"Ừm.. nhưng mà tại sao các cô lại biết tôi  ở đây?"

Sau khi hắn ta, người tự xưng là tổng giám mục tội lỗi rời đi, hắn có gửi một lời hứa hẹn cậu ở tuổi 15 nhưng cậu lại không quan tâm lắm, điều làm cậu quan tâm là tại sao cả hai cô gái này lại ở đây? Theo cậu biết thì giờ này đáng lý họ đang phải làm việc ở nhà, nhưng tại sao họ lại xuất hiện ngay khi cậu đối mặt hắn ta?

"Ara, có lẽ ngài không biết, nhưng Vampire chúng tôi đánh hơi rất là giỏi đấy, nhưng không phải nhờ nó mà kiếm được ngài đâu, dù gì ngài cũng bị khóa trong kết giới mà. Chúng tôi kiếm được ngài là nhờ Giao ước máu." Fura nói

"Vậy, Giao ước máu có thứ gì đó giúp định vị chủ nhân à?"

"Không, làm gì có giao ước nào như thế. Ngài có nhớ chúng tôi đã lấy máu của bản thân ra để làm giao ước không? Nó đó." Fure nói.

Sau một lúc cậu cũng hiểu ra, họ là Vampire Thuần Chủng, có khả năng kiểm soát máu của bản thân, thậm chí hóa cứng nó để sử dụng nó như vũ khí là chuyện bình thường đối với họ.

"Vậy ra là nhờ kĩ năng đó à.. Công dụng thật.."

Kĩ năng mà cậu nói đến cũng nằm trong danh sách kĩ năng đặc biệt của cả hai, [Control Blood]. Kĩ năng mà những Vampire Thuần Chủng như họ mới có, nó cho phép họ điều khiển máu trong cơ thể bản thân, dù cho nó rời khỏi cơ thể của họ, họ vẫn có thể kiểm soát nó, với kĩ năng này, nếu họ chảy máu khắp nơi trên mặt đất, kẻ địch không biết đến kĩ năng này, chắc chắn họ sẽ xui xẻo nếu không trang bị giáp tận răng và để những giọt máu này xuyên qua.

"Ah, còn phải về đón Hibi nữa.. Cả hai đi chung chứ?"

"Vâng."

Nghe thấy cậu hỏi, cả hai cúi đầu trả lời rồi cùng cậu bước đến trường


"Ah, Onii-chan! Are? Sao cả hai người lại ở đây?"

Bước đến trường, cậu có thể thấy em mình cùng Yujin,Yuji vừa bước ra, khi thấy cậu cô bé vội chạy lại, nhìn thấy hai người hầu ở phía sau, cô bé thắc mắc.

"Bọn anh tình cờ gập nhau thôi.."

-----------------

Sau buổi ăn cùng gia đình, cậu trở về phòng mình và nằm dài ở đó, Hibi không còn ngủ bên phòng cậu nữa vì cả hai người hầu đã có phòng riêng. Liệu do cậu nhầm thì do họ xây quá nhanh? Nhưng cậu mau chóng loại bỏ suy nghĩ nó đi và chìm vào giấc ngủ.

Bên trong tâm thức cậu, hiện đang có 5 người, vì lý do gì đó mà có cả Zebel ở đây, nó khiến cho cậu nhớ lại dạo gần đây cô bé khá thân với Sages và Houka, cả bốn người đều đưa ánh mắt hướng về phía cậu, sau một lúc, Dark Ougi lên tiếng.

"Trong 2 năm tới, người phải học được cách sử dụng quyền năng của ta!"

"Dường như chúng ta phải trở nên nghiêm túc rèn luyện rồi."

Nối tiếp Dark Ougi là Houka, từ lúc cậu chạm mặt tên Tổng giám mục, họ có vẻ trở nên kì lạ.

"Quyền năng.. Thứ không xuất hiện trong bảng trạng thái của mỗi người, cho nên chúng ta không thể biết được ai có Quyền năng gì.. Và cũng thật kì lạ khi ngươi không thể thẩm định được tên đó."Houka tiếp nói, lần này cô có vẻ cau mày khi nói ra.

( note : ý là vẫn thấy được Hình Thái của người đó nhưng không thể thấy,không biết được khả năng của nó.)

"À ừm.. tôi hiểu rồi."

Cậu không biết vì lý do gì mà họ lại trở nên nghiêm túc như thế, vì không muốn làm trái lời họ nên cậu 'à ừm' vài tiếng cho qua.

Sau một lúc nói về đầy đủ thứ chuyện, cậu cho linh hồn bản thân ngủ đi để thực hiện một số thứ vào ngày mai.

* * *

Tỉnh giấc sớm hơn mọi người, nhẹ nhàng rời đi ra sau sân vườn mà không phát ra một tiếng động, nơi cậu tiến tới là khu đất ở sau vườn hoa hồng để tránh không bị ai nhìn thấy.

Nhắm đôi mắt để lấy sự tập trung, cậu thở sâu một cách nhịp nhàng, sau khi đã đến lúc, cậu bắt đầu thử nghiệm của mình. Những tinh linh được cậu căn dặn nên bây giờ vẫn giữ khoảng cách khá xa với cậu.

"Hình Thái Phẫn Nộ : Wreath Clown."

Như đáp ứng lời nói của cậu, mặt đất dần xuất hiện những bóng đen, chúng dần bao phủ lấy chân, một quyển sách một đen thẩm pha một tí đỏ xuất hiện trước mặt cậu, nó dần hóa thành màn sương đen và lao đến bao phủ lấy cậu, nhưng

"Ah.."

Đợt sương bao quanh bắt đầu dày xéo cậu, chúng như những lưỡi kiếm nhỏ cắt xuyên qua cậu, nó không cắt chúng lấy quần áo cậu, thứ nó cắt chính là linh hồn cậu. Dần dần, cậu có thể thấy máu mình chảy ra khắp nơi dù không có lấy tí vết thương nào, màn sương đen cũng dần biến mất vào khoảng không.

"Phải mất khá lâu để thuần thục đây.."

"Vì ngươi không tương thích với Phẫn Nộ, chắc mất khá lâu mới có thể sử dụng được nó đây. Tiếp theo nào." 

Người trả lời cậu là Dark Ougi, hắn và Sages sẽ là người phân tích từng chi tiết nhỏ trong khả năng thành công của cậu.

Rạt bỏ chuyện đó qua, cậu bước tới thứ nghiệm thứ hai của mình.

"Liên Hồn Linh Thức."

Như đáp ứng lời nói của cậu, lần này không còn là những sương mù đen bao quanh cậu nữa mà là mái tóc cậu, từng là một màu pha lẫn giữa trắng và xám, bây giờ nó đã là mỗi màu một màu riêng ở hai bên đầu cậu.

Sau một lúc, nó dần trở lại như cũ, mái tóc cậu trở lại là một màu pha lẫn giữa trắng và đen như chưa có việc gì xảy ra.

"Lần này cầm cự được 3s.. Ổn rồi..Mặc dù không biết gì nhưng mình phải nhanh chóng thuần thục hai thứ này trong những năm tiếp theo thôi."

Thở dài lên một tiếng, cậu chào các tinh linh rồi rời đi, xem ra các tinh linh đã có một khoảng thời gian vui vẻ với Shinobu hôm qua, cậu trông thấy Shinobu khá mệt mỏi khi cậu gập nó vào buổi tối.

Trở về sân vườn gần nhà mình, cậu thường để thanh kiếm gỗ ở một băng đá, cầm lấy thanh kiếm, cậu bắt đầu luyện tập vào buổi sáng, nhưng trước khi luyện tập, có hai người mà cậu cảm nhận được đang tiến lại gần cậu.

"Chào buổi sáng, cậu chủ."

"Xem ra ngài vất vả nhỉ?"

Cả hai cúi đầu chào cậu rồi nở một nụ cười nhẹ trên môi, nhưng cậu không thể thấy trọn vẹn nụ cười đó bởi vì họ đó lấy tay che miệng mình lại, một cách cư xử chuẩn mực. Tuy vậy cái cách mà họ theo dõi cậu từ lúc cậu rời khỏi phòng cho đến giờ thì không chuẩn mực chút nào.

"Giờ mới chịu ra à? Dù có trốn kĩ đến cỡ nào cũng không nên quá gần tôi khoảng 100m đấy, nếu tôi tập trung thì việc phát hiện ra cả hai là điều dễ dàng, nếu muốn trốn tôi thì hãy tập lại cách kiểm soát mana đi."

Nghe thấy lời cậu nói, cả hai trong có vẻ bất ngờ nhưng vẻ bất ngờ đó mau chóng biến mất khi họ nở nụ cười trên môi.

"Vâng, chúng tôi sẽ ghi nhớ." cả hai cúi đầu.

"Nhưng, những điều ngài làm thật sự khiến chúng tôi rất hứng thú đấy, cậu chủ."

"Sẽ còn nhiều thứ làm hai người hứng thú hơn trong tương lai.."

Và cứ thế, cậu bơ họ đi và tiếp tục tập luyện, còn họ thì vẫn nhìn cậu với một nụ cười.