Mặt Đường Cẩm Địch đỏ bừng: “Đây là chuyện của người nhà họ Đường chúng tôi, chẳng liên quan gì đến anh hết, mời anh rời khỏi đây ngay lập tức!”
“Nực cười!” Cố Thời Mộ bật cười, nói: “Chuyện của con trai tôi mà lại không liên quan gì đến tôi, vậy thì liên quan đến ai? Anh sao?”
Đường Cẩm Địch bị Cố Thời Mộ làm cho nghẹn họng không nói nên lời, nên bèn tức giận trừng mắt với Đường Dạ Khê, nói: “Đường Dạ Khê, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Giọng của anh ta đột nhiên cao vút lên khiến Đường Tiểu Thứ sợ đến run cầm cập, cậu bé đẩy Cố Thời Mộ ra, nhảy vào lồng ngực của Đường Dạ Khê, ôm chặt lấy cơ thể của cô mà run rẩy sợ hãi.
Trái tim Đường Dạ Khê đau như bị ai đó lấy dao cứa.
Cô ngồi xổm xuống, ôm con trai, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối ngoan, mẹ rất ổn, mẹ không sao đâu...”
Trẻ con đều như vậy, không có ai dỗ dành thì còn đỡ, sự ấm ức tủi thân trong lòng vẫn có thể nhịn xuống được.
Một khi được người khác dịu dàng dỗ dành thì sự ấm ức, tủi thân đó sẽ không thể kìm chế được nữa.
Đường Tiểu Thứ ôm lấy Đường Dạ Khê, khóc òa lên: “Mẹ, chúng ta mau chạy đi, mau chạy đi! Chạy đến nơi mà bọn họ không thể tìm thấy, mau chạy đi mẹ...”
Trong lòng Đường Dạ Khê cũng thấy đau khổ khó chịu khi cậu bé bật khóc nức nở như vậy, hốc mắt của cô ầng ậc nước mắt, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
Cô vỗ về sống lưng Đường Tiểu Thứ, nói: “Được, chúng ta đi, con đừng khóc nữa, mẹ sẽ đưa các con đi!”
Cô đứng dậy, bế Đường Tiểu Thứ quay người đi về phía phòng ngủ, miệng gọi Đường Tiểu Sơ: “Tiểu Sơ, con vào phòng ngủ giúp mẹ thu dọn hành lý nào.”
Cô muốn đưa bọn trẻ rời khỏi đây, đến một nơi mà nhà họ Đường vĩnh viễn không thể tìm ra bọn họ.
Đường Tiểu Sơ hung dữ trừng mắt nhìn Đường Cẩm Địch rồi chạy về phía phòng ngủ.
“Đứng lại!” Mặt Đường Cẩm Địch xanh lại, tức giận gào lên: “Đường Dạ Khê, cô quên năm đó lúc cô bị người ta đánh đến hấp hối, là ai đã cứu mạng cô rồi à? Cô đối xử với người có ân cứu mạng mình như vậy sao?”
Đường Dạ Khê dừng bước, đau đớn nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cô quay người nhìn thẳng vào Đường Cẩm Địch, nói: “Vậy thì sao? Lần này anh muốn tôi làm gì? Gả cho em họ bị bại não của anh, làm vợ anh ta sao? Hay là “tặng lại” Tiểu Thứ cho em gái anh, để thằng bé làm con cô ta?”
“Không, con không muốn đâu!” Đường Tiểu Thứ ôm chặt lấy cổ Đường Dạ Khê, sợ hãi khóc toáng lên: “Con không muốn làm con của người khác đâu! Con không muốn rời xa mẹ, con không muốn!”
“Ngoan, Tiểu Thứ đừng sợ.” Đường Dạ Khê thơm cậu bé, giọng điệu mang theo vài phần kiên quyết: “Tiểu Thứ, con nhớ cho kỹ, chỉ cần mẹ vẫn còn sống thì không ai có thể cướp con và anh trai khỏi tay mẹ! Ai dám cướp các con đi thì mẹ sẽ chặt đứt tay người đó! Chỉ cần mẹ vẫn còn một hơi thở thì không ai có thể chia cắt ba mẹ con chúng ta!”
“Đường Dạ Khê, cô coi tôi là loại người gì? Chẳng lẽ trong mắt cô, tôi chính là kẻ đáng khinh đê hèn đến vậy sao?” Đường Cẩm Địch tức giận nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để dì Trân bắt cô về làm vợ của em họ tôi đâu, cũng sẽ không để bà ấy đưa Tiểu Thứ đi làm con trai của em gái tôi.
Tôi đến tìm cô chỉ là muốn yêu cầu cô rút lại lời cáo buộc, để dì Trân và mấy vệ sĩ được cứu ra khỏi trại tạm giam!”
Nghĩ đến tình cảnh bi thảm của Hình Bội Trân, Đường Cẩm Địch lại nổi giận: “Đường Dạ Khê, lần này cô có biết là cô đã hơi quá đáng rồi không? Nói thế nào thì dì Trân cũng là người mà bố tôi cưới hỏi đàng hoàng, là mẹ kế của tôi, là bậc bề trên của chúng ta.
Sao cô có thể khiến bà ấy trở nên thảm hại như vậy? Cô có biết bà ấy bị thương nặng đến mức nào không? Hơn nữa, bây giờ bà ấy vẫn đang bị giam trong trại tạm giam, bị người ta buộc tội bắt cóc! Cô có biết nếu tội danh được lập thì bà ấy sẽ phải ngồi tù bao lâu không? Từ ba đến năm năm đó! Nếu bà ấy thật sự bị kết án, cô bảo mặt mũi của nhà họ Đường chúng ta biết để vào đâu đây?”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Đường Dạ Khê, gằn từng chữ một: “Đường Dạ Khê, cô đừng khiến tôi thấy hối hận vì đã từng cứu cô!”
“Cậu đừng mắng mẹ cháu!” Đường Tiểu Sơ chắn trước mặt Đường Dạ Khê, con ngươi đen láy sắc bén, lạnh lùng nói: “Vết thương trên người Hình Bội Trân là cháu làm đấy, không liên quan gì đến mẹ cháu! Hơn nữa, Hình Bội Trân đáng mặt làm bậc bề trên sao? Ngoài ức hiếp mẹ cháu và em trai cháu ra, bà ta còn làm được gì? Bà ta ngồi tù càng tốt! Bà ta muốn bắt cóc em trai cháu, ngồi tù cũng đáng!”
“Đường Thừa Khuyết, giáo dưỡng của mày đâu?” Đường Cẩm Địch rất tức giận, cất cao giọng: “Ai dạy mày ăn nói với người lớn tuổi như vậy? Còn nữa, sao mày lại dám ra tay với dì Trân? Mày có biết bà ấy là bậc bề trên của mày không? Tao thấy mày đang ngứa đòn rồi, không đánh mày thì mày sẽ coi trời bằng vung!”
Cố Thời Mộ cười khẩy.
Con trai anh không được giáo dục?
Ngứa đòn?
Được lắm.
Anh cười khẽ một tiếng, gọi: “Thu Vũ!”
“Cậu chủ.” Cố Thu Vũ đang đứng ở ngoài cửa nghe tiếng gọi liền bước vào.
Cố Thời Mộ hất cằm ra hiệu cho anh ta, nói: “Vị này là cậu họ của hai con trai tôi, bây giờ tôi muốn nói chuyện với hai con trai của mình, không có thời gian tiếp đãi anh ta.
Cậu đưa anh ta ra ngoài trước đi, tiếp đãi cho thật tốt, đợi tôi rảnh sẽ nói chuyện với anh ta sau.”
“Vâng thưa cậu chủ!” Sau khi kính cẩn hành lễ với Cố Thời Mộ, Cố Thu Vũ liền đưa tay ra hiệu mời Đường Cẩm Địch.
“Mời anh.”
Đường Cẩm Địch tái mặt, nói: “Anh Cố, dù anh có là tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị đi chăng nữa thì anh cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Đường chúng tôi.
Người nên rời khỏi đây là anh mới đúng, không phải tôi!”
Cố Thời Mộ cũng lười phí lời với Đường Cẩm Địch, anh chỉ liếc nhìn anh ta một cách khinh bỉ rồi phớt lờ.
Cố Thu Vũ đặt tay lên bả vai Đường Cẩm Địch, nở nụ cười hòa nhã, nói: “Nào, cậu Đường, hôm nay thời tiết hơi nóng nực, tôi thấy đầu óc cậu bị nóng đến không tỉnh táo rồi.
Bên ngoài chúng tôi có đồ uống lạnh giúp sảng khoái tinh thần, cậu uống vài cốc là đầu óc sẽ trở nên tỉnh táo hơn đấy.”
“Anh có ý gì?” Đường Cẩm Địch vô cùng giận dữ, hất mạnh cánh tay của Cố Thu Vũ ra.
Anh ta muốn hất bàn tay đang đặt trên vai mình của Cố Thu Vũ ra nhưng ai ngờ chẳng những không làm được mà một cánh tay khác còn bị Cố Thu Vũ vặn ngược ra sau lưng.
Cố Thu Vũ cười rất hòa nhã, nói: “Cậu Đường, nào, đi theo tôi, tôi mời mà, đừng khách sáo!”
Đường Cẩm Địch dùng lực giãy giụa mấy lần nhưng đều không thể thoát khỏi tay Cố Thu Vũ, anh ta bị Cố Thu Vũ kéo ra ngoài.
Cánh cửa phòng được vệ sĩ của nhà họ Cố đóng lại từ bên ngoài.
Đường Cẩm Địch vừa muốn lên tiếng nói chuyện đã bị Cố Thu Vũ bịt miệng lại, ngay sau đó, một cú đấm cứng như thép giáng vào bụng dưới khiến anh ta đau đến tối sầm mặt mũi, suýt nữa ngất xỉu.
Cố Thu Vũ cầm đống đồ hỗn tạp mà cấp dưới đưa đến, nhét vào miệng Đường Cẩm Địch, không đợi anh ta kịp phản ứng lại từ cơn đau thì đã giáng thêm một cú nữa khác khiến anh ta ngã xuống đất.
Một số vệ sĩ của nhà họ Cố vây đến, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Đường Cẩm Địch một trận.
Đường Cẩm Địch cũng dẫn theo một vài tên vệ sĩ đến.
Đến khi đám vệ sĩ đó định thần lại, lao đến muốn cứu người thì bị vệ sĩ của nhà họ Cố ngăn lại, ấn quỳ xuống đất.
“Đãi ngộ” của Đường Cẩm Địch tốt hơn một chút.
Cố Vũ Thu giơ cao đánh khẽ, không ấn anh ta quỳ xuống đất.
Sau khi đánh Đường Cẩm Địch đến tím bầm, sưng vù cả mặt mũi, anh ta sai cấp dưới tìm một sợi dây thừng, trói chặt Đường Cẩm Địch lại ném vào một góc, còn cười híp mắt nói với Đường Cẩm Địch: “Cậu Đường, chắc chắn là do thời tiết khô nóng, nóng đến mức khiến tính tình cậu trở nên nóng nảy.
Cậu cứ ngồi ở đây cho nguội bớt, bình tĩnh lại, đợi cậu chủ nhà chúng tôi bận việc xong, chắc chắn cậu cũng bình tĩnh hơn để nói chuyện với cậu chủ nhà chúng tôi.”.