Hành lý của Đường Dạ Khê rất đơn giản, chỉ ba vali, một cái to hai cái nhỏ.
Đường Dạ Khê kéo một cái to một cái nhỏ, Đường Tiểu Sơ kéo một cái nhỏ, hai mẹ con người trước người sau đi ra khỏi phòng ngủ.
Cố Thời Mộ nhìn thấy lập tức thả Đường Tiểu Thứ xuống đi qua chỗ hai người, giơ tay đón lấy hành lý trong tay Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê tránh né bàn tay của anh: “Tôi có thể tự làm được mà.”
“Tôi biết em có thể.” Cố Thời Mộ không cho cô giải thích, đoạt lấy vali: “Nhưng mà lúc có đàn ông ở đây, những việc nặng nhọc tốn sức này nhất định phải cho phép cánh đàn ông ra tay làm hộ.”
Đường Dạ Khê: “…”
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ được đối xử ưu ái như vậy, có hơi không biết phải làm sao.
Đường Tiểu Sơ nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, chú Cố nói rất đúng, những việc nặng nhọc này nên để cho đàn ông làm.
Mẹ cứ đợi nhé, đợi tới khi con lớn rồi, tất cả những việc nặng nhọc trong nhà đều để hết lại cho con.”
Thực ra cậu bé muốn giúp mẹ kéo cả ba vali.
Nhưng mà mẹ không cho.
Cậu bé hoàn toàn đồng ý với những lời của Cố Thời Mộ.
Việc nặng nhọc nên để cho cánh đàn ông bọn họ làm.
Một người đẹp yếu đuối như mẹ của cậu bé nên tận hưởng thật tốt.
Chú Cố?
Cố Thời Mộ ngồi xổm xuống trước mặt bạn học Đường Tiểu Sơ: “Tiểu Sơ à, bố là bố của con, là bố ruột của con.
Không phải con nên gọi bố là bố hay sao?”
“Hừ.” Bạn học Đường Tiểu Sơ kiêu ngạo hếch cằm: “Chú không nuôi cháu được ngày nào cả mà đã muốn cháu gọi chú là bố à? Trên đời này ở đâu ra chuyện được hời như vậy chứ?”
Cậu bé nhìn Cố Thời Mộ bằng nửa con mắt: “Có điều cháu có thể gọi chú là bố hời, chú có đồng ý không?”
Cố Thời Mộ: “…”
Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ cúi đầu, âm thầm chọc chọc ngón tay nhỏ bé của mình lại với nhau.1
Trời ơi.
Cậu bé vừa mới gọi chú Cố là bố rồi.
Không biết sau khi anh trai biết liệu có tức giận không?
Nhưng mà cậu bé thật sự rất thích chú Cố.
Trong cảm nhận của cậu bé, dáng vẻ của bố cũng chính là dáng vẻ của chú Cố.
“Được thôi.” Cố Thời Mộ bất đắc dĩ khẽ xoa nhẹ đầu của Đường Tiểu Sơ: “Vậy thì mong bạn học Cố Thừa Khuyết cho phép chú được nuôi cháu một khoảng thời gian.
Đợi sau khi chú vượt qua thử thách của bạn học Cố Thừa Khuyết thì bạn học Cố Thừa Khuyết lại gọi chú là bố.”
Bạn học Đường Tiểu Sơ nhíu đôi lông mày nhỏ xinh: “Cháu tên là Đường Thừa Khuyết, không phải là Cố Thừa Khuyết.”
“Tại sao lại muốn mang họ Đường?” Cố Thời Mộ nhếch môi: “Người nhà họ Đường đối xử tệ bạc với mẹ cháu như vậy, tại sao lại muốn mang dòng họ giống như người nhà họ Đường?”
Đường Tiểu Sơ nói: “Bởi vì mẹ cháu họ Đường, cháu phải theo họ của mẹ cháu.”
“Mẹ con cũng sẽ nhanh chóng không mang họ Đường nữa rồi.” Cố Thời Mộ nói: “Vốn dĩ mẹ con nên mang họ Ôn.”
Đường Tiểu Sơ hơi mím cánh môi nhỏ, nhìn sang Đường Dạ Khê nói: “Vậy thì cháu nghe mẹ.
Mẹ cháu bảo cháu mang họ gì thì sẽ mang họ đó.”
Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ phụ họa một cách yếu ớt: “Con cũng thế.”
Cố Thời Mộ khẽ cười: “Được rồi, bố biết rồi.”
Nếu như muốn thu phục hai nhóc con này, trước tiên phải thu phục mẹ của bọn chúng đã.
Anh đã hiểu ra rồi.
Anh xoa cái đầu nhỏ của Đường Tiểu Sơ, đứng dậy nói: “Những chuyện đó về sau chúng ta lại thảo luận tiếp.
Bây giờ bố đưa các con về nhà.”
Anh kéo theo hai vali một to một nhỏ đi đằng trước dẫn đường.
Đi ra khỏi khu nhà, nhìn thấy hành lý anh đang kéo trong tay, Cố Thu Vũ lập tức tiến lên nhận lấy.
Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ nhìn thấy tay của Cố Thời Mộ đang rảnh, quay đầu lại nhìn anh trai thì thấy anh trai đang nói chuyện với mẹ, không chú ý tới cậu bé.
Cậu bé lập tức vui vẻ chạy tới bên cạnh Cố Thời Mộ, khẽ sờ vào nắm lấy bàn tay phải của Cố Thời Mộ, nhỏ giọng hỏi: “Bố ơi, nhà của bố cũng là nhà của con, mẹ và anh trai đúng không?”
Lòng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn kéo lấy bàn tay của Cố Thời Mộ, cánh tay của anh không nhịn được khẽ run lên.
Bàn tay nhỏ bé của nhóc con vừa mềm lại vừa mịn màng, yếu ớt chỉ đang sờ nhẹ nhưng lại giống như có thể bóp nát xương cốt của anh.
Trong lòng bàn tay Cố Thời Mộ bắt đầu đổ mồ hôi, anh nhẹ nhàng khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, không dám dùng một chút sức lực nào cả, ngay cả hít thở cũng thả nhẹ.
Anh cúi mắt liếc nhìn Đường Tiểu Thứ một cái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cậu bé, trong đôi mắt ngập tràn sự chờ mong đang nhìn vào anh, anh không nhịn được cúi người ôm lấy cậu bé vào trong lòng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên hai má mịn màng như nước của Đường Tiểu Thứ, nở nụ cười dịu dàng, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua: “Tiểu Thứ nói rất đúng, nhà của bố cũng là nhà của Tiểu Thứ, mẹ và anh trai.
Sau này Tiểu Thứ sẽ mãi mãi ở cùng với bố mẹ anh trai trong ngôi nhà của chúng ta.
Nhà của chúng ta là tòa thành của Tiểu Thứ, anh trai và mẹ.
Ở trong nhà chúng ta, sẽ không có ai được phép bắt nạt Tiểu Thứ, anh trai và mẹ nữa.”
“Tốt quá, tốt quá.” Đường Tiểu Thứ vui mừng reo lên, quay đầu lại liếc mắt nhìn anh trai, thấy anh trai vẫn không chú ý tới mình, cậu bé nhanh chóng thơm Cố Thời Mộ một cái, vòng tay ôm cổ anh, tiến sát gần bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Bố ơi, con thích bố lắm, bố giống như dáng vẻ mà con nằm mơ thấy vậy.”
Ở trong giấc mơ của cậu bé, bố chính là anh trai phiên bản lớn, đẹp trai giống như anh trai, cũng xuất sắc giống như anh trai.
Thân thể nhóc con vừa nhỏ lại vừa mềm, còn mang theo hương sữa ngọt ngào, nép vào vòng tay của Cố Thời Mộ khiến trong lòng anh rối bời hết cả lên.
Anh ôm lấy cậu nhóc, lại hôn lên khuôn mặt xinh xắn của cậu bé: “Ngoan, bố cũng thích con.”
Đường Tiểu Thứ nói: “Cũng phải thích cả anh trai.”
Cố Thời Mộ bật cười: “Ừ, cũng thích anh trai.”
Đường Tiểu Thứ hỏi: “Còn cả mẹ nữa.”
Cố Thời Mộ: “…”
Đường Tiểu Thứ không đợi anh đáp lại, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Bố không thích mẹ à?”
“…” Đón lấy ánh mắt nghi ngờ lại có chút bất an của cậu bé, Cố Thời Mộ chỉ đành nói: “Cũng có thích.”
Cảm giác của anh đối với Đường Dạ Khê rất phức tạp.
Chưa đến mức thích.
Nhưng mà chắc chắn không chán ghét là được rồi.
Đối với anh mà nói, Đường Dạ Khê là một cô gái đáng để kính nể và tôn trọng, cũng đáng để yêu thích.
Nhưng thời gian anh quen biết Đường Dạ Khê quá ngắn, nếu như anh nói thích Đường Dạ Khê, vậy thì không khỏi quá lỗ mãng, cũng quá là không có trách nhiệm.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bất an không yên của cậu nhóc, anh thật sự không có cách nào nói ra được những suy nghĩ thực sự của mình.
Cậu nhóc này vẫn còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện cậu bé còn chưa hiểu rõ được.
Anh chỉ có thể đơn giản nói cho cậu bé, đúng vậy, anh thích mẹ của các cậu, vậy thì cậu nhóc này mới có thể yên tâm.
Quả nhiên sau khi nghe thấy anh nói anh cũng thích Đường Dạ Khê, cậu nhóc lập tức vui sướng thỏa mãn nở nụ cười, nụ cười bất chợt nở ra còn rực rỡ hơn cả hoa hướng dương đang nở rộ trước mặt trời.
Nhìn thấy cậu bé tươi cười như vậy, bỗng nhiên trong lòng Cố Thời Mộ giống như được ánh mặt trời chiếu vào, lồng ngực sự ấm áp không nói được thành lời.
Thật thần kỳ.
Nhóc con này giống như có một sức mạnh ma thuật gì đó, khiến cho anh không kìm lòng được mà yêu thích cậu bé, muốn nuông chiều cậu bé, yêu thương, bảo vệ cậu bé để cho cậu bé được bình an vui vẻ.
Lẽ nào đây là thiên tính của một người làm bố, là sức mạnh của huyết thống sao?
Anh không nhịn được lại thơm lên hai má mềm mịn của cậu nhóc, giọng nói ra tràn đầy khí phách: “Đi nào, bố đưa các con về nhà!”.