"Sáu năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, đủ để thay đổi cuộc sống, sự nghiệp và tình yêu. Tôi giờ đây đang đứng trên tòa nhà cao ngất ngưỡng ở Nhật, đất nước xa xôi nơi cô ấy ở, mối tình đầu của tôi.

Đúng ra bây giờ, tôi phải là người ở bên cô ấy, cùng sinh con, nuôi con, dạy con và tận hưởng hạnh phúc gia đình. Nhưng đó chỉ là ước mơ của tôi trước khi biết mình đã là người đến sau.

Tính chiếm hữu của tôi rất cao nên tôi quyết không để ai có được cô ấy. Tôi làm mọi cách, mọi kế hoạch thậm chí đánh đổi cả mạng sống, nhưng vẫn không thể có được người con gái đó. Tôi quyết khồng từ bỏ, cả thủ đoạn xấu ca nhất cũng dùng nhưng vô vọng. Ngày mà "người đó" lao ra cứu tôi trong tay thần chết. Khi "người đó" quỳ dưới chân tôi, van xin tha thứ, trong khi người có lỗi lại chính là tôi.

Nhận ra được sai lầm của mình, tôi xóa tan bao thù hận trong lòng, quay trở về gia đình, tôi bắt đầu làm con người mới, giống như "người đó" cũng đã từng thay đổi như vậy.

Cô ấy giao lại Subaru - công ty nước hoa ở Nhật cho tôi, với hy vọng tôi sẽ nâng cao thương hiệu lên. Tôi cũng không phụ lòng mong đợi đó được, bằng chứng là nhãn hiệu Subaru đã lan truyền trên toàn thế giới. Bây giờ đứng đây, ngắm nhìn dòng người bận bịu ngược xuôi dưới kia mà cảm thây trống trải vô cùng. Mười tiếng nữa, cô ấy sẽ thành hôn, không phải với tôi, mà là... anh trai tôi. Nhưng, sau tất cả, tôi vẫn thành tâm chúc phúc cho họ."


"Gặp nhau chưa đến một giờ đồng hồ, mà tơ duyên đã nhanh chóng gắn kết tôi và cô ấy. Rồi hiểu lầm, rồi mười năm tôi chìm trong bóng tối hận thù, đến mức quên đi cả những yêu thương , bảo vệ, hi  sinh mà cô ấy dành cho tôi.

Tôi vẫn chưa quên thời khắc mà lưỡi dao trong tay tôi đâm vào cô ấy, cảm giác như trái tim của bản thân  đang vỡ ra thành từng mảnh vụn. Lúc đó tôi mới nhận ra, là lỗi lầm của tôi nên cô ấy mới như vậy, cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của mình chỉ để tôi nhận  ra người sai là tôi.

Những tưởng sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cô ấy, sẽ chẳng thể bù đắp ân tình và cả tình yêu đó. Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, tôi đã được ở bên cô ấy, còn có hai đứa nít quỷ này nữa. Tôi sẽ trân trọng mọi thứ tôi có bây giờ, sẽ hết lòng yêu thương cô ấy, sẽ bù đắp những vết thương tôi gây ra cho cô ấy bằng chính trái tim này.

Còn về em trai tôi, có lẽ tôi sẽ không truy cứu thêm nữa, dù có bao nhiêu lỗi lầm thì chúng tôi vẫn là anh em của nhau."

Cạch....cửa phòng vừa mở, một thân ảnh nhỏ nhắn trong bộ vest đen may cắt như kiểu hắn đang mặc nhìn như ông cụ non.

Lâm Minh Phong từng bước từng bước chững chạc đi vào, gương mặt vờ lạnh lùng vô cảm đánh giá căn phòng.

Lâm Thiên Hoàng đứng cạnh cửa sổ không cần nhìn cũng biết chỉ có cháu mình mới dám mở cửa mà vào như vậy. Nhưng hắn cũng rất thích tiểu tử này nha, không phải chỉ vì cùng giống vai vế  mà còn có cùng âm mưu nữa (nhóc : hai tên này hợp lại bảo đảm nó không có ngày yên ổn, với hai cha con kia nữa).

_Minh Phong, lại đây ôm chú đi! - lột bỏ vẻ lãnh đạm của mình, hắn ngồi chòm hỏm, hai tay dang ra chờ cháu mình nhào đến mà siết chặt. Ai ngờ tiểu tử thúi kia ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng thốt ra một câu khiến trái tim hắn tan nát :

_Tỏ ra người lớn một chút cho cháu nhờ.

Hắn tự tử nhé, thằng nhóc này không chỉ có gương mặt giống mẹ nó, mà tính cách cũng không khác một li.

Ôm trán thở dài, hắn vừa đứng dậy đã bị tiểu tử kia nhảy lên ôm lấy cổ hắn rồi đu như khỉ đu cây. Vẻ lạnh lùng cũng tan biến hệt như hắn, lách chách nói :

_Chú, hai chú chúng cháu chúng ta hãy lặp lại sử cũ đi.

_Sử cũ? Ý cháu là sao? - hắn nắm lấy hai cánh tay nhỏ xíu đang siết cổ mình, chưa đến ba giây đã chuyển Minh Phong từ sau lưng thành bế. Hôn một cái lên má thằng nhóc, lập tức bị phản đối dữ dội, tiểu tử kia chùi chùi má ngay nơi hắn vừa hôn, rồi chu môi :

_Chú, là đàn ông với nhau mà làm vậy kì lắm, lỡ ai thấy thì cháu ế đến già.

Nếu hắn nhớ không lầm thì hai đứa quỷ này mới sáu tuổi thôi phải không? Thế quái nào chúng lại lo ế sớm vậy?

_Ế như chú thì càng chán hơn.

Ôi trời, có băng keo không, để hắn dán cái miệng đáng ghét này lại, chứ mỗi lần mở ra là toàn đụng vào nỗi đau của hắn.

_Nhưng cháu nói lặp lại sử cũ là sao?

_Là cướp dâu chứ sao? - âm giọng trầm thấp vang lên từ phía cửa, bóng dáng cao lớn đứng dựa lưng và tường, hai tay khoanh trước ngực. Hoàng Nhật Phong đưa mắt nhìn hai chú cháu nhà kia, nở nụ cười, sau lưng hắn xuất hiện một tiểu thiên thần mặc váy hồng phấn. Gương mặt rụt rè ló ra rồi lại núp sau chân hắn - Hoàng Minh Anh, con gái của hắn và Ngọc Ly, sinh sau hai tiểu tử kia một ngày.

_Cướp dâu sao? Được đấy. - Thiên Hoàng cười nham hiểm nhìn Nhật Phong cũng tương tự, Minh Phong thì khỏi nói, không kém gì. Bé Minh Anh đột nhiên đưa tay lên, bập bẹ nói :

_Con..con cũng muốn tham gia nữa..ạ.

Cả bốn người cùng nhìn nhau cười rồi cùng nói lớn :

_ĐI CƯỚP DÂU THÔI!!!!!!


Ta : Mấy người chắc chắn không phải người -.-

Nhật Phong : quánh chết con nhỏ ái nam ái nữ này đi.

Đồng thanh : ok, quanh chết bà nó.

 Ta : cứu, cứu ta, cứu...ưm... bốp..binh..đùng (thằng nào vác súng thần công vậy?)..cứu mạng a!!!!!!!!!!