1.

Ba giờ sáng, tôi nhận được điện thoại từ bạn của Cố Đình Chiêu.

“Alo, chị dâu. Anh Cố uống say rồi, chị sang đây đón anh ấy nhé!”

Tôi đáp ừ một tiếng, mặc áo khoác lên rồi đi ra ngoài.

Đến quán bar, có người thấy tôi, lập tức giơ điện thoại lên kêu lớn.

“Lần này chỉ mất mười lăm phút! Phá kỷ lục rồi, đứa thua cược mau bắn tiền cho tao!”

Có người văng tục, có người phấn kích.

Cố Đình Chiêu vẫn biếng nhác ngồi trên sofa, ôm một cô gái xinh đẹp trong lòng, trông chẳng giống say rượu chút nào.

Bọn họ đã dùng trò cá cược ấu trĩ như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng tôi cũng mắc bẫy.

Hắn giương mắt nhìn tôi: “Không tệ, nhưng lần sau nhanh hơn một chút, hạn cho cô trong vòng mười phút.”

Tôi gật gật đầu.

Cô gái bên cạnh đùa nghịch cúc áo sơ-mi của hắn.

“Anh Cố, đây là bạn gái anh sao?”

Tim tôi chợt nảy lên. Tôi vô thức chạm vào chiếc nhẫn ở ngón áp út.

Cố Đình Chiêu cười lắc đầu, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.

“Chỉ là một con chó gọi thì đến, không cần thì đuổi đi thôi.”

Mọi người có mặt ở đó yên lặng trong chốc lát, rồi lập tức ồn ào trở lại. Không ít người nhìn tôi với ánh mắt hả hê.

“Thật sự là một con hề, lần nào gọi cũng đến.”

“Cô ta cả ngày chỉ theo sau mông anh Cố. Liếm gót được hai năm rồi, đúng là con chó chứ gì nữa!”

Tôi chỉ im lặng nghe, sau đó đưa cho Cố Đình Chiêu một cốc nước ấm, nhẹ giọng nói: “Uống ít rượu thôi, dạ dày của anh không tốt.”

Cố Đình Chiêu chậm rãi ngồi thẳng dậy, lông mày giần giật. Hắn vẫy tay gọi tôi: “Lại đây!”

Tôi lại gần vài bước, khom người đợi hắn nói. Giây tiếp theo, cốc nước đó đổ lên đầu tôi, còn cái ly thì bị ném vỡ.

“Một con chó mà cũng xứng lên mặt dạy đời tôi?”

Mọi người cười phá lên.

“Nhặt hết đống thủy tinh này đi.”

Mặc cho tóc mái ướt rủ trước trán, tôi ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt mảnh vỡ.

Mảnh thuỷ tinh sắc nhọn cắt vào ngón tay, máu tươi lập tức chảy ra.

Cố Đình Chiêu đứng dậy, đá một cú vào đầu gối tôi. Tôi đau đớn quỳ xuống đất.

Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi: “Nhặt những thứ này lên. Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong. Cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi.”

2.

Ngày hôm sau, như đã quên mất chuyện ở quán bar, Cố Đình Chiêu gửi tin nhắn cho tôi.

“Trang điểm đẹp một chút để còn cùng tôi tham gia một bữa tiệc rượu. Sáu giờ sẽ đón cô.”

Tôi trang điểm xinh đẹp, thay một bộ lễ phục, nhưng đến bảy giờ, Cố Đình Chiêu vẫn chưa đến.

Tôi mở vòng bạn bè. Vừa tức thì, anh em bạn bè của Cố Đình Chiêu đăng một trạng thái.

“Hoan nghênh chị Tâm Tâm về nước. Cuối cùng thì anh Cố đã đạt được nguyện vọng của mình.”

Trong bức hình, Cố Đình Chiêu đang choàng áo khoác của mình cho một cô gái có thân hình nhỏ nhắn với vẻ cưng chiều. Mặt mũi cô ta rất giống tôi.

Ồ, là Nguyễn Tâm.

Chẳng trách Cố Đình Chiêu phớt lờ tôi, thì ra người trong lòng đã về nước. Vậy kẻ thay thế như tôi đây chắc là nên trốn vào góc tối tăm nào đó nhỉ.

Tôi phóng to bức ảnh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Cố Đình Chiêu, thầm cầu nguyện chuyện tình của hắn và người con gái kia có thể chậm lại một chút. Tạm thời tôi vẫn chưa muốn rời xa hắn, bởi vì dáng vẻ dịu dàng cúi đầu của hắn thật sự quá giống Tuỳ Sách.

3.

Sau khi thay quần áo và tẩy trang, cũng không có chuyện gì làm, tôi ở nhà nghiên cứu nghệ thuật vẽ latte.

Đứa bạn làm thêm ở quán cà phê đã giục tôi nhiều lần rồi, nói rằng muốn học hình vẽ mới.

Chu Dục Trạch hôm nay còn gửi cho tôi rất nhiều ảnh về nghệ thuật vẽ latte. Cậu ta rất có thiên phú, bây giờ đã có thể dễ dàng vẽ được những mẫu phức tạp.”

Bận rộn đến quên mất thời gian, lúc tỉnh ra mới phát hiện mình vẫn chưa ăn tối, bụng đã trống rỗng rồi.

Thấy thời gian vẫn chưa trễ lắm, tôi lái xe đến trung tâm mua sắm chuẩn bị ăn gì đó. Chỉ không ngờ vừa đặt trà sữa xong thì nhìn thấy nhóm người Cố Đình Chiêu.

Tại sao lại khéo như vậy?!

Tim tôi run lên. Định quay người vờ như không quen biết nhưng lại nghe thấy giọng của Cố Đình Chiêu: “Ồ, nóng lòng muốn gặp tôi đến vậy sao?”

Tôi cúi đầu.

Nguyễn Tâm nép mình vào lòng hắn, ném ánh mắt tò mò về phía tôi.

“Đình Chiêu, đây là ai? Ngoại hình thật giống em.”

Cố Đình Chiêu chưa nói lời nào, những người bên cạnh hắn đã mồm năm miệng mười xen vào: “Chị Tâm Tâm, đây là con chó của anh Cố. Nếu không phải đôi mắt cô ta hơi giống chị thì anh Cố sẽ hoàn toàn không đếm xỉa đến cô ta đâu. Kẻ thay thế mà thôi.”

“Đình Chiêu, thật vậy ư?”

Cố Đình Chiêu liếc nhìn tôi một cái, kiêu ngạo gật đầu.

Nguyễn Tâm vui vẻ cười, kéo tay tôi: “Hiện tại tôi đã về rồi, không còn cơ hội cho cô đâu, cô nên sớm rời xa anh ấy. Cô thấy có phải không?”

Cô ta nhìn chiếc nhẫn to trên ngón tay tôi và lộ vẻ kinh ngạc: “Đình Chiêu, chiếc nhẫn trên tay cô ta là lúc trước anh đặt cho em nhưng cửa hàng trang sức làm sai kích cỡ mà?”

Cố Đình Chiêu trưng ra bộ mặt thản nhiên và hếch cằm với tôi: “Cô chọc Tâm Tâm không vui rồi. Cởi nó ra, ném đi.”

Tôi cụp mắt.

Vào ngày sinh nhật mình, Cố Đình Chiêu đã tặng chiếc nhẫn này cho tôi. Hắn nói nếu đeo chiếc nhẫn này thì tôi sẽ thành bạn gái hắn.

Tôi tháo nhẫn, đưa nó cho Nguyễn Tâm.

Nguyễn Tâm không nhận mà tiếp tục nhìn chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay tôi.

Tôi lập tức cảnh giác rút tay về, bảo vệ chiếc vòng.

Nguyễn Tâm mỉm cười.

“Chất lượng cái vòng không tồi. Cũng là Đình Chiêu tặng cô sao?”

“Không phải.”

Cố Đình Chiêu nhanh chân bước qua, mạnh mẽ đoạt lấy chiếc vòng trong tay tôi: “Có gì mà phải che giấu, cũng không phải thứ gì cao cấp. Tâm Tâm, nếu em muốn thì chúng mình đi mua một cái.”

Nguyễn Tâm nhìn hắn ta với đôi mắt long lanh ngập nước.

“Nhưng em thấy cái này rất đẹp, em muốn có nó.”

“Vu Hiểu, cô đưa nó cho Tâm Tâm đi. Bao nhiêu tiền, tôi trả cô gấp đôi.”

Tôi kiên định lắc đầu: “Không được.”

“Năm lần.”

“Thật sự không được. Đây là do một người rất quan trong tặng cho tôi.”

“Được rồi, người quan trọng nữa cũng không bằng Tâm Tâm. Mười lần là được rồi chứ?”

Cố Đình Chiêu thiếu kiên nhẫn vẫy tay. Anh em của hắn lập tức đến giữ tôi lại, định đoạt lấy chiếc vòng ngọc.

Cả người tôi phát run, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Tôi nói rõ từng câu từng chữ với Cố Đình Chiêu: “Nó giống như sinh mạng của tôi. Không có nó, tôi sẽ chết.”

Cố Đình Chiêu sững lại một chút chỉ trong chốc lát, rồi miệng hắn lại nở nụ cười châm chọc: “Ngay cả chiếc nhẫn tôi tặng mà cô cũng có thể nói không cần là không cần thì một chiếc vòng có là gì?”

Nói xong, hắn tự đi qua, mạnh tay đoạt lấy chiếc vòng.

Đường kính chiếc vòng rất nhỏ, không thể tháo ra ngay được.

Tôi rất sợ mất chiếc vòng ngọc, không ngừng giãy giụa.

Sức lực của Cố Đình Chiêu mạnh kinh người. Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng tôi.

Tôi khẩn cầu nhìn hắn, nhưng hắn không thèm để ý.

Mất mười phút mà vẫn không tháo ra được, Cố Đình Chiêu hết sạch kiên nhẫn.

Hắn kéo tôi xuống đất.

Nhận thức được hắn muốn làm gì, tôi sợ hãi túm lấy vạt áo hắn, nước mắt không tự chủ trào ra: “Không được! Tôi có thể đồng ý với anh bất cứ chuyện gì. Xin anh…”

Cố Đình Chiêu hoàn toàn không nghe lời tôi nói. Hắn cầm tay tôi đập mạnh xuống nền đá, làm chiếc vòng vỡ tan tành.

Đây là món quà Tuỳ Sách tặng tôi vào sinh nhật mười tuổi.

Tôi òa khóc.

“Chậc, khóc cái gì? Một trăm vạn, chuyển cô rồi đấy.”

Cố Đình Chiêu bĩu môi, khí thế cực kỳ ngang ngược.

Thật xa lạ.

Chẳng giống Tùy Sách chút nào.

Tuỳ Sách luôn rất ấm áp, anh ấy không bao giờ hung dữ với tôi.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra rồi. Thứ mà tôi theo đuổi, chẳng qua chỉ là hình bóng mà thôi.

Tuỳ Sách, anh ở trên trời có nhìn thấy tất cả không?

Em không ngừng chà đạp bản thân thì anh sẽ đau lòng, đúng không?

Nguyễn Tâm than một tiếng, thương hại nhìn tôi: “Chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi mà.”

Tôi nhắm mắt lại.

Vứt chiếc nhẫn vào thùng rác.

“Cố Đình Chiêu, chúng ta chia tay đi.”

Cố Đình Chiêu nhìn thùng rác. Một lúc sau, hắn lạnh lùng cười: “Là do cô tự nói đấy, tuyệt đối đừng hối hận. Mau cút đi, cút càng xa càng tốt.”

Hắn ôm Nguyễn Tâm vào lòng với tư thế như kẻ chiến thắng.

“Đến lúc đó đừng giống như một con chó, đến vẫy đuôi trước mặt tôi."