“Anh đã từng kết hôn.” Vừa dứt lời thì một cơn gió lạnh thổi qua, buốt
tớt thấu xương, Tô Tiểu Mộc bỗng hóa đá, cổ họng như bị thít lại, không
nặn ra được nửa từ. Có phải là… vừa rồi gió mạnh quá, cô nghe nhầm
không?
Nhưng ngay sau đó, Hạ Hà Tịch đã phá nát tất cả huyễn tưởng của cô, nhắc lại: “Năm ngoái về nước anh đã làm thủ tục ly dị.”
Bốn chữ “thủ tục ly dị” làm tim bà mối suýt nữa nhảy ra ngoài, bất giác ôm
lấy ngực. Ngẫm nghĩ một lát, im lặng một lát, nhìn trời, ngắm đất, cuối
cùng mới nặng nề đưa mắt về phía Hạ Hà Tịch. Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình: “Sao lại ly dị?”
Nhưng câu hỏi này lại khiến Hạ
Hà Tịch nghẹn lời, anh do dự một hồi nhưng không đáp, đỡ trán cười khổ:
“Nhóc, em có thể phản ứng bình thường một chút được không?” Tại sao
trong lòng anh lại có chút thất vọng và khó chịu như thế? Nụ cười treo
trên khóe môi Hạ Hà Tịch thoáng chút chua xót, rốt cuộc thì cô bé này
vẫn không để tâm tới anh đúng không? Thế nên dù kết hôn làm tiền đề, cô
vẫn hướng tới tương lai, mà tương lai ấy chẳng liên quan gì tới quá khứ
của anh. Thế nên cô mới không quan tâm tới “vợ cũ” của anh như thế, mới
không để tâm tới việc anh đã làm chuyện ấy với người phụ nữ khác hay
chưa…
“Ừm.” Tô Tiểu Mộc lại chống cằm nhìn trời, chớp mắt một lát rồi mới hỏi: “Thế nào mới là phản ứng bình thường?”
Lần này con cáo họ Hạ thực sự dở khóc dở cười. Tối qua trằn trọc, mất ngủ,
tính toán xem phải nói sự thật này thế nào, phải làm sao để trấn an bà
mối. Anh đã nghĩ tới hàng ngàn khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới tình
huống này.
Bà mối chẳng cần mình an ủi cũng bình tĩnh được, nên
vui hay buồn đây? Hạ Hà Tịch hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nói: “Anh
vốn không định nói cho em biết sớm như thế, tính từ từ rồi mới cho em
biết. Nhưng tối qua đột nhiên em nói kết hôn, anh nghĩ…”
Đôi mắt Hạ Hà Tịch sáng lên, tha thiết nhìn Tô Tiểu Mộc: “Anh hy vọng cuộc hôn
nhân này sẽ không có chút giấu giếm nào, thế nên anh quyết định thành
thật.”
Bà mối không nhìn vào mắt anh, cô chắp tay sau lưng, cúi
đầu nhìn mũi chân đang nghịch mấy ngọn cỏ. Trời rất xanh, cỏ rất non,
tấm ảnh của bố mẹ anh trên bia mộ nhìn rất trẻ trung, giản dị… Cô biết
nơi này tên là núi Hoa Ẩn ở công viên Ẩn Đào, còn biết ông chủ nơi này
rất chú ý xây nghĩa trang giống một khu vườn, thậm chí, cô còn biết Hạ
Hà Tịch định mua một phần mộ cho mình ở đây… Cô biết hết mọi chuyện, chỉ không biết nên suy xét những lời Hạ Hà Tịch nói ra sao thôi.
Bà mối thừa nhận, mình có cảm giác với con cáo họ Hạ kia. Mỗi khi anh ở
bên người con gái khác, trong lòng cô lại cảm thấy chán nản, không đau
đớn, nhưng mỗi lần cử động đều khiến toàn thân khó chịu. Anh hai nói đó
là ghen, thế nên cô hiểu mình thích Hạ Hà Tịch. Nhưng thứ tình cảm ấy
quá mong manh, quá nhẹ nhàng. Đối diện với sự thật anh đã từng kết hôn,
Tô Tiểu Mộc đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào, thậm chí
trong lòng nên có tâm trạng như thế nào cô cũng quên mất.
Cô cắn răng: “Nếu em nói, chuyện của anh khiến em hối hận, bây giờ em không muốn kết hôn nữa thì anh sẽ làm thế nào?”
Hạ Hà Tịch vô cùng bình tĩnh, nhưng từng từ nói ra như nhỏ máu. Anh chỉ nghiến răng, nhả ra hai chữ: “Em dám?”
Con cáo họ Hạ bước từng bước lại gần bà mối, ánh mắt sắc bén: “Tô Tiểu Mộc, em là người nói ra chuyện kết hôn này trước, thế nên em là người cho
anh lời hứa hẹn. Em đưa anh lên mây, cho anh thấy một tương lai đáng để
hy vọng. Nếu em nói, giờ em muốn đẩy anh xuống thì…”
Hạ Hà Tịch nghiến răng, nói như bị tổn thương: “Anh rất vui được kéo em cùng rơi xuống vực.”
Bà mối nghe xong thì bỗng bật cười, không hổ danh là con cáo họ Hạ. Nói
như thế cũng làm cô thấy xấu hổ lắm rồi, nhưng chỉ có mấy câu đã biến
thành lỗi của cô rồi sao? “Ý của anh là em phải chịu trách nhiệm tới
cùng với anh chứ gì? Nhưng em là người bị hại, lúc ấy em không biết anh
đã từng kết hôn. Anh xem, em là người chưa kết hôn lại gả cho người hai
lần đò như anh, chẳng phải là thiệt à?”
Đột nhiên Hạ Hà Tịch cúi đầu, nắm hai tay như đứa trẻ đang nhận lỗi, mãi sau mới ngẩng lên tỏ vẻ vô tội, đôi mắt đen láy lại bị phủ thêm một lớp sương mù khác. Anh lắc
đầu: “Không phải mà… Anh thề trước mộ ông bà, bố mẹ anh, anh và cô ấy
không giống như em nghĩ đâu. Anh chưa từng làm tổn thương, cũng chưa
từng phụ bạc cô ấy…”
Tô Tiểu Mộc nhìn thấy dáng vẻ ấy, trái tim
cô mềm ra, hóa thành hồ nước, rồi hồ nước ấy hóa thành dòng suối chảy
tràn vào đầu cô, khiến đầu óc cô biến thành một vũng bùn lầy. Thế mới
nói con gái đang yêu đều là kẻ ngốc, sao lại dễ bị lừa thế cơ chứ? Nhưng Tô Tiểu Mộc còn ngốc hơn, rõ ràng biết rõ mọi chuyện, vẫn mở to mắt
nhìn mình rơi vào trong ấy.
Cô ngắt lời Hạ Hà Tịch: “Thôi, đừng
nói nữa. Tự dưng em không muốn nghe nữa.” Quá khứ có quan trọng không?
Giờ quay người bước đi, từ nay về sau sẽ không ngoái đầu lại nhìn nữa.
Vợ cũ cũng được, quá khứ cũng được, chẳng liên quan gì tới mình. Hay là
xông lên ôm lấy anh, nói cho anh biết, quá khứ của anh em không muốn
biết, nhưng tương lai của anh, em sẽ quản lý đấy?
Đầu óc bà mối
còn đang phân vân giữa hai phương án thì cơ thể đã xông lên ôm con cáo
họ Hạ. Con cáo kia ôm lại cô, đang muốn nói gì đó thì đã nghe tiếng cô
nhẹ nhàng vang lên: “Hơi lạnh.”
Hạ Hà Tịch không ngờ chuyện khó
khăn này lại giải quyết nhẹ nhàng, đơn giản như vậy. Trong phút chốc,
anh không biết nên nói gì, đấu tranh mãi cũng chỉ “ừ” được một tiếng.
Tô Tiểu Mộc nói: “Ừ cái gì mà ừ. Em đang hỏi khéo anh khi nào thì về?”
Hạ Hà Tịch: “…”
——————————–Tôi là đường phân cách tình cảm———————————
Hai người dạo quanh thành phố A một ngày. Hạ Hà Tịch đưa Tiểu Mộc đi thăm
mất danh lam thắng cảnh, rồi ăn một bữa ở quán “Món trong ngõ” nổi
tiếng, sau đó cặp tình nhân mới ung dung quay về. Vì bà mối mệt quá nên
ngủ quên trên xe, mãi tới khi Hạ Hà Tịch vỗ vai gọi, cô mới mơ mơ màng
màng tỉnh dậy. Ra khỏi xe, đi vào nhà, đang lê dép chuẩn bị vào phòng
ngủ, bà mối mới phát hiện ra chỗ này có vấn đề.
Nhìn chung quanh, Tô Tiểu Mộc gõ đầu mình một cái. Cô nhìn chằm chằm Hạ Hà Tịch, chán nản: “Sao lại là nhà anh?”
Hạ Hà Tịch nhướng mày: “Phu nhân, hai ngày nữa đây cũng là nhà em rồi.”
Tô Tiểu Mộc chống nạnh, hừ hừ: “Đừng có mập mờ! Giờ đã ban hành luật hôn
nhân mới rồi, căn nhà này không phải anh thanh toán một lần à? Chẳng
liên quan gì tới em cả, thế nên của anh vẫn là của anh, của em vẫn là
của em.”
Hạ Hà Tịch chắp tay im lặng một lát, nhíu mày nhìn cô: “Nhóc, em đang… nhắc khéo anh thêm tên em vào nhà của anh à? Nếu…”
Bà mối nghiến răng, ngắt lời anh: “Em chỉ nhắc nhở ngài Hạ rằng, chẳng có
ai đưa con gái nhà người ta về lại đưa thẳng về nhà mình hết.”
Hạ Hà Tịch nghe vậy thì thở dài, đưa di động cho cô với vẻ bất đắc dĩ. Tô Tiểu Mộc hỏi: “Làm gì thế?”
“Lúc nãy trên đường anh nghe đài phát thanh, họ nói, gần chỗ em đột nhiên
xảy ra sự cố cắt điện, giờ cả khu phố đều mất điện. Không tin em gọi
điện hỏi Nghiêm Nhan thử xem.”
Nghiêm Nhan là hàng xóm kiêm đồng nghiệp của bà mối. Nghe Hạ Hà Tịch nói thế, bà mối cau mày, nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại, thế mà lại y như lời con cáo kia nói. Nói chuyện
qua loa rồi ngắt máy, Tô Tiểu Mộc ngoảnh lại nhìn Hạ Hà Tịch, đối phương đã ngồi trên sofa đọc tạp chí.
Giờ mới đầu đông, con cáo họ Hạ
đã mặc chiếc áo gi lê bằng len màu nâu nhạt, quàng chiếc khăn kẻ màu cà
phê, vắt chân ngồi dưới ngọn đèn ấm áp, thật sự là… đẹp không nói nên
lời. Ánh đèn dịu dàng hất qua mặt, phủ lên người anh, hoàn mỹ như một
bức tranh. Bà mối nuốt nước bọt, rón rén tới trước mặt anh, còn chưa kịp nói thì Hạ Hà Tịch đã gấp soạt tờ tạp chí dày cộp, giận dữ nhìn cô,
nói:
“Phản ứng hồi nãy của em là ý gì hả?”
Bà mối giả ngốc: “Hả?”
“Đừng có giả ngốc, nói rõ ra xem nào.”
Bà mối chớp chớp mắt, vẫn chỉ nói: “Hả? Hả?”
“Còn hả nữa là nước bọt chảy ra đấy.” Hạ Hà Tịch khoanh tay trước ngực, vẻ
uy nghiêm như bậc đế vương: “Lúc mới vào nhà, em vô cùng cảnh giác,
không thèm tin nửa câu anh nói. Nhóc, em thấy anh bịa chuyện để tìm cớ
giữ em ở lại qua đêm à? Trong lòng em, anh là người như thế sao?”
Bà mối đảo cặp mắt tinh ranh, sờ cằm đồng ý: “Đúng là có khả năng.” Chỉ là con cáo họ Hạ kia là loại cáo già, sẽ không tìm cớ tới mức bỉ ổi như
thế. Chậc, nói thế có khi nào cả Nghiêm Nhan cũng bị anh ta mua chuộc
rồi không?
Hạ Hà Tịch nhìn bà mối, mặc áo khoác, rồi kiên quyết nói với cô: “Đi.”
“Đi đâu?”
Anh cầm chìa khóa xe, lén che đi cảm xúc: “Nếu em không yên tâm về anh thì anh đưa em đi thuê phòng rồi về ngủ.”
Tô Tiểu Mộc nghe thế thì cười khúc khích, lượn tới trước mặt, chọc chọc vào lồng ngực anh, nói: “Giận thật à?”
Hạ Hà Tịch không thèm để ý, quay mặt đi không nhìn cô. Bà mối nghiêng đầu, nói sau lưng anh: “Chà! Anh xem hôm nay anh bật mí một bí mật lớn như
thế mà em còn chưa giận, thế mà anh… Đùa thôi mà cũng giận thế cơ à?”
“…” Hạ Hà Tịch vẫn không thèm để ý, nhưng đã lẳng lặng ném áo khoác lên
sofa. Tô Tiểu Mộc thấy vậy thì kéo khóe môi lên, tóm lấy tay anh, vui vẻ nói: “Được rồi ái phi, chàng xem, đêm nay ngày lành tháng tốt, chúng ta đừng lãng phí, nếu tới đây rồi thì trẫm sẽ cố gắng… kiểm tra hàng hóa
trước khi kết hôn vậy.”
Nói xong, tự bà mối cũng nhận ra độ
nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng lúc nhận ra thì đã muộn, người nói vô
tâm, người nghe có ý, ái phi họ Hạ kia quả nhiên nheo đôi mắt cáo lại,
khẽ “ừ” một tiếng, quay đầu lại cười duyên với cô: “Hóa ra em cảnh giác
không phải vì không muốn, mà là… nghi ngờ năng lực của anh à?”
Bà mối nghẹn họng, đang định nói thì hai má đã bị ôm lấy, đối phương khẽ
khàng nỉ non bên tai cô: “Nào, nào, tại hạ xin được đáp ứng yêu cầu kiểm tra hàng của nữ vương.”
Tô Tiểu Mộc nghe vậy thì phá lên cười,
đẩy bàn tay con cáo kia ra: “Được lắm, được lắm! Vở kịch tự biên tự diễn của ngài Hạ cũng được đấy.”
Lần này tới phiên Hạ Hà Tịch giả ngốc: “Hả?”
“Đừng giả ngốc, nói rõ ra xem nào.”
Con cáo họ Hạ bắt chước: “Hả? Hả?”
“Hả cái gì? Còn hả nữa nước bọt chảy ra giờ.” Tô Tiểu Mộc khoanh tay trước
ngực, cũng ra dáng nữ vương, nói: “Ghét nhất là loại đàn ông rõ ràng
trong lòng thì muốn mà ngoài mặt còn giả vờ làm chính nhân quân tử. Tổng giám đốc Hạ của chúng ta không những giả vờ làm chính nhân quân tử, mà
còn muốn giả vờ giận dỗi, giả vờ vô tội, giả vờ oan ức, cuối cùng lại
đặt sẵn một cái bẫy để em nhảy vào. Anh thấy em ngốc thế cơ à? Trong
lòng anh em là người như thế sao?”
Hạ Hà Tịch nghe bà mối trả
từng câu lại cho mình, không khỏi nhìn chăm chăm vào cô, khóe mắt đầy ý
cười. Cuối cùng anh đã hiểu tại sao vừa nhìn thấy đã yêu cô nhóc này,
bởi… kỳ phùng địch thủ là một chuyện khó có được, mà trên thế giới này,
có mấy người có thể bẫy được mình đây?
Anh nhét hai tay vào túi, đảo mắt nhìn chung quanh: “Thế có kiểm tra hàng nữa hay không đây?”
Bà mối cười tủm tỉm: “Thế thì phải xem tâm trạng của nữ vương ta đã.”