Vào một ngày thời tiết ẩm ướt mưa phùn, Chu Trạch Lâm cuối cùng cũng tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

Lúc Chu Khâm Nghiêu nhận được tin tức, đi đến bệnh viện thì thấy ông ấy vừa mới tỉnh lại với khuôn mặt tái mét, dùng sức tát người phụ nữ đang đứng đối diện.
Vừa thở hổn hển vừa giận dữ mắng: "Đồ khốn kiếp!"
Mấy chục năm tâm huyết, sau khi tỉnh dậy, tất cả đều tan thành mây khói, Chu Trạch Lâm không kiềm được cơn giận, trực tiếp quát Ngô Mộng ra khỏi phòng, không muốn nhìn thấy bà ta nữa.
Ngô Mông bị tát, vẻ mặt có chút khó coi, một lúc sau mới lãnh đạm cười, hạ eo xuống, nói với bé trai đứng ở đầu giường: "Thụy Thụy, phải làm sao đây? Ba muốn đuổi chúng ta đi."
Chu Thụy mới hơn hai tuổi, còn không biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì, nhưng đứa trẻ vẫn hiểu được cái tát của Chu Trạch Lâm.
Trong mắt cậu bé có chút sợ hãi, nhưng vẫn bước đến bên giường, nắm lấy tay Chu Trạch Lâm, có chút lấy lòng mà bi bô gọi: "Ba..."
Chu Trạch Lâm vừa tức vừa hận.
Nhưng lại bất lực.
Chu Khâm Nghiêu đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cha mình còn có thể tràn đầy năng lượng mắng chửi người khác như thế, trong lòng cũng biết không có gì đáng ngại.
Anh đi qua phòng bệnh nhưng không vào, nhờ các bác sĩ và y tá chăm sóc chu đáo rồi quay người bỏ đi.
Nhưng không hiểu tại sao, rời đi đã lâu anh vẫn không thể quên được vẻ sợ hãi trong mắt Chu Thụy lúc ấy.
-
Kể từ đó, cuộc sống đại học của Đường Du bắt đầu, một điều hạnh phúc hơn cả việc thi đậu vào trường đại học mà cô mơ ước, đó chính là Trình Huyền cũng được nhận vào khoa biểu diễn của Học viện Nghệ thuật Hải Thành.
Học phí ở trường nghệ thuật cao, cả nhà dì Tiên hợp lực để cho cô ấy ăn học, Trình Huyền không dám lơ là, tìm một công việc bán thời gian ở một quán cà phê để trang trải cuộc sống.
Thường khi rảnh rỗi, vào cuối tuần Đường Du sẽ đến quán cà phê nơi cô ấy làm việc để gọi một tách cà phê, đọc sách một lát, nhân tiện ở cạnh cô ấy.
Vào tháng mười, Chu Khâm Nghiêu đi nước ngoài để gặp gỡ một nhà cung cấp kim cương mà anh từng quen.

May mắn là dựa vào một chút quen biết trước đây, đối phương đánh giá cao tính cách và tác phong của anh, hai người bàn bạc thành công chuyện hợp tác.
Đây cũng là bước đầu tiên để Chu Khâm Nghiêu chấn hưng nhà họ Chu.
Tất cả mọi người trong giới đều biết đại thiếu gia nhà họ Chu trở về nắm quyền, liều mình kéo nhà họ Chu đang trên bờ vực phá sản lại thì ắt sẽ có những động thái mới, nhưng mọi người đều đang thầm chờ xem anh có thể khiến thương hiệu thối nát trong tay anh biến đá thành vàng, chết đi sống lại như thế nào, .
Đêm đó từ nước ngoài trở về, Chu Khâm Nghiêu như ngựa không dừng vó mà đi dự tiệc, tình cờ Phương Lai cũng có mặt ở đó.
Tiệc tùng linh đình, nâng ly đổi chén, nữ doanh nhân sắc sảo già dặn, chàng trai trẻ điển trai lịch lãm, cặp mẹ vợ con rể tương lai này cùng hợp tác kéo về một khoản đầu tư, quả thực là khởi đầu tốt.
Trong bữa tiệc Phương Lai uống hơi quá chén, bà đã quen lái xe một mình, chưa bao giờ có tài xế đi theo bên cạnh, nên sau bữa tiệc Chu Khâm Nghiêu lo lắng đưa bà về nhà.
Lái xe chính là trợ lý Tiểu Lục của Chu Khâm Nghiêu.
Xe chạy suốt quãng đường trở về biệt thự của Phương Lai ở Hải Thành.
Kể từ lần cuối cùng anh nhìn thấy Đường Du ở cổng trường đại học, đã gần hai tháng rồi Chu Khâm Nghiêu không gặp cô, nói rằng anh không nhớ cô thì hẳn là nói dối.
Xe dừng ở cửa biệt thự, anh do dự một lúc, Phương Lai như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, mỉm cười nói: "Vào nhà ngồi một lát?"
Trong lòng Chu Khâm Nghiêu hơi ngập ngừng một chút, Phương Lai nói tiếp ngay sau đó: "Hữu Hữu ở trong trường, cuối tuần mới trở về."
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Bác đang chơi cháu đúng không.
Vì vậy anh tạm biệt trong thất vọng: "Vậy bác nhớ về nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong Chu Khâm Nghiêu định rời đi, Đường Viễn Tiêu đi ra đón người, cuối cùng cũng nhìn thấy được con rể tương lai được vợ mình luôn miệng nhắc đến, nói thế nào ông cũng không chịu để anh đi.
"Tiểu Chu, nhanh lên, vào ngồi đi."
Chu Khâm Nghiêu sao dám phớt lờ mặt mũi của bố vợ tương lai, đành phải kêu trợ lý đỗ xe ở cửa, còn mình thì theo xuống đi vào trong nhà.
Trang trí của nhà họ Đường theo phong cách cổ điển Trung Quốc, ở chính giữa bức tường có treo một bộ thư pháp nổi tiếng, Đường Viễn Tiêu đang luyện chữ tại nhà.

Trước khi xuống biển vào thế kỷ trước*, ông là giáo viên dạy ngữ văn, có thể tự tay viết thư pháp rất tốt.
*Vào khoảng những năm 1980 và 1990, ở Trung Quốc bắt đầu bước vào thời kỳ cải cách mở cửa đã tạo nên một làn sóng di chuyển giữa các khu vực để tìm ra cơ hội mới với khẩu hiệu: “Lên trời, xuống đất và xuống biển”.
Trên bàn có một vài chữ khô mực đã được viết xong, Chu Khâm Nghiêu bước tới xem thử, bút pháp của Đường Viễn Tiêu rất có khí phách bậc thầy, trong nhu có cương, hành thư* mạnh mẽ, tự nhiên.
*Một kiểu viết chữ Hán
Anh khen một câu từ tận đáy lòng: “Chữ bác trai viết rất đẹp.”
Đường Viễn Tiêu nói: "Tôi nghe nói ông nội của cậu là bậc thầy Hán ngữ*, thiết nghĩ chắc chữ của cậu hẳn là không kém được nhỉ? Có muốn viết cùng tôi một bức không?"
*Nguyên văn là 国学大师 (Master of Guoxue), đây là một danh hiệu trong giới học thuật Trung Quốc nhằm tôn vinh những người xuất chúng không những có kiến thức sâu rộng mà còn có tư cách và phẩm chất văn học đồng nhất.
Chu Khâm Nghiêu cười khiêm tốn.
Lúc còn nhỏ đúng là ông nội từng dạy anh luyện thư pháp, nhưng lúc đó anh không có hứng thú lắm, dựa vào ba phần sức chịu đựng thì cuối cùng cũng chỉ học được một ít từ ông.
Nhưng cha vợ tương lai đã mở miệng, dù sao anh cũng phải cố gắng hết sức để thỏa mãn ông.
Vì vậy, anh bắt đầu viết một cách tự nhiên, ngẫm nghĩ trong đầu chốc lát rồi viết ra một dòng chữ.
Đường Viễn Tiêu nhìn bốn chữ rơi xuống trước mặt mình ---
Tình hữu độc chung*
*Một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là có cảm giác đặc biệt với ai đó hoặc điều gì đó và chỉ tập trung suy nghĩ và cảm xúc của bạn vào người ấy.
?
Trai thẳng không hiểu được suy nghĩ lãng mạn của người trẻ tuổi, lúc này Phương Lai đang bưng trà từ phía sau đi tới xem qua, vỗ vai Đường Viễn Tiêu: "Người ta đang bày tỏ tình yêu với con gái anh."
Tình【Hữu】độc chung*.
*Tình yêu chỉ dành cho một mình Hữu (tên ở nhà của Đường Du là Hữu Hữu)
Sau khi được vợ nhắc nhở, Đường Viễn Tiêu mới nhận ra những chữ này có chứa ý nghĩa sâu xa gì, ông cười sảng khoái: "Thì ra là như vậy!"
Sau đó ông dẫn Chu Khâm Nghiêu đến ghế sô pha sưa vàng*: "Tiểu Chu, lại đây ngồi."
*Sưa vàng là một loại gỗ quý chỉ có ở Trung Quốc
Người giúp việc pha trà cho Chu Khâm Nghiêu, khi anh nói về nhãn hiệu mới sắp ra mắt, Đường Viễn Tiêu không khỏi cảm thấy hứng thú:
"Tôi nghe mẹ Hữu Hữu nói cậu muốn tung ra một nhãn hiệu mới?"
Chu Khâm Nghiêu cười, "Vâng ạ."
"Không tên là MOON nữa à? Vậy tên là gì?"
Chu Khâm Nghiêu còn chưa trả lời, Phương Lai ở một bên đã giúp anh trả lời câu hỏi này:
"Ngay trong bốn chữ cậu ấy viết."
Đường Viễn Tiêu : "?"
Phương Lai và Chu Khâm Nghiêu nhìn nhau mỉm cười.
Đây chính là thứ mà anh đã ấp ủ hơn nửa năm nay, sau khi tự mình xử lý tình hình yên ổn, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc này.
Anh sẽ từ bỏ thời đại MOON do Chu Trạch Lâm tạo ra, và thay thế nó bằng một thế giới mới do Chu Khâm Nghiêu xây dựng.
Tên hoặc những thứ gì đó liên quan, tự nhiên sẽ phải được thay đổi một lần nữa.
Sau ba tuần trà, Chu Khâm Nghiêu đứng dậy định chào tạm biệt, ở cửa chợt vang lên tiếng cô gái gõ cửa.
Trong trẻo và mềm mại như mọi khi, nhưng không bị gò bó như trước.
Giọng của cô bây giờ thậm chí còn vui vẻ hơn một chút.
"Mẹ, mẹ có ở nhà không?"
Ba người trong phòng nhìn nhau.
Không ai nghĩ rằng Đường Du lại đột ngột về nhà vào thứ tư.

Phương Lai kịp thời phản ứng trước, kéo Chu Khâm Nghiêu đứng lên: "Mau, cậu vào phòng bếp trốn một lát."
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Nét mặt của anh hiện lên đầy vẻ xin xỏ: [Cháu thực sự nhớ con gái bác, để cho cháu nhìn qua một lát thôi cũng không được sao.]
Tuy nhiên, tính kỷ luật của Phương Lai rất mạnh mẽ.
Có thể giúp đỡ anh, có thể nói chuyện phiếm với anh, nhưng trước khi anh đưa ra kết quả thì không được vi phạm thỏa thuận ban đầu.
Như đinh đóng cột nói: "Hiện tại hai đứa chưa đến lúc gặp mặt."
Chu Khâm Nghiêu dừng lại, không còn cách nào khác là bước vào phòng bếp cách đó không xa, đóng cửa lại.
Qua khe hở nhỏ nhoi, anh có thể thấy cô gái bước vào cửa với làn gió mùa thu, nét mặt còn vương nụ cười.
Cô tiện tay cởi áo khoác dạ kẻ sọc đặt trên ghế sô pha, thấy trên bàn còn lại ba tách trà còn hơi ấm thì hỏi: "Mẹ, có khách tới nhà ạ?"
Đường Viễn Tiêu: "Ờ, là Chu Trạm đến."
Phương Lai âm thầm nhéo ông một cái, lập tức nói sang chủ đề khác: "Sao con đột nhiên trở về thế?"
"Các bạn cùng lớp rủ con đi xem phim ở Sacred Plaza vào buổi tối.

Bên ngoài trời hơi lạnh, con quay lại để thay quần áo."
Đường Du dường như cũng không có ý muốn tiếp tục hỏi về Chu Trạm, dù sao trong trí nhớ của cô, ấn tượng về anh họ của Chu Ngạn không tốt lắm.
Cô đi thẳng lên phòng của mình trên tầng hai.
Đường Viễn Tiêu vẫn luôn im lặng, vô cùng bất mãn mà nhìn Phương Lai.
Quay đầu nhìn lại bóng dáng trong bếp, ông nhỏ giọng nói: "Tôi nhìn thấy Tiểu Chu là người rất tốt, bà đừng giày vò hai đứa nó nữa."
Phương Lai nghiêm mặt nhìn ông: "Ông thì biết cái gì, chuyện này còn không đợi nổi thì sau này làm sao có thể giao cả đời con gái cho cậu ta."
Đường Viễn Tiêu : "..."
Khoảng năm phút, Đường Du đi từ trên lầu đi xuống, thay một chiếc áo khoác dày hơn.
"Con đi đây, bố mẹ ngủ ngon."
Phương Lai: "Chú ý an toàn."
Đường Du đi rồi, Chu Khâm Nghiêu từ trong bếp đi ra, dò xét vẻ mặt của Phương Lai, thế mà trên mặt bà lại không có chút khó chịu nào.
Chu Khâm Nghiêu đi chậm lại, chỉ vào đồng hồ: "Bác gái, đã chín giờ tối, bác đồng ý cho Hữu Hữu ra ngoài xem phim?"
Đôi mắt Phương Lai không hề để tâm nhìn qua: "Vậy thì sao?"
Sau đó cố ý điều chỉnh: "Con bé có suy nghĩ, sở thích của riêng mình, bác nên cho cô ấy nhiều không gian và tự do hơn."
Nói xong Phương Lai cười như không cười mà nhìn về phía anh: "Đây không phải là cậu dạy tôi sao?"
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Dù bị mẹ vợ tát vào mặt, nhưng anh vẫn hơi nhíu mày.
Chín giờ, cũng muộn quá đi, xem phim xong cũng phải mười một hai giờ đêm...
Phương Lai đến gần, vỗ lên anh, cố ý nói: "Thật ra tôi nghe nói trong trường có không ít nam sinh theo đuổi Hữu Hữu đó."
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Vẻ mặt không mấy bình tĩnh mà đơ ra một lúc, rồi nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt:
"Cháu đi trước, bác trai bác gái ngủ ngon."
Phương Lai gật đầu, đầy ẩn ý nói: "Cậu muốn rút ngắn thời gian thì phải cố gắng lên nhé."
...

Ra khỏi cửa nhà họ Đường, Chu Khâm Nghiêu cũng không thể bình tĩnh chút nào, nói trợ lý Tiểu Lục bám theo: "Tới Sacred Plaza."
Tiểu Lục nhìn từ trong gương chiếu hậu, thấy khuôn mặt ông chủ phía sau đầy bực bội mà kéo cà vạt xuống, hình như có gì đó buồn phiền khó chịu.
Cậu ta không dám hỏi, cũng không dám nói, im lặng lái xe đến Sacred Plaza.
Rạp chiếu phim ở tầng 5.

Chu Khâm Nghiêu đi lên cầu thang, khi đến cửa ra vào, anh vừa mới lộ người ra ngoài một nửa đã nhanh chóng thu lại.
Đường Du và Trình Huyền đang đứng trước máy gắp thú nhồi bông cách anh không xa.
Hôm nay, Trình Huyền được phát lương nên đặc biệt mời Đường Du đi xem bộ phim mới ra mắt.
Vẫn còn mười lăm phút nữa, hai cô gái ngồi đợi chán chê rồi nên đi lên phía trước chơi máy gắp thú nhồi bông.
Trong tay Trình Huyền ôm một hộp bắp rang bơ, miệng thì chỉ huy mục tiêu cho Đường Du thao tác, thử mấy lần cũng không gắp được con thỏ màu hồng kia.
Phim ở bên kia sắp bắt đầu, Đường Du không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, trước khi đi còn bày tỏ sự tiếc nuối của mình với Trình Huyền: “Tiếc quá đi, mình rất thích con thỏ này.”
Cô gái nhỏ hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, có lẽ vì chơi đùa quá hăng say nên trên má xuất hiện hai vết ửng hồng nhỏ xinh.
Vẫn như trước, cho dù người ta chỉ nhìn từ xa cũng không nhịn được muốn tiến lên ôm cô vào lòng hôn một cái.
Chờ hai cô gái đi đến cửa soát vé, tay trong tay bước vào rạp, cảm giác buồn bực và nguy cơ trong lòng Chu Khâm Nghiêu mời hoàn toàn chìm xuống.
Khá tốt, xung quanh cô không có người đàn ông nào khác.
Lúc này ánh mắt Chu Khâm Nghiêu lại rơi vào máy gắp thú nhồi bông.
Anh bước tới và nhìn con thỏ màu hồng đang nằm bên trong.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen tinh tế, dáng người cao ráo bắt mắt, đứng giữa một đống đồ nữ tính này, trông chẳng hòa nhập gì mấy.
Cô bán hàng mạnh dạn đi tới: "Anh đẹp trai, anh có cần giúp gì không?"
-
Lúc Đường Du và Trình Huyền xem phim xong đi ra đã mười một giờ rưỡi.
Rạp chiếu phim không có nhiều người, bên ngoài rạp rất yên tĩnh, Trình Huyền đi vào phòng vệ sinh, Đường Du đi ra trước, đột nhiên bị nhân viên gọi lại:
"Cô ơi, cô đợi một chút."
Đường Du: "Có chuyện gì không?"
Cô nhân viên rất tốn sức xách một chiếc túi lớn đưa cho cô: "Hôm nay cô là khách thứ 1000, đây là món quà may mắn dành cho cô!"
Đường Du: "...?"
Cô mở nó ra xem một chút.
Hóa ra là con thỏ vừa rồi mà cô không thể gắp được.
Không chỉ có con màu hồng, mà hầu như tất cả các con thỏ với đủ màu sắc đều được đựng trong chiếc túi này.
Theo bản năng cô nhìn vào chiếc máy gắp thú mà cô đã chơi.
--- Quả nhiên, nó trống rỗng...
Người phục vụ đưa túi cho cô rồi rời đi, Đường Du bối rối từ dưới đất xách túi “quà may mắn” khó hiểu này lên, vẫn có chút ngơ ngác.
Lúc này Trình Huyền đã đi ra sau khi vào nhà vệ sinh, "Đi thôi."
"Ừ…"
Đường Du vất vả lắm mới xách nổi cả mớ thỏ, giờ Trình Huyền mới chú ý đến thứ trong tay cô: "Cái gì mà nặng thế."
Đợi đến sau khi Trình Huyền bước tới xem đồ bên trong túi, cô ấy nhìn khắp người Đường Du bằng ánh mắt kỳ quái.
Đường Du có chút khó hiểu: "Cậu nhìn mình như thế làm gì..."
"Mình nghe mấy cô bán hàng trong nhà vệ sinh nói rằng, có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú muốn mua một thùng máy gắp thú, nhưng họ không có chìa khóa để mở, người đàn ông kia chỉ dùng 20 phút đã gắp ra hết những con thỏ bên trong.

"
Đường Du: "..."
Trình Huyền thần bí nhìn cô: "Em yêu, thì ra là đưa cho cưng hả...?"
Đường Du mấp máy môi, nghe xong thì thấy khó hiểu.

"Anh Nghiêu vẫn đang huấn luyện ở nước ngoài, hẳn không phải là anh ấy, nếu thật là anh ấy thì khi trở về đã đến tìm cậu trước tiên rồi, sẽ không lén lén lút lút như vậy, cho nên người đàn ông này chắc là nằm trong số những người thầm ái mộ cậu.’’
Ra cửa gọi xe,Trình Huyền đã phân tích cho Đường Du như thế.
Đường Du suy nghĩ kỹ càng một lát, có một vài nam sinh trong trường ngỏ ý có cảm tình với cô, nhưng cô đều từ chối từng người một.
Ai đã muộn thế này còn giúp mình gắp thú nhồi bông?
Đường Du không thể đoán ra đó là ai, ánh mắt cô nhẹ nhàng hướng ra bên ngoài nhìn dòng xe cộ qua lại, suy nghĩ trở nên bế tắc.
Ngay lúc này cô mới bàng hoàng phát hiện, trong gương chiếu hậu có một chiếc Rolls Royce màu đen phía sau, hình như đã đi chung đường với họ từ rất lâu rồi.
Đường Du luôn cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc, cuối cùng đến ngã tư đèn đỏ, cô quay đầu lại, sau khi nhìn thấy biển số xe mới chợt nhận ra.
Lúc cô vừa về nhà đã nhìn thấy chiếc xe này ở cửa, sau mới biết Chu Trạm là đến nhà làm khách, cô cũng không quan tâm lắm.
Trong nháy mắt, hình như dòng suy nghĩ của Đường Du đã thông suốt, hiểu tại sao có một người đàn ông bí ẩn đột nhiên giúp cô gắp thú nhồi bông.
Cô vẫn nhớ những gì Chu Ngạn nói, Chụ Trạm này trước đây có ý với mình.
Vừa rồi anh ta ở nhà chắc hẳn đã nghe được mình muốn đến Sacred Plaza để xem phim.
Người này cũng quá biến thái, quá điên rồ.
Đường Du muốn cho tài xế dừng xe lại ngay lập tức, nhưng đoạn đường này không thể tự ý dừng lại được, đành phải để xe phía sau bám theo suốt đoạn đường.
Trong điện thoại của cô có số của Chu Ngạn, trong cơn tức giận, cô gọi cho anh ấy ---
"Giám đốc Chu, làm ơn gửi cho em số điện thoại của anh họ anh!"
Chu Ngạn: ???
Chu Ngạn đang nói chuyện trong quán bar cũng không nghe rõ, gì mà thú nhồi bông, gì mà theo dõi, bản thân đã say rượu bảy phần nên không có kiên nhẫn hỏi thêm, chỉ đơn giản gửi số mới của Chu Khâm Nghiêu cho Đường Du.
Nhận được dãy số là lúc xe vừa chạy tới cổng Học viện nghệ thuật Hải Thành.
Rolls-Royce cũng dừng ở ven đường, cách đó không xa, thân xe màu đen ẩn hiện trong bóng đêm, nếu không chú ý tới cũng khó có thể nhận ra sự tồn tại của nó.
Đường Du xuống xe, đóng cửa, bấm số đó.
Hành động được thực hiện liền mạch.
Chu Khâm Nghiêu lo lắng hai cô gái nhỏ đi taxi đêm khuya không an toàn, lại không được chủ động tiến lên, không thể làm gì khác hơn là đi theo hộ tống, nhìn thấy hai người đã tới trường học an toàn, đang bảo Tiểu Lục lái xe đi thì điện thoại của anh đổ chuông.
Dãy số này cho thấy đó là số ở Hải Thành, anh cảm thấy hơi lạ, nhưng trong mơ hồ dường như anh lại biết được ai đang gọi.
Một loại trực giác nào đó khiến cho anh ngẩng đầu lên ---
Quả nhiên, cô gái nhỏ vừa bước xuống taxi đã cau mày tức giận, đi thẳng về phía xe của anh.
Anh dừng lại một lát, rồi nhấn nút trả lời.
Hai người đều không phát ra âm thanh ngay lập tức, sau khi bầu không khí lặng đi vài giây, Đường Du đột nhiên lên tiếng:
"Là anh đúng không?"
Nghĩ rằng đã phát hiện ra điều gì đó, Chu Khâm Nghiêu giật mình, tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Nhưng cô gái nhỏ rất nhanh đã đi đến ghế sau của chiếc Rolls-Royce, cúi xuống gõ cửa sổ: "Anh Chu Trạm, anh đi theo tôi à?"
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Anh thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó suy nghĩ cũng không khỏi trôi xa.
Thời gian dường như đã quay lại trước kia, rất lâu kể từ lần đầu tiên anh gặp Đường Du, cô lén lút đi theo hòng dán một tờ giấy to lên người anh để báo thù.
Sau đó anh chặn cô trong con hẻm và hỏi --- "Em gái nước tương, em đang theo dõi tôi à?"
Khi đó anh cố tình đùa cợt, cô không biết phải làm sao, trái tim lỡ nhịp có thể đã gieo mầm tại khoảnh khắc đó.
Năm rộng tháng dài, thời gian dường như đã trôi qua trong nháy mắt, hôm nay lẽ trời luân hồi, cuối cùng anh cũng bị cô chặn lại.
Ánh sáng hắt vào trong cửa sổ xe, Chu Khâm Nghiêu lặng lẽ nhìn cô gái dịu dàng lại đang hung dữ ngoài cửa xe, trong lòng dâng lên một tầng mềm mại.
Anh nghĩ, dù trôi qua bao lâu thì cô gái nhỏ của anh, đôi mắt của cô, hàng mi của cô, lúm đồng điếu của cô.
Mọi thứ về cô vẫn khiến anh yêu thích.
-----
◆ Được tìm thấy ở Nam Phi, nặng 995.2 carat, Excelsior là một khối kim cương không màu và trong suốt, có chất lượng tuyệt vời, phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lam yếu do tia cực tím trong ánh nắng mặt trời nên có màu hơi xanh.

Vào năm 1903, nhà buôn đá quý Henry đã cắt khối kim cương thô ban đầu thành 6 viên hình quả lê, 5 viên hình bầu dục và 11 viên kim cương tròn nhỏ hơn..