Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.


Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.


Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.


------------------------------------------------


Edit: Yu610


Không gian bỗng nhiên yên tĩnh lại.


Đôi mắt Tạ Thừa trợn to như chuông đồng, làm sao cậu ta có thể nghĩ tới việc cô gái mà cậu mong nhớ bao lâu nay sẽ bị ai đó nâng mặt, hôn!


Điều này thật sự là một sự sỉ nhục đối với cậu ta.


Sự kinh hãi qua đi, sau đó là vẻ mặt thẹn quá thành giận, Tạ Thừa không nói nên lời, lập tức phất tay áo bỏ đi:


"Một đám điên!"


Cậu ta vừa nói vừa đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng thiết bị, Chu Khâm Nghiêu từ phía sau đá một cú.


Cánh cửa bị đóng lại một lần nữa nữa:


"Đứng lại!"


Tạ Thừa nổi giận đùng đùng quay đầu lại: "Anh muốn làm gì?"


Sắc mặt Chu Khâm Nghiêu lạnh nhạt, cúi người xuống, thấp giọng nói: "Chuyện xảy ra hôm nay, tôi không muốn ai trong trường học nhắc tới Đường Du."


Biết anh đang cảnh cáo mình không được nói nhảm, Tạ Thừa kiêu ngạo mấp máy môi: "Anh dựa vào đâu mà quản tôi?"


Chu Khâm Nghiêu cười nhạt.


Tuổi mười bảy, mười tám đầy nhiệt huyết, cô gái mình thích bị người khác hôn ngay trước mắt, nhất định là một điều vô cùng mất mặt.


Trong tình cảnh này, muốn cậu ta nghe lời còn khó hơn lên trời.


Chu Khâm Nghiêu cao hơn Tạ Thừa, nên khí thế của anh cũng áp đảo cậu ta. Anh không muốn phí lời với một thằng nhóc học sinh, kéo khóa áo, vỗ vai Tạ Thừa, nửa thật nửa giả ném xuống một câu:


"Nhìn cho rõ, anh đây không dễ chọc."


Ánh mắt Tạ Thừa thoáng nhìn theo, sắc mặt lập tức tái nhợt mất tự nhiên.


Chu Khâm Nghiêu mặc rất ít, bên trong chỉ mặc một chiếc quần yếm lao động, cơ bắp cuồn cuộn, trên vai có những hình xăm đầy cảm giác bạo lực.


Nhìn đâu cũng thấy giống xã hội đen.


Thiếu gia nhà gia giáo, nam sinh nho nhã học kèn saxophone, chưa bao giờ gặp kiểu người này.


Môi Tạ Thừa mấp máy vài lần, khuôn mặt vừa nãy còn thanh cao lúc này đã nhuốm vài phần sợ hãi. Nhưng khóe mắt liếc thấy Trình Huyền và Đường Du đang nhìn mình, lại cố gắng trấn tĩnh ngậm miệng lại.


Vài giây sau ____


"Anh thắng!" Tạ Thừa cố gắng khiến bản thân bình tĩnh nói ra lời này.


Chu Khâm Nghiêu thong dong mỉm cười: "Biết thế là tốt!"


"......."


Tuy đầy sự không cam lòng, Tạ Thừa vẫn run rẩy rời khỏi phòng để thiết bị.


Sau khi cậu ta đi, Trình Huyền tò mò hỏi: "Anh Nghiêu, anh nói gì mà khiến cậu ta sợ hãi như gặp quỷ thế?"


Chu Khâm Nghiêu thản nhiên kéo áo khoác lên: "Tôi chúc cậu ta học hành tiến bộ, giữ vững hạng một."


"Có quỷ mới tin anh!" Trình Huyền mỉm cười nhảy xuống khỏi bàn bóng bàn, thoải mái nói: "Nhưng chiêu vừa nãy của anh quá đỉnh, em thấy mặt Tạ Thừa méo mó hết cả."


Nói xong lại nháy mắt với Đường Du mấy cái: "Hữu Hữu, cậu sướng không?"


Đường Du không hiểu Trình Huyền nói sướng là sướng cái gì.


Lời này khiến cô lúng túng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, đành phải đẩy lại cho cô ấy: "Còn không phải là ý kiến của cậu à?"


"Chuyện này đâu liên quan gì đến mình?" Trình Huyền phủi sạch liên quan: "Mình gọi anh Nghiêu đến trợ giúp, nhưng không bảo anh ấy hôn cậu mà, hahaha."


Cô nói xong rất biết ý mà rời đi, trước khi đóng cửa hai ngón tay cái miết vào nhau ám chỉ: " Nếu vừa nãy hai người chưa thỏa mãn thì bây giờ có thể tiếp tục."


Đường Du: "....."


Trình Huyền bỏ chạy.


Rầm một tiếng cửa đóng lại, chỉ còn cô và Chu Khâm Nghiêu.


Bầu không khí căng thẳng trước đó từ từ tan biến, phòng học trở nên trống trải và yên tĩnh, trong lòng Đường Du xuất hiện một chút cảm xúc kỳ lạ.


Da mặt cô mỏng, sống theo khuôn phép mười tám năm, vừa nãy bị cưỡng hôn, sau đó lại bị bạn tốt trêu chọc mờ ám.


Một cảm giác xấu hổ không thể giải thích nổi ập đến, suy nghĩ của cô gái nhỏ lại chui rúc vào sừng trâu, sắc mặt đỏ bừng.


Chu Khâm Nghiêu đi tới, cô lại cúi đầu né tránh.


"Em cũng phải đi rồi, chú Dương vẫn đang đợi em."


"...."


Chu Khâm Nghiêu giật mình, phát hiện ra cảm xúc của cô có chút không ổn.


Dùng cánh tay ngăn Đường Du lại: "Sao vậy em?"


Đường Du đẩy tay anh ra, đi ra khỏi phòng thiết bị.


"Không sao cả."


Ba chữ nhẹ nhàng mềm mại, dường như thật sự không có chuyện gì.


Nhưng Chu Khâm Nghiêu lại nhạy cảm phát hiện ra có điều không ổn, chỉ là lúc này Đường Du không muốn nói mà thôi.


Tốc độ dưới chân cô gái nhỏ càng nhanh hơn, không hề có ý dừng lại.


Chu Khâm Nghiêu nhìn thấu ý đồ của cô, dừng lại, không cố ý đuổi theo nữa.


Anh đứng tại chỗ nhíu mày, ngẫm lại xem vấn đề ở đâu.


Rõ ràng vừa nãy vẫn còn tốt _


Đường Du chạy mạch đến cổng trường, lên xe bảo mẫu.


Tim vẫn đập rộn ràng, không thể nào bình tĩnh lại được.


Mãi đến khi xe chạy được một đoạn, cô mới bình tĩnh lại được một chút.


Tình huống vừa rồi khiến cô vừa xấu hổ vừa bực mình, nhất là lời nói trước khi Trình Huyền rời đi khiến cô cảm thấy uất ức.


Nhưng khi Đường Du về tới nhà, chú Dương mở cửa xe cho cô xuống xe, gió lạnh thổi qua khiến cô dần bình tĩnh lại __


Cô đã bỏ Chu Khâm Nghiêu lại.


Mười phút trước, cô đã bỏ người thích cô, người giúp cô thoát khỏi phiền phức lại.


Đường Du về đến nhà, trong đầu có những cảm xúc mâu thuẫn đan xen, suy nghĩ miên man, một lúc lâu sau, trong lòng dần cảm thấy có chút áy náy.


1h20, dì Dung lên hỏi cô:


"Tiểu thư, chú Dương đang đợi cô, đế giờ cô đi tập gym rồi."


Đường Du bị nhắc nhở mới nhớ đến đã gần 1 rưỡi.


Gần một tháng nay, chủ nhật nào Đường Du cũng dùng lý do rèn luyện sức khỏe để đi chơi với Chu Khâm Nghiêu, Chu Khâm Nghiêu còn đưa cô đến đến rất nhiều nơi để nghỉ ngơi, thư giãn.


1h30 đã trở thành ám hiệu nhỏ của hai người.


Nhưng vừa nãy ở trường, cô đối xử với anh như vậy, chắc hôm nay anh sẽ không đến.


Đường Du vò đầu bứt tóc suy nghĩ.


Thực ra, sau khi tiêu hóa xong cảm xúc vừa rồi, trong lòng cô đã hối hận.


Cô vẫn nhớ ánh mắt Chu Khâm Nghiêu khi hỏi cô có chuyện gì, dường như ánh mắt có chút đau lòng.


Mặc dù không biết anh có đến không nhưng Đường Du vẫn thay đồ tập và đến phòng tập như thường lệ.


Sau khi xuống xe, cô đến nơi họ thường gặp sau khi tập, thường thì Chu Tần Nghiêu sẽ đợi cô ở đó từ trước, nhưng hôm nay....


Con ngõ nhỏ thỉnh thoảng có người qua lại.


Đường Du đứng đó nhìn hồi lâu, đôi mắt rũ xuống, trong lòng có chút tự trách.


Cảm giác mất mát này khiến cô vô cùng khó chịu, cô nghĩ rằng đây là lỗi của mình nên càng cảm thấy buồn bã.


Đứng đó một lúc, Đường Du đành phải trở về.


Không ngờ sau khi cô quay đầu lại, đã thấy người ấy đứng đằng sau từ bao giờ: "Tôi đến rồi."


Đường Du ngơ ngác nhìn Chu Khâm Nghiêu đứng trước mặt.


Người đàn ông cười nhẹ nhìn cô, trong mắt đầy ấm áp và cưng chiều.


Trái tim Đường Du bỗng nhiên rung động mãnh liệt.


"Xin lỗi anh." Đường Du tiến lên phía trước, bối rối đến mức hay tay đan vào nhau, muốn giải thích và bày tỏ với anh nhưng không biết phải nói gì:


"Trưa nay em....Em chỉ...."


Chu Khâm Nghiêu rất bình tĩnh xoa đầu cô: "Tôi biết."


Đường Du kinh ngạc nhìn anh: "Anh biết?"


"Bạn học và bạn thân em đều có mặt. Tôi đã quá lỗ mãng và chưa quan tâm đến cảm xúc của em." Chu Khâm Nghiêu hơi cúi người, nói với cô bằng giọng điệu dỗ dành:


"Nghe tôi giải thích, đừng giận được không?"


"....." Chóp mũi Đường Du chua xót, nhưng sau khi hiểu ra cô lại càng cảm thấy áy náy: "Em cũng không nên không để ý đến cảm xúc của anh, em nên nói chuyện rõ ràng với anh, xin lỗi."


Cuộc sống bình thản của Đường Du sau khi gặp Chu Khâm Nghiêu giống như chơi môn thể thao nhảy cầu, càng ngày càng cao, càng ngày càng kích thích.


Nụ hôn cuồng nhiệt trước mặt mọi người buổi trưa nay đã đẩy sức chịu đựng của cô tới cực hạn, vượt qua cực hạn đã để lại cho cô những cảm xúc mãnh liệt.


Thời khắc đó suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn không tìm ra lối thoát. Ngạc nhiên, ngượng ngùng, bối rối....các cảm xúc mâu thuẫn hòa vào nhau, cho nên cô mới khiến Chu Khâm Nghiêu trở thành vật phát tiết cảm xúc.


-------------------


Yu610: Chương này hơi lủng củng, mọi người thông cảm ạ, có thời gian mình sẽ beta lại. Hy vọng mọi người tiếp tục tặng sao và ủng hộ mình <3