Lần đầu tiên trong đời Cố Thời Mộ bị người ta nói là đầu óc không thông minh: “…”
Sao đầu óc của anh có thể không thông minh được?
Vì anh thấy cậu nhóc này quá đáng yêu, đột nhiên tình cha trỗi dậy, rất muốn được chiều chuộng cậu bé nên anh mới chuyển nhiều thêm chút thôi.1
Một trăm ngàn đã là con số sau khi anh đã khống chế cảm xúc lại rồi, nếu như không phải vì cậu nhóc còn quá nhỏ, sợ chuyển nhiều tiền quá sẽ không hay thì anh còn muốn thêm vài số không ở đằng sau nữa rồi.
Kết quả lại bị xem là đầu óc không thông minh.
Cậu nhóc này cũng thật là…
Có lúc khi nhắc đến chuyện lúc nhỏ của anh, bố anh cứ luôn nói rằng, lúc anh còn nhỏ luôn khiến cho người ta phải nổi cáu.
Anh không tin.
Từ khi anh có trí nhớ thì anh đã là “con nhà người ta” trong lời của mọi người rồi, anh ưu tú đến mức khiến cho rất nhiều người phải ngưỡng mộ.
Sao anh có thể khiến người khác nổi cáu được?
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy anh bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ này thì anh đã thấy hơi tin rồi.
Nếu như cậu nhóc thật sự là con trai anh, con trai anh lại giống anh, vậy thì có khả năng lúc anh chưa hiểu chuyện, anh thật sự không đáng yêu cho lắm…
“Tiểu Thứ, mẹ đã dạy con thế nào hả?” Lúc anh vẫn đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói nghiêm nghị của Đường Dạ Khê ở cách đó không xa đã vang lên: “Chúng ta không thể lừa người ta chỉ vì đầu óc người ta không được tốt, mau, trả tiền lại cho người ta đi.”
Cố Thời Mộ: “…”
Thôi được.
Có thể anh đã đổ oan cho bản thân mình rồi, con trai anh khiến người ta phải phát cáu không phải bị di truyền từ anh mà có thể là bị di truyền từ mẹ của cậu bé.
Đường Tiểu Thứ chớp mắt, dáng vẻ hơi luyến tiếc.
Đó là số tiền mà cậu bé đã kiếm được dựa vào sức của mình mà.
Không muốn trả!
Nhưng cậu bé là một đứa trẻ ngoan, phải nghe lời mẹ.
Cậu bé suy nghĩ một lát rồi quay người, chạy đến trước mặt Cố Thời Mộ, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Cố Thời Mộ và nói: “Chú à, có phải chú muốn biết tại sao cháu lại đặt cược mẹ cháu thua và chú thắng hay không?”
“Đúng vậy!” Cố Thời Mộ ngồi xổm xuống, giữ cùng tầm mắt với cậu bé rồi nói: “Cháu có thể nói cho chú biết được không?”
“Được chứ!” Đường Tiểu Thứ nghiêng đầu, cười ngây thơ rồi nói: “Mỗi câu hỏi là chín mươi chín ngàn một trăm tệ.”
Cố Thời Mộ: “…”
Vậy là cậu nhóc này đúng thật là không muốn trả tiền lại cho anh đây mà.
Vừa hay anh cũng không muốn lấy tiền lại.
Anh rất muốn chiều chuộng cậu bé, dù có phải cho thêm anh cũng bằng lòng.
Anh gật đầu và nói: “OK.”
Đường Tiểu Thứ vui mừng, ghé cái đầu nhỏ vào bên tai anh và thì thầm nói: “Bởi vì ấy à… anh trai đã từng nói, hai bọn cháu là do bố mẹ đánh nhau nên mới được sinh ra.”
Cố Thời Mộ: “…”
Đường Tiểu Thứ tiếp tục nói: “Trong sách nói sinh em bé đau lắm luôn, vì vậy, cháu nghĩ nhất định là mẹ đã đánh thua bố, cho nên mới phải sinh con cho bố.”
Cậu nhóc nói với vẻ rất chắc chắn: “Nếu như mẹ đã vì đánh thua bố nên mới sinh con cho bố, vậy thì đương nhiên hôm nay mẹ cũng sẽ thua thôi!”
Cố Thời Mộ: “Nếu như cháu cho rằng mẹ cháu sẽ thua, vậy thì tại sao còn ủng hộ mẹ cháu đánh nhau với chú? Cháu còn nói muốn xem mẹ đánh người nữa? Nếu như cháu cảm thấy người thắng sẽ là chú thì cháu nên khuyên mẹ cháu đừng nên đánh nhau với chú mới đúng.”
Đường Tiểu Thứ chớp đôi mắt to long lanh, mở mã QR trên đồng hồ đeo tay ra, đưa đến trước mặt anh và nói: “Mỗi câu hỏi là chín mươi chín ngàn một trăm tệ!”
Cố Thời Mộ: “…”
Đường Dạ Khê bước qua, xoa nhẹ lên đầu của cậu nhóc rồi nói: “Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ, con đừng được nước làm tới nữa!”
Trông Cố Thời Mộ không giống với người thiếu tiền, nếu như con trai cô không muốn trả chín mươi chín ngàn một trăm đó lại cho anh thì thôi cũng được.
Nhưng nếu gài anh thêm lần nữa thì thật sự quá đáng..