Thời gian thấm thoát trôi nhanh tựa thoi đưa, chớp mắt đã đến thứ ba tuần sau.
Dương Uyển Linh vừa đặt chân vào văn phòng, đã chạm ngay ánh mắt khiêu khích của Lương Như Vân.

Cô không để tâm, bình thản đi đến chỗ ngồi.
Lương Như Vân nào dễ dàng bỏ qua, lắc lư tới kiếm chuyện: “Hôm nay là ngày cuối cùng làm việc rồi, lo tạm biệt mọi người đi nhé, chứ không lát nữa lại không có tâm trạng.”
La Hạnh Thư đứng gần đấy nghe thế thì che miệng cười, ánh mắt khinh khỉnh lia đến chỗ Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh sắp xếp tài liệu đặt lên bàn, đầu cũng không ngẩng lên, môi mỏng khẽ cong, thờ ơ đáp trả: “Giờ vẫn còn quá sớm.”
Lương Như Vân khoanh tay hừ lạnh, bực dọc nói: “Để xem cô kiêu căng được bao lâu.”
Trương Bình Hân bâng quơ nói một câu, giọng điệu lộ rõ khinh thường: “Giãy giụa trước khi chết.”
Dương Uyển Linh vuốt ve USB trong tay, thân kim loại lóe lên ánh sáng bạc, sau đó nắm chặt.

Không thờ ơ thêm được nữa, cô ngước mắt, đảo một vòng, không chỉ nói với Lương Như Vân mà còn đang nói với những người khác nữa: “Vậy chúng ta cứ đợi xem.”
Lương Như Vân trừng mắt chống lại ánh mắt đầy tự tin kia, trong lòng dấy lên từng trận bất an.

Cô ta ngúng nguẩy bỏ đi, trước khi đi còn không quên nhìn USB trong tay Dương Uyển Linh nhiều thêm mấy lần.
Hết kịch hay, Trương Bình Hân cũng quay về chỗ ngồi, khi lướt qua Dương Uyển Linh bâng quơ nói: “Không biết lấy đâu ra cái tự tin đó nữa.”
Không biết ai lên tiếng đáp lời Trương Bình Hân: “Lần trước cô ta thừa nhận có đàn ông chống lưng còn hung hăng đe dọa chị, quên rồi à?”
Dương Uyển Linh cười không nói, lẳng lặng đặt USB lên bàn, bỏ ngoài tai mọi lời châm chọc, bắt tay vào công việc.
Ngô Xuân Lan ngồi kế bên, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, liếc sang bên cạnh, nở một nụ cười không rõ nghĩa.

Sau đó, không ai đến gây sự với Dương Uyển Linh nữa.

Thời gian cận kề, người nào người nấy đều bận chỉnh chu lại phương án của mình.

Hiếm khi được dịp thảnh thơi, cô cảm động đến suýt khóc.
Nhoáng cái hết buổi sáng, giờ nghỉ trưa cũng nhanh chóng trôi qua.
Lý Tấn Tài rất xem trọng cuộc họp chiều nay.

Vừa đến giờ làm đã đích thân đi ra nhắc nhở: “Mười phút nữa họp, lần này dù thế nào cũng phải quyết định được phương án...”
Dương Uyển Linh đi ăn về vừa hay nghe được câu nói ấy.

Lý Tấn Tài dừng lại nghiêng đầu nhìn, cô gật đầu chào rồi bước nhanh về chỗ.
Lý Tấn Tài hắng giọng, đanh mặt tỏ uy quyền, tiếp tục chủ đề dang dở: “Nếu Diệp tổng không hài lòng nữa thì các cô, các cậu chuẩn bị đơn từ chức đi.”
Cả đám im thin thít lắng nghe, đột nhiên Dương Uyển Linh la lên, phá tan bầu không khí nặng nề: “USD đâu mất rồi?”
Cô hoảng hốt tìm quanh, lục tung mấy chồng tài liệu trên bàn.
Lý Tấn Tài vừa mới quay lưng đã xoay người lại, hướng cô hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Dương Uyên Linh vẫn chưa hoàn hồn, thành thật kể: “Giám đốc, USB chiến lược doanh nghiệp tôi đã chuẩn bị không thấy đâu nữa rồi.”
Lý Tấn Tài khẽ liếc đồng hồ trên cổ tay, ông còn có rất nhiều thứ phải chuẩn bị vì thế qua loa hỏi: “Sao lại không thấy? Có phải cô để quên ở nhà rồi không?”
Dương Uyển Linh lắc đầu, khẳng định nói: “Không thể nào, rõ ràng tôi để trên bàn, đi rửa tay quay lại thì không thấy đâu nữa.”
Lý Tấn Tài không có thời gian nghe cô giãi bày, mất kiên nhẫn nói với xung quanh: “Mọi người phụ một tay giúp Uyển Linh tìm xem rồi nhanh chóng đến phòng họp.”

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết sẽ chẳng ai giúp mình, Dương Uyển Linh vẫn chưa từ bỏ: “Giám đốc.”
USB không cánh mà bay, chắc chắn có người lấy trộm.
Lý Tấn Tài không dừng bước, khoát tay dáng vẻ rất nôn nóng.
Lương Như Vân vui khi người gặp họa, che miệng nói móc: “Giám đốc à, em thấy cô ta không phải để rơi ở nhà đâu, có khi còn chưa chuẩn bị đó.”
Trương Bình Hân đồng tình tiếp lời: “Lý do, lý trấu nghe mắc mệt.”
“Chưa làm thì nói đại đi, lý do thế cũng đem ra nói khỏi miệng cho được.

Chắc USB tự bay đi mất.” La Hạnh Thư xen mồm.
Tai không nghe tâm không phiền, Lý Tấn Tài dứt khoát bỏ đi.

Dương Uyển Linh có Diệp Tổng chống lưng, thân già ông e không có đất dụng võ.
Dương Uyển Linh sầm mặt, đảo mắt nhìn chằm chằm từng gương mặt một trong phòng, ai cũng có thể là thủ phạm.

Bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, cô cười lạnh:
“Mất rồi cũng không sao, phương án đằng nào cũng nằm sẵn trong đầu tôi rồi.”
Tầm mắt dừng trên khuôn mặt đắc ý của Lương Như Vân, Dương Uyển Linh chế giễu: “Mấy người xấu bụng có thể trộm phương án của tôi nhưng không trộm được sáng kiến trong đầu tôi đâu.”
Không biết Lương Như Vân bị nói trúng tim đen hay là tức giận vì bị người ta hiểu lầm, mà nhảy đỏng lên, chua ngoa như mấy bà bán cá ngoài chợ, chỉ mặt Dương Uyển Linh mắng:
“Này, này, này, cô đứng đó nói xỏ nói xiên ai vậy hả, có tin tôi khâu miệng cô lại không?”
Dương Uyển Linh ấm ức lắm, đã ăn cắp còn la làng, lấy đồ của cô còn mong cô ban cho bọn họ sắc mặt tốt? Mặt lạnh như tiền, cô cầm theo sổ tay và bút đi ra khỏi phòng, bỏ ngoài tai mấy lời đay nghiến, mỉa móc sau lưng.

Dương Uyển Linh rầu rĩ bước vào phòng họp, vài gương mặt quen thuộc ngẩng lên quan sát, thấy rõ mặt cô thì ghé tai nhau thầm thì cười trộm.

Cô mím môi, buồn bực kéo ghế ngồi xuống.
Ở đây, ai cũng mong thấy cô bị bẽ mặt, cô nhếch môi, chỉ đành khiến bọn họ thất vọng rồi.
Mạnh mẽ là vậy nhưng khi Dương Uyển Linh đưa mắt nhìn ghế chủ tọa, lập tức liền như quả bóng xì hơi, như con mèo nhỏ thu móng vuốt, đột nhiên cảm thấy tủi thân lắm.
Chưa qua bao lâu, trong phòng đã lắp kín người.
Dương Uyển Linh chống cằm, cúi đầu giả vờ xem tài liệu nhưng tai với mắt đều tập trung ở cửa.

Và, người cô mong mỏi cuối cùng đã xuất hiện.
Người đi đầu thân hình cao lớn, ôm trọn trong bộ tây trang đen phẳng phiu, đôi chân thon dài sải từng bước trầm ổn.

Theo sau Diệp Gia Quân chính là Bạch Hải, nhưng trong mắt Dương Uyển Linh chỉ chứa mỗi bóng hình anh và trong mắt anh cũng chỉ chứa duy nhất một bóng hình cô.
Dương Uyển Linh thoái lui đầu tiên, bối rối cúi đầu, nhìn chòng chọc trang giấy tựa hồ muốn chọc thành mấy cái lỗ mới chịu.
“Bắt đầu đi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ ra căng thẳng.
“Để tôi trước.” Lương Như Vân nóng lòng đứng dậy khỏi ghế như sợ người khác giành mất.
Dương Uyển Linh đã sớm đoán được, nên khi cô ta đứng lên cũng không mấy bất ngờ, chỉ lẳng lặng dõi theo.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện phương án của Lương Như Vân.
Dương Uyển Linh khiếp sợ trợn to mắt, bên tai đồng thời vang lên giọng nói của cô ta: “Chủ đề kì này của tôi là biển sâu.”
Từng câu từng chữ quen thuộc lọt vào trong tai, Dương Uyển Linh như bị sét đánh, đánh cho toàn thân run rẩy, bén lửa cháy hừng hừng.

Cô bấu chặt góc bàn, cơn đau từ lòng bàn tay truyền tới, cô lập tức tỉnh táo lại.
Lương Như Vân không chỉ trộm phương án của cô, còn lấy nó dùng nữa.


Sao cô ta dám chứ?
Dương Uyển Linh đanh mặt nhìn chằm chằm Lương Như Vân, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng.
Lương Như Vân đang thao thao bất tuyệt, chạm phải đôi mặt trong veo cùng nụ cười chế nhạo kia, cô ta chột dạ tránh né.

Đã tới bước đường này, chỉ có tiến lên chứ không được phép dừng lại.

Cô ta cần công việc lương cao này, tuyệt đối không thể rời khỏi Diệp Khang.
Lương Như Vân siết chặt micro trong tay, cố trấn tĩnh lại, tự tin thuyết trình tiếp.
Đa số mọi người ở đây đều chăm chú lắng nghe hoặc âm thầm đố kị, duy chỉ có hai người là nghe không lọt tai, một là Dương Uyển Linh, người còn lại chính là Diệp Gia Quân.
Nét mặt điềm tĩnh như nước, không nhìn ra bất cứ sơ hở nhưng đáy mắt Diệp Gia Quân lại tràn ngập nghi hoặc.

Anh quan sát Dương Uyển Linh, thấy cô vẫn bình tĩnh theo dõi Lương Như Vân, chân mày nhịn không được nhíu chặt.
“Diệp Tổng, phương án tôi đưa ra lần này là như thế.

Tôi tin rằng nếu làm theo kế hoạch này, nhất định sẽ đạt được hiệu quả cao.” Lương Như Vân hồi hộp nói, trong lòng vừa kích động vừa ganh tỵ xen lẫn khó chịu.
Không ngờ phương án của Dương Uyển Linh xuất sắc đến vậy.

Nếu cô ta không tò mò trộm USB xem thì chắc chắn đã thua rồi.
Diệp Gia Quân vân vê cây bút trong tay, hoa văn bạc kéo dài nối đuôi nhau nổi bật trên nền bút đen thẳm.

Sau một khoảng trầm ngâm anh đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Đây là phương án của cô?”