Ôn Minh Viễn phụ họa: “Đúng, nhà chúng ta tìm lại được Khê Khê là một chuyện vui đáng để chúc mừng, nhất định phải mở tiệc thật to, để những người có quen biết với gia đình chúng ta biết rằng, Khê Khê mới là viên minh châu mà nhà họ Ôn nâng niu trong lòng bàn tay.”
Những người khác cũng lên tiếng hùa theo, chỉ có Ôn Huyền An khẽ lẩm bẩm: “Con gái của nhà họ Ôn lưu lạc ở bên ngoài là một chuyện vẻ vang lắm sao? Truyền ra ngoài không sợ bị người ta chê cười chắc?”
Mặc dù giọng anh ta rất bé, nhưng Ôn Minh Viễn vẫn nghe thấy.

Một câu của Ôn Huyền An như một con dao đâm vào trái tim ông.

Con gái của nhà họ Ôn lưu lạc ở bên ngoài, chẳng vẻ vang gì.

Tại sao lại không vẻ vang?
Còn chẳng phải là vì người làm bố như ông bất tài vô dụng, đến con gái của mình cũng không bảo vệ được sao!
Đối với những gì Ôn Huyền An nói, ông đã nghĩ như vậy.

Nhưng Ôn Minh Viễn đã nghĩ chệch sang hướng khác rồi.

Ý của Ôn Huyền An là, Đường Dạ Khê lưu lạc rồi lớn lên ở bên ngoài nên không xứng làm cô chủ của nhà họ Ôn.

.

Ngôn Tình Hay
Tuy nhiên anh ta không thể nói thẳng ra như vậy, chỉ có thể bày tỏ một cách uyển chuyển.

Nhưng lại bị Ôn Minh Viễn hiểu nhầm.

Ôn Minh Viễn càng cảm thấy tự trách, càng đối xử tốt hơn với Đường Dạ Khê.


Sở dĩ con gái ông phải lớn lên ở bên ngoài đều là lỗi của ông.

Ông nhất định phải đền bù cho con gái thật tốt!
Một bậc bề trên như ông cũng không thèm so đo với một thằng nhãi lông tóc còn chưa mọc hết như Ôn Huyền An, anh ta thích nói gì thì nói.

Thế là, ông giả bộ như không nghe thấy, chỉ càng thân thiết, nhiệt tình hơn với Đường Dạ Khê.

Ôn Huyền An: “...”
Thôi bỏ đi.

Ở nhà họ Ôn, ngoài Ôn An An ra, anh ta là người nhỏ tuổi nhất.

Rõ ràng anh ta cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng tất cả mọi người trong nhà đều coi anh ta như một đứa trẻ.

Ôn Huyền An thấp cổ bé họng, người trong nhà cũng chẳng coi trọng lời anh ta nói, anh ta không quản được người khác nhưng anh ta có thể tự quản bản thân mình.

Ôn Huyền An vươn tay ra ôm lấy vai Ôn An An, khẽ siết chặt vai cô ta, nói: “An An, đừng sợ, anh tám sẽ bảo vệ em.

Chỉ cần có anh tám ở đây, anh nhất định sẽ không để em phải chịu một chút ấm ức nào!”
Ôn An An gật đầu, viền mắt đỏ bừng, nhìn anh ta cười, nói: “Anh tám, anh thật tốt.”
Thấy Ôn An An dùng ánh mắt tin tưởng và ỷ lại nhìn mình như thế, tựa như anh ta chính là bậc anh hùng tỏa sáng ngời ngời, Ôn Huyền An rất hài lòng vừa ý mà mỉm cười.

Ông cụ Ôn lại nói chuyện vài câu với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê, sau đó rời khỏi đại sảnh của ngôi biệt thự.

Sau khi ông cụ Ôn rời đi, chi hai chi ba cũng lũ lượt ra về.


Lúc chi ba rời đi, họ còn đưa Ôn An An theo.

An Vũ Mộng và Ôn Huyền An người trái người phải đi bên cạnh Ôn An An, An Vũ Mộng còn nắm tay cô ta, trông vô cùng thân thiết, tình cảm như mẹ và con gái.

Đường Dạ Khê mỉm cười nhìn họ, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Chẳng mấy chốc mà đại sảnh của biệt thự chỉ còn lại gia đình chi chính của nhà họ Ôn và Cố Thời Mộ cùng Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ.

Chuyện của Bạch Hải Đường đã giải quyết xong, Ôn Minh Viễn quan tâm vợ mình nên đích thân gọi điện liên lạc với phía bệnh viện.

Bên đó nói, Đường Thủy Tinh đã tỉnh rồi, người nhà có thể đến thăm, nhưng chỉ được thăm trong nửa tiếng.

Ôn Minh Viễn vui mừng khôn xiết, lập tức phi đến bệnh viện thăm bà xã.

Những người khác cũng rất vui mừng, tất cả bọn họ đều cùng đến bệnh viện.

Đường Dạ Khê nhờ Cố Thời Mộ giúp cô chăm sóc cho hai đứa trẻ, sau đó cũng đến bệnh viện cùng người nhà họ Ôn.

Đường Thủy Tinh đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt, mặc dù thân thể vẫn còn rất yếu, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Thấy Ôn Minh Viễn được y tá dẫn vào, bà lập tức nhìn về phía sau lưng ông.


Ôn Minh Viễn biết bà đang trông ngóng ai, bèn vội vàng quay đầu lại gọi Đường Dạ Khê: “Khê Khê, mẹ con muốn gặp con!”
Đường Dạ Khê vốn đang đi ở sau cùng lại được Ôn Huyền Cảnh đẩy lên trước.

Đường Dạ Khê đi đến bên giường Đường Thủy Tinh rồi ngồi xuống, hỏi han: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ.

Mẹ thấy trong người thế nào, có thấy khó chịu ở đâu không ạ?”
“Mẹ không sao, mẹ rất ổn...” Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Dạ Khê, mắt Đường Thủy Tinh liền ngấn lệ.

Bà khó khăn đưa tay lên, khẽ vuốt ve gò má của Đường Dạ Khê, ánh mắt dán chặt lên mặt cô, ngập tràn vẻ quyến luyến thương xót: “Khê Khê...!con gái của mẹ...!mẹ xin lỗi con...!mẹ có lỗi với con...”
Ánh mắt nhìn Đường Thủy Tinh nhìn Đường Dạ Khê khiến một người vẫn luôn bình tĩnh, không hề bị xao động trước những biến cố như cô cũng phải thấy xót xa, trái tim cô như đang khẽ run lên.

Ánh mắt là thứ không thể lừa dối được.

Ánh mắt Đường Thủy Tinh nhìn cô giống hệt như ánh mắt khi cô nhìn hai cậu con trai của mình, sự yêu thương trong ánh mắt đó như dâng trào, tràn cả ra ngoài.

Như thể, cô là bảo bối trân quý nhất trên đời này, vừa coi trọng vừa nâng niu một cách cẩn thận tỉ mỉ, không biết nên đối xử với cô thế nào cho tốt.

Được mẹ mình nhìn bằng ánh mắt đó, viền mắt Đường Dạ Khê cũng hơi ươn ướt.

Cô nắm lấy tay bà, khẽ nói: “Mẹ, mẹ phải chăm sóc sức khỏe của mình cho thật tốt, chỉ khi nào mẹ khỏe lại, hai mẹ con chúng ta mới có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.

Nếu sức khỏe mẹ suy yếu thì tương lai sẽ chẳng có gì hết.”
“Đúng, đúng, con gái mẹ nói rất đúng!” Đường Thủy Tinh gật đầu, nước mắt rơi lã chã.

“Khê Khê, con đợi mẹ nhé, đợi mẹ khỏe lại, mẹ muốn đi dạo phố cùng con, cùng nhau đi ăn uống, mua sắm...!Mẹ có rất nhiều thứ muốn nói với con...”
Thấy bà khóc, bác sĩ phụ trách chính của Đường Thủy Tinh khẽ cau mày, bước đến bên giường bệnh, nói với Ôn Minh Viễn và những người khác: “Tình trạng của bà Ôn mới ổn định trở lại, bây giờ không thích hợp để bà ấy xúc động như vậy.

Hôm nay thăm nom đến đây thôi, mời người nhà ngày mai lại đến.”
Lời bác sĩ nói đương nhiên họ phải nghe rồi.


Đường Dạ Khê đứng dậy, Ôn Minh Viễn nắm tay vợ, vội vàng dặn dò vài câu rồi rời đi trong sự quyến luyến không nỡ.

Bọn họ quay về biệt thự nhà họ Ôn, Cố Thời Mộ và hai đứa trẻ đều đã rời đi, không còn ở đó.

Đường Dạ Khê bấm điện thoại gọi cho Cố Thời Mộ, đầu dây bên kia rất ồn ào: “Anh và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ đi đâu rồi? Sao mà ồn thế?”
Giữa những âm thanh ồn ào, hỗn tạp đó, giọng của Cố Thời Mộ trong trẻo vang lên, nghe càng nổi bật và rõ nét hơn, truyền vào tai Đường Dạ Khê một cách rõ ràng: “Anh đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đến công viên giải trí, em có muốn đến không? Anh bảo Thu Vũ đến cổng công viên đón em...”
Giọng anh dừng lại một quãng, ngay sau đó lại vang lên: “Em đến đây đi, Tiểu Thứ muốn em tới, con nói, con muốn bố và mẹ chơi cùng con.”
Đường Dạ Khê nghe mà thấy đau nhói trong tim.

Trước đây, Tiểu Thứ và Tiểu Sơ không có bố, thấy gia đình các bạn nhỏ khác có bố có mẹ, chúng luôn rất ngưỡng mộ.

Chỉ là cả hai đứa đều rất hiểu chuyện, từ trước đến nay chưa bao giờ đòi hỏi gì cả.

Bây giờ, cuối cùng bọn trẻ cũng đã có bố, sao cô lại nỡ để các con mình thất vọng được?
“Được.” Cô đáp: “Là công viên giải trí nào? Bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Cố Thời Mộ nói ra một cái tên: “Tôi sẽ gửi địa chỉ cho em qua điện thoại, sau đó bảo Thu Vũ đến cổng đón em nhé.”
“Được.” Đường Dạ Khê ngừng lại một chút, sau đó khẽ nói: “Cố Thời Mộ, cảm ơn anh.”
Giọng của cô rất trong trẻo và ngọt ngào, lúc khẽ nói ra câu đó còn có một chút mềm mại tựa như một chiếc lông vũ khẽ cọ vào trái tim của Cố Thời Mộ, khiến vành tai anh trở nên ngứa ngáy.

Anh khẽ cười, đáp: “Đừng khách sáo, tôi đưa các con mình đến công viên chơi, em cảm ơn cái gì?”
Đường Dạ Khê: “...”
Đó là con trai của cô mà!
Người đàn ông này cướp con trai của cô một cách quá mạnh mẽ, chẳng thấy ngượng ngùng chút nào.

Rõ ràng là một tay cô nuôi lớn hai đứa nhóc, anh chỉ cống hiến một hạt mầm nho nhỏ thôi, thế mà mỗi lần nói đến lại cứ như anh cũng luôn chăm sóc nuôi dưỡng hai đứa trẻ vậy.

Không biết xấu hổ!.