“Anh cả nói đúng lắm.” Ôn Huyền Cảnh nói: “Giống như mẹ con và Đường Linh Lung đối đầu với nhau một mất một còn, An An và Dạ Khê cũng đối đầu tương tự như vậy, có điều trong quá khứ vẫn luôn là một mình An An bắt nạt Dạ Khê.
Bị bắt nạt nhiều năm như vậy, Dạ Khê bỗng nhiên biết được An An là tu hú chiếm tổ chim khách, cô ấy mới chính là công chúa nhỏ thật sự của nhà họ Ôn, tất cả những thứ mà An An đang có vốn dĩ đều là của cô ấy, liệu rằng Dạ Khê có thể bình thản chung sống với An An được không?”
Anh ấy tự hỏi tự trả lời: “Con cảm thấy không thể nào.”
Ôn Minh Viễn im lặng gật đầu.
Ông cũng cảm thấy không thể.
Đường Dạ Khê là con gái ruột của ông.
Ôn An An là cô con gái ông đã chiều chuộng hơn hai mươi năm.
Nếu như kết quả giám định huyết thống chứng minh Đường Dạ Khê là con gái ruột của ông, vậy thì đối với vợ chồng ông mà nói, kết cục hoàn hảo nhất là bọn họ sẽ nhận con gái ruột trở về, cũng coi Ôn An An như báu vật ở dưới gối.
Nhà họ Ôn bọn họ giàu có nhiều tiền, đừng nói là hai cô con gái, cho dù là hai mươi người, hai trăm người đi nữa bọn họ cũng sẽ nuôi được.
Nhưng điều quan trọng là Đường Dạ Khê và Ôn An An là kẻ thù của nhau.
Giống như lời đứa con trai thứ hai của ông đã nói, Ôn An An đơn phương bắt nạt Đường Dạ Khê rất nhiều năm nay.
Khi đó tất cả mọi người đều tưởng rằng Đường Dạ Khê là con gái của Đường Linh Lung.
Đường Linh Lung là con riêng của nhà họ Đường.
Tuy rằng Đường Dạ Khê là con trong giá thú của Thái Học Minh và Đường Linh Lung, nhưng vì vợ ông và Đường Linh Lung đối đầu nhau một mất một còn, từ ngày mà Đường Cẩm Địch dẫn Đường Dạ Khê trở về nhà họ Đường, Ôn An An đã cực kỳ ghét Đường Dạ Khê, chỉ nghĩ cách đuổi Đường Dạ Khê ra ngoài.
Khi đó Đường Cẩm Địch đang trong thời kì phản nghịch, thích nhất là đối nghịch với người khác.
Người khác càng không đồng ý cho anh ta làm điều gì thì anh ta lại càng muốn làm điều đó.
Ôn An An muốn đuổi Đường Dạ Khê ra khỏi nhà họ Đường, anh ta cứ không đồng ý, còn khiến Ôn An An tức phát khóc.
Lúc ăn cơm, vốn dĩ Đường Dạ Khê sẽ ngồi cùng với bọn họ, nhưng Ôn An An lại vừa khóc vừa ầm ĩ, hất đồ ăn lên cả mặt cả người của Đường Dạ Khê, nhất quyết đuổi cô ra khỏi bàn ăn.
Từ sau lúc ấy, Đường Dạ Khê không bao giờ ngồi ăn cơm chung bàn với bọn họ nữa.
Không chỉ có như vậy, từ lúc Đường Dạ Khê học được cách nấu ăn, Ôn An An rất thích sai cô nấu ăn cho cô ta.
Mỗi lần tới nhà họ Đường, Ôn An An đều bắt Đường Dạ Khê nấu ăn cho mình.
Đường Lẫm Nhiên rất cưng chiều Ôn An An nên đã bảo Đường Dạ Khê nấu cơm cho cả gia đình.
Mỗi lần bọn họ tới nhà họ Đường, cả một bàn thức ăn đều do một tay Đường Dạ Khê nấu.
Trước đó chuyện này không liên quan đến mình, ông không hề có bất kỳ cảm giác nào cả.
Hiện tại nghĩ đến, ông lại chỉ thấy lòng đau như cắt.
Con gái của ông, dựa vào đâu mà con bé phải nấu ăn cho con gái của Đường Linh Lung chứ?
Nếu vợ ông biết được chân tướng, chẳng phải bà ấy sẽ tức phát điên lên hay sao?
Trước kia lúc Đường Dạ Khê chưa biết gì, cô còn trốn tránh Ôn An An khắp nơi.
Hiện giờ Đường Dạ Khê đã biết chuyện mình là công chúa nhỏ nhà họ Ôn, Ôn An An mới là con gái của Đường Linh Lung - đứa con gái riêng nhà họ Đường kia.
Tất cả những gì mà Ôn An An có được đều là của cô, làm sao mà cô có thể chung sống hòa bình dưới một mái nhà với Ôn An An được chứ?
Nhưng mà Ôn An An…
Nói cho cùng, nó cũng là đứa con gái mà ông đã yêu thương suốt hơn hai mươi năm qua.
Hơn hai mươi năm, dù nuôi chó cũng còn có tình cảm, huống chi ông vẫn yêu thương coi Ôn An An như con gái ruột.
Bảo ông đuổi Ôn An An đi, làm sao mà ông nỡ lòng chứ?
Nghĩ đến chuyện bắt buộc phải chọn một người giữa Đường Dạ Khê và Ôn An An, ông đã thấy cực kỳ đau đầu.
“Vậy phải làm sao đây?” Người con thứ tư Ôn Huyền Triệt nghe vậy nhíu mày: “Cũng đâu thể nào đuổi An An đi được? Đường Linh Lung thật sự rất độc ác, nhưng mà An An vô tội.”
“Đúng vậy An An vô tội.” Con trai thứ ba Ôn Huyền Trừng nói: “Nhưng mà trong chuyện này, Dạ Khê là nạn nhân.
Vì hành vi điên rồ của Đường Linh Lung mà em ấy phải chịu rất nhiều khổ sở, còn An An lại là người được lợi, vì những hành động của Đường Linh Lung mà em ấy đã thay thế Dạ Khê, hưởng thụ cuộc sống vốn dĩ thuộc về Dạ Khê.”
“Anh ba, ý anh là gì? Anh không cần An An nữa phải không? An An là cô em gái mà chúng ta yêu thương từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể nói không cần là không cần ngay được?” Ôn Huyền Triệt không vui, nói: “Bố, anh cả, anh hai, anh ba, mọi người băm vằm Đường Linh Lung kia thành trăm ngàn mảnh kiểu gì con cũng đều đồng ý, nhưng An An vô tội, em ấy không biết gì cả, cũng không phải em ấy bảo Đường Linh Lung tráo đổi mình với Dạ Khê.
Lẽ nào tình cảm hơn hai mươi năm sớm chiều bên nhau là giả hay sao? Bố, anh cả, anh hai, anh ba, con tỏ ý kiến trước, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, An An vẫn mãi mãi là em gái của con, nhà họ Ôn mãi mãi là nhà của em ấy.
Mọi người ra quyết định thế nào con không biết, nhưng mà với con, con cần người em gái An An này.”
“Huyền Triệt à, em bình tĩnh lại một chút.” Ôn Huyền Dương nhíu mày nhìn anh ta: “Em kích động như thế làm gì? Em cần người em gái An An này, nhưng liệu rằng mẹ có cần không? Em đã nghĩ tới cảm nhận của mẹ chưa? Đường Linh Lung làm vậy để trả thù mẹ, nên mới tráo đổi con gái của bà ta với con gái của mẹ.
Sau khi mẹ biết được chuyện này, trong lòng sẽ cảm thấy thế nào đây? Nếu như sau khi biết được chân tướng, mẹ không thể nào tiếp tục đối mặt với An An nữa, muốn đưa An An đi, lẽ nào em sẽ vì An An mà cắt đứt quan hệ với mẹ à?”
Ôn Huyền Triệt không nói gì cả.
Ôn An An có quan trọng đến thế nào cũng không thể bằng người mẹ đã sinh ra anh ta được.
Tim của mẹ anh ta không tốt, bình thường bố và bốn anh em anh ta đều che chở mẹ vô cùng cẩn thận, làm sao mà anh ta dám chọc mẹ tức giận chứ?
Nhưng mà…
Một lát sau, anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm không phục: “Mẹ yêu thương An An nhất, làm sao mẹ có thể không cần An An chứ?”
“Mẹ thương An An nhất là vì mẹ cho rằng An An là con gái ruột của mình, vẫn là đứa con bé bỏng nhất nhà chúng ta.” Ôn Huyền Dương lạnh lùng nói: “Nhưng mà hiện tại, An An không phải là con gái ruột của bà.
Em ấy chẳng những không phải là con gái ruột của mẹ, mà còn là con gái của Đường Linh Lung – người mà mẹ ghét nhất, em cảm thấy mẹ có thể tiếp tục yêu thương An An mà trong lòng không có khúc mắc được không?”
Ôn Huyền Triệt mạnh miệng đáp lại: “Em cảm thấy có thể…”
Nhưng thật ra lời này ngay cả anh ta cũng không tin.
Tính cách của mẹ anh ta rất mâu thuẫn, dịu dàng tốt bụng đồng thời lại ghét cay ghét đắng kẻ thù.
Đối với bọn họ, mẹ là một người thấu tình đạt lý dịu dàng xinh đẹp nhất trên đời.
Nhưng đối với Đường Linh Lung mà nói, mẹ anh ta lại rất vô tình lạnh lẽo.
Lúc chưa lấy chồng, mẹ của bọn họ được ông ngoại và các cậu che chở, sau khi kết hôn lại có bố bọn họ yêu chiều.
Cuộc đời này của mẹ không có điều gì phải phiền não, cũng không có kẻ thù nào.
Mẹ chỉ có một kẻ thù duy nhất trong cuộc đời này chính là Đường Linh Lung.
Bảo mẹ chấp nhận đứa con gái của Đường Linh Lung mà trong lòng không có khúc mắc gì, yêu thương con gái của Đường Linh Lung như con gái ruột của mình, thì ngay cả anh ta cũng cảm thấy đây là chuyện phi thực tế.
Ôn Minh Viễn đau đầu xoa ấn đường: “Chuyện này cứ giấu mẹ con trước đã.
Trước khi có kết quả giám định huyết thống, tuyệt đối không được để cho mẹ các con biết chuyện.”
Cả bốn anh em đều gật đầu.
Ôn Minh Viễn thở dài đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, Huyền Dương, con cùng bố đi Dạ Đô gặp Dạ Khê.
Huyền Triệt, con ở lại cùng với mẹ con đi.
Trước khi bố quay lại, chuyện của Dạ Khê và An An nhất định không được cho mẹ con biết.”
Ôn Huyền Dương và Ôn Huyền Triệt đồng thời gật đầu đáp vâng.
Ôn Minh Viễn lại nói với Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng: “Hai người các con cứ yên tâm làm việc đi, có tin gì mới bố và anh cả các con sẽ thông báo cho các con kịp thời.”
Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng cũng gật đầu đáp lời.
Sau khi sắp xếp xong chuyện trong nhà, Ôn Minh Viễn dẫn theo Ôn Huyền Dương rời khỏi Ôn Thành, lên máy bay tư nhân nhanh chóng bay tới Dạ Đô..