Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ được đến công viên giải trí cùng bố mẹ nên hai cậu bé đã chơi rất vui vẻ.

Cố Thời Mộ phát hiện ra, mặc dù Đường Tiểu Thứ rất thích làm nũng, nhưng lá gan của cậu bé rất lớn, trò gì cũng dám chơi.

Chỉ cần là trò mà trẻ con ở tuổi của cậu bé có thể chơi là cậu đều muốn thử một lần.

Mười mấy vệ sĩ đứng xếp hàng, trò nào đến lượt thì họ sẽ chơi trò đó, bọn họ chơi rất nhanh, chẳng mấy chốc hai đứa trẻ đã chơi hết những trò chúng có thể chơi.

Hai cậu bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cười rực rỡ như hai đóa hoa hướng dương.

Đến Đường Tiểu Sơ vẫn luôn trầm ổn cũng nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóc đều tăm tắp.

Cố Thời Mộ đã thực sự cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc gia đình.

Anh chẳng thích chơi những trò này chút nào, nhưng nhìn bọn trẻ chơi vui vẻ như vậy, anh còn thấy vui hơn là tự bản thân mình chơi.

Quan hệ máu mủ ruột rà đúng là một thứ rất thần kỳ, rõ ràng thời gian anh ở bên hai đứa trẻ này không nhiều, nhưng anh lại cảm thấy, anh đã rất yêu chúng.

Tựa như có gì đó đã kéo anh ra khỏi bóng tối u ám, khiến anh không kìm lòng được mà muốn đối xử tốt với hai đứa trẻ này hơn.

Đương nhiên, cũng có thể là vì hai đứa trẻ này quá xinh xắn đáng yêu, quá khiến người khác yêu thích.

Tóm lại, anh thấy mình không thể không đối xử tốt với chúng, nhìn chúng vui vẻ là anh thấy vui.


Sau khi đã chơi một lượt hết tất cả những trò mà hai đứa trẻ có thể chơi trong công viên giải trí, cả hai đều rất hài lòng, mãn nguyện.

Đường Tiểu Thứ lao vào lòng Cố Thời Mộ, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, nói: “Bố, chúng ta đi ăn đi!”
“Được!” Cố Thời Mộ rất chiều chuộng hai cậu nhóc, chúng muốn gì được nấy.

Anh xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của cậu bé, hỏi: “Con muốn ăn gì?”
Đường Tiểu Thứ nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Con muốn ăn gà rán, hamburger, coca cola và khoai tây chiên ạ!”
Cố Thời Mộ: “...”
Tại sao trẻ con đều thích ăn những thứ đó nhỉ?
“Không được!” Đường Dạ Khê nói: “Tiểu Thứ, chúng ta đã thống nhất là các con chỉ được ăn bánh hamburger, gà rán và khoai tây chiên mỗi tháng một lần vào cuối tháng.

Bây giờ vẫn chưa đến cuối tháng, không được ăn.”
Đường Tiểu Thứ nhìn Cố Thời Mộ bằng ánh mắt đáng thương: “Bố...”
Cố Thời Mộ thật sự rất muốn chiều lòng cậu nhóc.

Nhưng, anh không tiện quyết định thay cho Đường Dạ Khê.

Anh nghiêng đầu nhìn cô.

.

Truyện Lịch Sử

Đường Dạ Khê lắc đầu, nắm lấy cánh tay Đường Tiểu Thứ, ôm cậu bé vào lòng, nghiêm mặt nói: “Tiểu Thứ, con mà như vậy là mẹ sẽ giận đấy!”
“Vâng ạ...” Đường Tiểu Thứ tiếc nuối chép miệng: “Vậy...!chúng ta có thể ăn buffet không ạ?”
“Chúng ta ăn buffet được không?” Cố Thời Mộ nói với Đường Dạ Khê: “Chúng ta hãy đưa hai đứa trẻ đến nhà hàng buffet cao cấp nhất, sạch sẽ, bổ dưỡng, không có đồ ăn không tốt cho sức khỏe.”
Đường Dạ Khê do dự một lúc rồi gật đầu: “Được rồi.”
Hiếm có khi nào hai đứa trẻ được vui vẻ như hôm nay, cô cũng không muốn làm mọi người mất hứng.

“Được rồi, chúng ta đi ăn buffet thôi.” Đường Tiểu Thứ lập tức vui vẻ hô lên.

Cậu bé vội vàng chạy đến bên cạnh Đường Tiểu Sơ, ghé vào tai anh trai, nói nhỏ: “Anh trai, bố lợi hại như thế, em còn tưởng là sau này bố sẽ là người làm chủ nhà chúng ta, hóa ra vẫn là mẹ quyết định hết.”
Cậu bé còn tưởng mình đã nói rất nhỏ, nhưng giọng của cậu không hề nhỏ, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đều nghe thấy rất rõ ràng.

Đường Dạ Khê...!hơi ngại ngùng.

Cố Thời Mộ lắc đầu cười, nhưng cũng không để tâm.

Đường Tiểu Sơ khinh bỉ nhìn Đường Tiểu Thứ, nói: “Đàn ông tốt bây giờ đều phải nghe lời vợ.

Bố phải nghe lời mẹ mới là đàn ông tốt, nếu không còn lâu anh mới thích bố, anh cũng sẽ khiến mẹ không được thích bố!”
“Đúng vậy!” Đường Tiểu Thứ thấy anh trai nói rất có lý, gật đầu phụ họa: “Trong phim truyền hình họ đều diễn như vậy, đàn ông nghe lời vợ mới là đàn ông tốt.”
Cố Thời Mộ: “...”
Anh nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê: “Bình thường Tiểu Thứ hay xem phim gì?”
“...” Đường Dạ Khê một lời khó nói hết: “Phim gì nó cũng xem hết.”

Cố Thời Mộ nhướng mày: “Mấy loại phim tình cảm thần tượng não tàn nó cũng xem à?”
“Không chỉ có vậy.” Đường Dạ Khê đáp: “Phim về triết lý gia đình nó cũng xem.”
Cố Thời Mộ: “...”
Hóa ra là vậy.

Anh nhìn Đường Tiểu Thứ, cảm thấy thật buồn cười: “Sau này, chúng ta nên đăng ký cho bọn trẻ các lớp học bổ ích như đánh golf, polo, cưỡi ngựa, võ thuật vân vân.

Chỉ cần hai đứa thấy hứng thú thì có thể học mỗi thứ một ít.

Không yêu cầu là chúng phải học tốt, học giỏi đến mức nào, chỉ cần có thể rèn luyện thân thể, tu dưỡng đạo đức, bồi dưỡng tâm lý là được.”
Tóm lại, học cái gì đó cũng tốt hơn là ngồi xem những bộ phim tâm lý đạo đức gia đình.

Đường Dạ Khê gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, đợi ổn định lại sẽ đăng ký cho hai đứa nó đi học.”
“Đúng rồi, tôi quên không nói với em.” Cố Thời Mộ nói: “Lúc em đến bệnh viện, bố có gọi điện cho em, nói ông đã liên hệ trường xong xuôi cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ rồi, là trường tiểu học quý tộc tốt nhất ở Dạ Đô, ở gần nhà chúng ta.

Đợi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ quay về là có thể nhập học.”
Đường Dạ Khê: “...Ừm, cảm ơn bố và anh.”
Ông cụ Cố thật tích cực.

Cố Thời Mộ cũng nghĩ như vậy.

Anh cười nói: “Bây giờ bố chúng ta chỉ mong Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể đi học, như vậy ông ấy có thể ngày ngày đưa đón hai đứa cháu trai bé bỏng của mình đi học rồi tan học.”
Đường Dạ Khê: “...”
Sao Cố Thời Mộ có thể luôn nói ba chữ “bố chúng ta” một cách tự nhiên như thế chứ.

Đáng tiếc là Cố Thời Mộ xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, ông cụ Cố chắc chắn sẽ không để anh lăn lộn trong giới giải trí, nếu không anh chắc chắn sẽ cầm được giải ảnh đế gì gì đó thôi.


Cô đang định nói gì đó thì đúng lúc này, điện thoại của Cố Thời Mộ lại đổ chuông.

Anh rút điện thoại ra nhìn, sau đó ấn nút nghe: “Bố ạ?”
Đường Dạ Khê không nghe rõ đối phương nói gì, chỉ có thể nghe thấy Cố Thời Mộ liên tục “vâng vâng” mấy tiếng liền, sau đó anh chỉ nói một câu “con biết rồi” rồi cúp máy.

Đường Dạ Khê nhìn anh.

Cố Thời Mộ cất điện thoại, nói: “Bố chúng ta gọi điện đến.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô ho khan một tiếng: “Này...!lúc không có ai, anh đừng nói “bố chúng ta” có được không? Chúng ta...”
“Là vợ chồng hợp pháp!” Cố Thời Mộ ngắt lời cô: “Nếu đã muốn cho bọn trẻ một gia đình hoàn chỉnh thì phải làm cho đến nơi đến chốn.

Phải cho bọn trẻ biết rằng chúng ta rất yêu thương nhau, như vậy hai đứa nó mới có cảm giác an toàn.”
Đường Dạ Khê khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã cân nhắc đến chuyện đó, thực ra tôi thấy như vậy không tốt lắm.

Chúng ta làm như vậy là đang lừa dối tình cảm của bọn trẻ.

Nếu để hai đứa biết tình cảm của chúng ta rất tốt, ngộ nhỡ sau này có một ngày nào đó chúng ta đường ai nấy đi, hai đứa nó sẽ chịu đả kích rất lớn, không có lợi cho sự phát triển tâm lý của chúng.”
Cố Thời Mộ nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Em nói như vậy là muốn chia tay với tôi à?”
“Không, tôi không có ý đó.” Đường Dạ Khê vội vàng lắc đầu: “Tôi là người muốn cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ một mái ấm gia đình nhất, chỉ cần anh không đưa ra đề nghị chia tay thì tôi có thể chung sống với anh cả đời, nhưng anh...”
“Tôi cũng có thể.” Cố Thời Mộ nói: “Để bọn trẻ có một gia đình hoàn chỉnh, tôi cũng nguyện ý ở bên cạnh em cả đời.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô suy nghĩ một hồi, rồi nhìn Cố Thời Mộ, nói: “Tôi nghĩ, lời hứa của anh hơi qua loa lấy lệ.

Anh vẫn còn trẻ, đời người dài như vậy, có lẽ sau này anh sẽ gặp được người mà anh thích.”
Cố Thời Mộ bật cười: “Em nói cứ như thể em lớn tuổi hơn tôi, trải đời hơn tôi vậy đó.”.