.
Nhưng bây giờ tôi đã trả nợ xong hết rồi, tôi chưa từng nợ mấy người… Nếu tôi chưa từng nợ thì tại sao còn bắt tôi phải bị cô ta bắt nạt chứ?”
“Cô… cô.” Ôn Huyền Triệt tức giận đến nỗi không thể phản bác được.
Đường Dạ Khê nhìn Ôn Minh Viễn: “Chủ tịch Ôn, con thấy hình như gia đình người không hoan nghênh con.
Hay là hôm khác con lại đến ạ?”
“Đừng, Khê Khê.
Con đừng tức giận.” Ôn Minh Viễn đang trấn an Đường Thủy Tinh trong lòng, tức giận quát Ôn Huyền Triệt: “Còn không mau xin lỗi em gái con đi.”
Ôn Huyền Triệt giả bộ như không nghe thấy, cắn răng cúi xuống đỡ Ôn An An đang bị đạp ngã dưới đất dậy.
Ôn An An nhào vào trong vòng tay của anh ta khóc lớn.
Cô ta cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ.
Cô ta ghét nhất là Đường Dạ Khê.
Rõ ràng Đường Dạ Khê có xuất thân thấp hèn, mẹ cô lại là con riêng.
Cô ở nhà họ Đường còn không bằng một người giúp việc, thế mà người đàn ông mà cô ta thích lại nói với cô ta rằng anh thích Đường Dạ Khê.
Ngay cả khi Đường Dạ Khê đã làm thụ tinh ống nghiệm và sinh hai đứa con thì người đàn ông kia vẫn không bỏ cuộc, trong mắt anh vẫn tràn ngập hình bóng của Đường Dạ Khê.
Cô ta hận Đường Dạ Khê.
Hận không thể khiến Đường Dạ Khê chết và biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng Đường Dạ Khê không những không biến mất khỏi thế giới này, mà cô còn trở thành con gái ruột của bố mẹ cô ta, sắp thay thế cô ta trở thành cô chủ của nhà họ Ôn.
Trong lòng cô ta tự biết mình không thông minh như Đường Dạ Khê, không xinh đẹp như Đường Dạ Khê, dáng người không đẹp bằng Đường Dạ Khê.
Điều duy nhất cô ta có thể đánh bại Đường Dạ Khê là cô ta có xuất thân tốt.
Bố cô ta là Ôn Minh Viễn.
Mẹ cô ta là Đường Thủy Tinh.
Cô ta còn có tám người anh yêu thương em gái hết mực.
Cô ta chính là công chúa nhỏ được yêu quý nhất của nhà họ Ôn.
Nhưng bỗng nhiên, cô ta không phải nữa.
Tất cả những điều này đều thuộc về Đường Dạ Khê.
Bầu trời sụp xuống cũng chỉ có thế mà thôi.
Cô ta ôm chặt Ôn Huyền Triệt giống như ôm cọng rơm cứu mạng của mình.
Anh trai là của cô ta.
Bố mẹ là của cô ta.
Địa vị cô chủ nhà họ Ôn cũng là của cô ta.
Không ai được cướp đi cả.
Ai dám cướp của cô ta, cô ta sẽ liều mạng với người đó.
Ôn Minh Viễn bị Ôn Huyền Triệt làm cho tức giận đến đau não, nhưng lại không có cách gì cả.
Ông chỉ có thể an ủi Đường Dạ Khê: “Khê Khê, con đừng tức giận.
Anh tư của con không phải muốn chĩa mũi nhọn vào con đâu.
Tính tình nó như vậy thôi, bố cam đoan với con rằng sau này anh tư của con sẽ đối xử tốt với con.”
“Anh Viễn...” Đường Thủy Tinh vẫn đang run rẩy nhìn chằm chằm Đường Dạ Khê, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Minh Viễn: “Anh nói...!Khê Khê là con gái ruột của chúng ta ư?”
“Ừ.” Ôn Minh Viễn gật đầu, ôm chặt bà vào lòng: “Khê Khê là con gái ruột của chúng ta.”
“Vậy An An thì sao?” Đường Thủy Tinh mở to mắt nhìn ông, toàn thân run rẩy kịch liệt nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đến đáng sợ: “Nếu Khê Khê là con gái của chúng ta, vậy thì An An là con gái của ai? An An, con bé… tại sao lại giống em như vậy?”.