Đàm Phúc ngồi rà soát lại mọi thứ Phương Dung cung cấp và có liên quan tới Minh Thư, anh phần nào hiểu được phải tìm ra vấn đề trước khi Minh Thư biết mọi chuyện. Khi đó thảm họa sẽ phần nào được dịu nhẹ hơn và cơ hội cho người bạn thân của anh chắc chắn sẽ không tắt rụi. Anh đang xới tung mọi thứ hồ sơ lên, tình cờ trông thấy cái nickname cochongcungnhuko lại vụt sáng. Tức là cô nàng vừa online. Đàm Phúc mỉm cười, Ánh Tuyết thấy số điện thoại của Đàm Phúc bèn trả lời một cách hờ hững:
- Lại bánh bao và sữa nóng giữa công viên nữa sao?
- Ồ, chỉ là chào hỏi thôi.
- Thế thì cảm ơn. Nhưng không phải lúc nào cũng thế này đâu nhé.
- Ý cô là sao?
- Anh đang làm tôi mất tập trung.
- Cô đang quá tập trung cho điều gì?
- Công việc.
- Một nhân viên PR có công việc áp lực lớn vậy sao?
- Công việc nào mà chẳng gây áp lực.
- Tôi nhớ cô từng nói cô có dự định ột chuyến du lịch.
- Tôi có nói.
- Cô thích San Francisco chứ?
- Nước Mỹ?
- Phải.
- Vé máy bay, đi trong bao lâu, tôi chưa chuẩn bị gì cả.
- Cô sẽ không tốn một xu nào hết.
- Anh rút hầu bao toàn bộ chuyến đi này à?
- Vậy là coi như đã quyết định rồi nhé.
- Tôi chưa nói đồng ý mà.
- Nếu mọi thứ cô chưa kịp chuẩn bị tôi sẽ lo hết thì còn việc gì mà cô không chấp nhận.
- Anh làm việc mà không cần hỏi ý kiến người khác ư?
- Ừ.
- Anh là đồ...
- Coi như đồng ý rồi nhé. Cúp máy đây!
Đàm Phúc cười ranh mãnh nhìn cái điện thoại một tí, rồi anh lại nghiêm chỉnh quay lại với đồng hồ sơ nằm ngổn ngang trên bàn. Anh không biết mình muốn đến San Francisco để làm gì, chỉ vì một chuyến đi làm Ánh Tuyết khuây khỏa hay anh muốn tìm lại một cái gì đó đã diễn ra từ lâu rồi. Nhưng không sao. Nếu có thì hẳn là một điều hay, còn nếu chẳng có gì thì mất một khoản tiền ột chuyến du lịch xa, thế thôi.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, Thư dậy sớm hơn mọi ngày, cô chọn bộ công sở ưng ý nhất. Cô xõa tóc và trở lại đi giày cao gót. Những từ có đã nói “bye, bye” một thời gian không ngắn. Kỳ Tuấn vẫn còn ngáy ngủ thì Minh Thư đã sang phòng cậu con trai. Cứ như mọi khi, hễ thấy mẹ khi thức dậy là Kimi lại múa máy tay chân liên tục còn mắt thì cứ hướng thẳng vào hai bình sữa cậu yêu thích. Thư cầm lòng không được, cô bồng con lên và cởi ác khoác ra, dì Tư bước vào phòng và can ngăn:
- Thư, không nên làm như vậy.
Minh Thư mím môi:
- Con chịu không nỗi dì ơi. Đâu phải con không có, thấy nó đòi mãi, con chịu không được.
- Thà là con ở nhà luôn, còn nếu đã quyết đi làm trở lại thì đừng chiều con trẻ như vậy.
- Biết sao được dì. Nó còn bé quá mà.
- Nếu con muốn thì tối về cũng không muộn mà. Bây giờ tập cho thằng bé uống sữa bình đi.
- Cái này sao?
Minh Thư mở nắp bình sữa ra, Kimi cứ lắc đầu nguầy nguậy, hai mẹ con cùng khóc như nhau. Không hiểu Thư trở nên mau nước mắt từ bao giờ nhỉ. Chắc chỉ có duy nhất hoàng tử bé Kimi mới có thể khiến cô mau nước mắt thế mà thôi. Dì Tư nói:
- Bữa sáng xong rồi, con xuống chuẩn bị ăn đi. Để dì làm cho.
Minh Thư xuống bàn ăn, Kỳ Tuấn đang nhâm nhi món điểm tâm cùng tờ báo thể thao, thỉnh thoảng mắt lại dán vào cái TV đang bật kênh CNN. Thấy mắt Thư đỏ hoe, Kỳ Tuấn thắc mắc:
- Chuyện gì thế em?
- Nhìn con nó phải tập uống sữa bình. Thương con không chịu được.
- Phải quyết tâm lên chứ. Anh không nghĩ em luôn là một thủ lĩnh quyết đoán lại có thể dễ lâm vào khó xử với thằng con đâu.
- Nhưng sự thật đang là thế mà.
- Thôi, ăn nhanh đi em.
Lúc ra xe chuẩn bị đi làm, thấy cậu con cứ níu lấy áo mẹ làm Minh Thư không muốn xa con chút nào. Kỳ Tuấn thì cứ hối thúc:

- Kẹt xe là mất hình tượng của em đấy.
- Con ngoan, tối mẹ sẽ về và ở bên con suốt mà.
Cậu con trai khóc la um sùm, Minh Thư và Kỳ Tuấn cùng nhau đi làm. Ngày đầu tiên trở lại, mọi người cứ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ như lúc trước. Thư lúc nãy lưu luyến cậu con trai và lúc bước xuống xe bây giờ khác hẳn. Cô trở lại gương mặt nghiêm nghị y như lúc còn làm Tổng biên tập. Kể cả Kỳ Tuấn cũng còn phải ngạc nhiên, anh hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Vào tòa soạn, em và anh là những đồng nghiệp bình thường. Cấm nói chuyện ngoài công việc.
- Dù sao em cũng đeo nhẫn mà.
- Không nói nhiều.
Ngày Minh Thư đi làm, ông Minh cũng phải có mặt và phân xử. Trông thấy cô, mọi người đều có một chút vui mừng xen lẫn lo lắng. Bởi khi Minh Thư trở lại tức là những luật lệ khó khăn, những kỷ luật của ngày trước sẽ quay trở lại. Minh Thư chỉ gật đầu chào với những cái mỉm cười từ những cô nàng nhân viên tòa soạn, Vương Khang cũng khá niềm nở. Rồi Minh Thư và Kỳ Tuấn bước vào phòng, ông Minh và Phương Dung cũng đã chờ sẵn. Nhưng cuộc họp kín này lại có thêm một người không mấy liên quan đến, đó là Âu Trình Can. Nhưng dù sao anh cũng là người có tiếng nói trong việc này, kể cả những người có chân trong tờ tạp chí khá đình đám này. Ông Minh lên tiếng:
- Sau thời gian nghỉ phép, cô Minh Thư. Trong thời gian qua, Phương Dung đã thay thế rất tốt vai trò của Minh Thư. Chúng ta cần có một giải quyết hợp lí cho hai nhân tài mà không lãng phí cống hiến của bất cứ ai trong hai người này. Chọn Minh Thư, tức là người tôi mời và tôi chọn, nhưng cô ấy đã lập gia đình, con trẻ lại còn quá nhỏ. Mà vị trí Tổng biên tập thì rất bận rộn. Trong khi đó, Phương Dung dù chỉ là người thay thế nhưng cô ấy hoàn toàn không có gánh nặng con trẻ, có thể những chuyến đi xa sẽ không làm cô ấy bận tâm.
Minh Thư phát biểu ý kiến:
- Tôi nghĩ tôi sẽ đảm nhiệm tốt. Con trai tôi đã có người chăm sóc, tôi trước giờ đều làm việc công tư phân minh. Trước khi tôi nghỉ phép, tôi đã nói tôi sẽ trở lại. Tôi nghĩ ai duyệt phép của tôi thì hãy suy nghĩ kỹ lại những lời tôi đã nói trước kia.
- Tôi không nghĩ vậy.
Phương Dung đứng dậy, cô nói:
- Tôi đã cố gắng làm tốt trong thời gian qua. Vậy thì tại sao không để tôi thể hiện tiếp. Bằng chứng đã cho tôi thấy , khoảng thời gian tôi thay thế chưa bằng số thời gian Minh Thư làm ở đây nhưng tôi đã có thể duy trì tốt. Số lượng xuất báo luôn ngang bằng hoặc cao hơn lúc Minh Thư còn tại nhiệm. Tại sao tôi không thể tiếp tục làm tốt để thể hiện vị trí của mình? Không phải tất cả đều vì sự tốt nhất cho “Người thời thượng” hay sao?
- Cô chỉ là người thay thế. Tại sao lại cứ cố phải giành giật như vậy?
- Ai mới là người giành giật? Cô nhớ cho rõ lại mọi chuyện đi.
- Cô...
Thấy có vẻ không ổn, Kỳ Tuấn và Trình Can kéo hai người phụ nữ của mình ra ngoài khỏi phòng. Minh Thư có vẻ rất uất ức, còn Trình Can thì lắc đầu nhìn Phương Dung:
- Bình tĩnh lại đi!
Sau vài phút họp, Phương Dung và Minh Thư bước vào và nghe kết quả. Ông Minh nhìn cả hai rồi nói:
- Sau khi họp, những người đã ở đây và chứng kiến thái độ, cách thức cũng như hiệu suất làm việc của hai người. Thay mặt sự lựa chọn của mọi người, tôi tuyên bố, Phương Dung vẫn tiếp tục được lựa chọn ngồi vào chiếc ghế Tổng biên tập.
Phương Dung cười một cách hài lòng và liếc nhìn Minh Thư, cô ấm ức, ông Minh nói:
- Còn về việc cô Minh Thư, chúng tôi hoàn toàn mong cô thông cảm với lựa chọn này. Cô sẽ được thay vào vị trí Phó tổng biên tập. Còn vị trí cũ của Phương Dung sẽ do Đỗ Vương Khang thay thế. Mọi người đều đã đồng ý với ý kiến này. Tôi mong cô hãy chấp nhận. Còn về điều khoản hợp đồng giữa tôi và cô. Tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Ông làm thế có còn tính chuyên nghiệp của một người lãnh đạo không?
Minh Thư ấm ức bước ra ngoài, Kỳ Tuấn chạy theo lên tới sân thượng. Minh Thư không khóc nhưng có vẻ cô đang rất tức giận, Kỳ Tuấn khuyên nhủ:
- Sẽ giảm áp lực hơn. Như thế tốt cho em mà.
- Em có bao giờ để việc tư ảnh hưởng vào công việc hay không? Sao mọi người lại có thể mường tượng ra việc đó để rồi tước vị trí của em chứ?
- Anh biết điều này với em là khó chấp nhận. Nhưng mà...
- Em muốn được yên. Em không muốn nghe gì cả.
Kỳ Tuấn cũng đành im lặng, Minh Thư im lặng nhìn xa xăm một hồi lâu. Xong rồi cô trở lại ánh mắt lạnh lùng:
- Nhất định em sẽ lấy lại được.
- Em định lấy lại vị trí đó sao.
- Em không tin sự lựa chọn này. Nhất định em sẽ tìm ra nguyên nhân tại sao mọi người lại đứng về phía cô ta.
- Em à...
- Anh không được cản em. Hay là anh cũng có phần...
Minh Thư quay sang ngờ vực Kỳ Tuấn, anh lắc đầu:
- Không.
- Vậy thì một là anh hãy đứng ra xa chuyện này, em không cần anh phải ủng hộ em. Em không tin cô ta có thể dễ dàng lấy những thứ vốn là của em được đâu.
- Em đi đâu vậy?
- Xuống làm việc. Làm việc với một vị trí mới.
Rồi Minh Thư bỏ đi, Kỳ Tuấn gọi với lại:
- Minh Thư !
Minh Thư dừng bước, Kỳ Tuấn chạy lại và thình lình ôm chặt lấy Minh Thư. Cô cũng khá ngạc nhiên, Minh Thư nói:

- Chuyện gì vậy?
Kỳ Tuấn nắm lấy bàn tay của Minh Thư, anh hôn lên ngón tay có chiếc nhẫn cưới lấp lánh. Minh Thư cũng hơi đỏ mặt, cô mỉm cười. Kỳ Tuấn nói:
- Anh luôn ủng hộ em.
Hai vợ chồng ôm lấy nhau một lần nữa, Kỳ Tuấn và Minh Thư đều đã bước vào cuộc chiến của riêng mình. Với Minh Thư là nỗ lực giành lại vị trí Tổng biên tập, còn Kỳ Tuấn là một sự đấu trí, hoặc là ủng hộ Minh Thư. Hoặc là cùng Phương Dung thực hiện những bước tiến cuối cùng chuẩn bị kích ngòi cho quả bom nổ chậm bấy lâu nay. Và người ấy là Minh Thư - người anh yêu nhất.
Chiếc ghế làm việc mới chẳng rộng, chẳng êm, cũng chẳng có hẳn một phòng riêng. Nhưng Thư lấy đó làm động lực để cố giành lại mọi thứ của mình. Khi Thư đã bắt đầu làm việc, Kỳ Tuấn thậm chí ngồi không xa cô bao nhiêu mà Thư cũng không thèm ngó ngàng tới. Quả thực Thư đã trở lại là con người của công việc. Điều này làm Kỳ Tuấn lấy làm lo lắng, anh đang cố gắng kéo Thư ra khỏi mớ lẫn quẫn với Phương Dung.
- Chỗ ngồi mới không êm ái, không có phòng riêng, không có không gian riêng tư thì quả là khó chịu Thư nhỉ?
Minh Thư đang đau đầu với những thứ trước đây cô chưa từng phải trải qua nhưng Thư cũng phải làm việc. Cô ngước lên nhìn Phương Dung với ánh mắt không mấy là hoan nghênh:
- Có chuyện gì vậy?
- Không gọi tôi một tiếng là sếp được sao?
- Cô muốn gì đây?
- Quan tâm nhân viên thôi mà.
Minh Thư lắc đầu và mỉm cười:
- Không cần thiết. Tôi sẽ sớm quay trở lại thôi. Của tôi là của tôi. Không có đi đâu được hết.
- Vậy sao? Thế mà tôi không biết đó chứ. Những thứ gì đã là của cô nào?
- Những gì bây giờ tôi đang có tức là của tôi.
Phương Dung cười một tràn cười thật lớn, cô nói:
- Đừng quá tin người, cũng vì cô quá tin người mà đôi khi cô không hay người ta đã cái vào cô một quả bom nổ chậm đấy.
- Cô đang nói ngoài vấn đề công việc rồi đó.
- Bây giờ thì cô chưa hiểu tôi nói gì. Nhưng đến lúc hiểu ra... tôi rất thích cảm giác cô quằn quại trong đau khổ. Giống tôi lúc trước.
- Tôi không để cô đụng tới con trai tôi đâu.
- À... Ra vậy. Dĩ nhiên thằng nhóc Thái Quang Hy là tất cả với cô rồi. Ai cũng nghĩ nó là một kết quả hạnh phúc giữa cô và gã playboy số 1 tòa soạn này. Nhưng tôi thì không nghĩ thế...
Phương Dung bỏ đi. Trước giờ những lời nói lấp lửng của Phương Dung không làm Minh Thư bận tâm, nhưng tại sao cô cứ cố trở thành một nỗi sợ hãi đe dọa Minh Thư như thế này. Thư vừa về đến nhà, dì Tư hiểu ý nên bồng Kimi xuống ngay. Ôm cậu con trai vào lòng:
- Nhớ con quá!
- Con dùng bữa ngay chứ?
- Để con tắm cho Kimi. Nó vừa ăn xong hả dì?
- Ừ. Vừa ăn xong.
Đã lâu rồi Thư lại không có dịp nâng niu cậu con trai nhỏ, cậu bé xa mẹ cả ngày nên vừa trông thấy Thư thì lại vui vẻ hẳn. Cô nhìn cậu con trai, đang suy nghĩ xa xăm gì đó, chuông điện thoại reo làm cả Thư và con trai giật mình. Cậu bé thì tỏ vẻ thích thú với tiếng chuông, còn Thư thì vội nghe máy:
- Anh đó à?
- Giọng em mệt mỏi vậy?
- Hôm nay anh đi với Đàm Phúc. Ăn tối một mình nha cưng!
- Cũng được.
- Con đâu ?
- Đang nghe chúng ta nói chuyện nè.
- Hôn con thay anh.
- Kimi biết anh thương nó nhất trên đời mà.
- Không. Chỉ số 2 thôi.
- Định trắng đêm với Đàm Phúc nên mới dùng những lời này hả?
- Em luôn quan trọng nhất. Luôn luôn như thế mà.
Thư không nói gì nữa, nhưng trước khi cúp máy, Tuấn nghe một âm thanh giống như là một nụ hôn qua điện thoại. Anh chỉ mỉm cười cảm nhận nụ hôn hạnh phúc ấy. Ôm ấp cậu con trai nhỏ, Thư bồng con trai xuống phòng khách. Dì Tư hỏi:
- Con có việc ra ngoài hả?
- Dạ, dì khỏi nấu nướng gì nhé. Anh Tuấn cũng đi cả tối thôi.

- Có cần dì pha sữa đem theo cho Kimi không?
- Dạ con pha sẵn rồi. Thôi, con đi nha dì.
Minh Thư vừa ra khỏi nhà là cô bấm điện thoại và gọi cho hai người bạn thân nhất, Ánh Tuyết và Nhã Trúc. Cả ba hẹn nhau đi ăn uống, Ánh Tuyết và Nhã Trúc nhìn Minh Thư với ánh mắt tròn xoe khi cô mang theo cậu nhóc Kimi. Lúc cả ba cùng ăn thì Kimi lại ngoan ngoãn với bình sữa và nằm yên trong lòng mẹ. Nhã Trúc tặc lưỡi:
- Sao vậy chị? Trông trẻ đâu mà chị phải mang theo thế?
- Chị đâu còn độc thân nữa đâu em.
- Sẽ gọn gàng hơn nếu có một chiếc xe đẩy.
- Cậu cũng không nghĩ cho tớ sao. Xa thằng bé cả ngày rồi, bây giờ cứ đi đâu lại đặt nó xuống xe đẩy thế thì mai mốt nó chẳng còn muốn lại gần tớ đâu.
- Suy nghĩ của cậu ấu trĩ quá.
- Nhưng thằng bé rất ngoan mà. Đâu ảnh hưởng gì cuộc vui chơi của chúng ta. Phải không con trai?
.
Càng lớn cậu bé càng đáng yêu, dù không được mập mạp và bụ bẫm nhưng cái miệng xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười là điều đáng yêu nhất. Nhã Trúc than thở:
- Có việc làm bận rộn thiệt. Chẳng đi đâu được.
- Giờ em đang đi chơi đó thôi.
- Khác nhiều chứ chị dâu hụt của em.
Cả ba ngừng mỉm cười ngay khi Nhã Trúc thình lình nhắc tới chuyện này. Minh Thư sửa giọng nghiêm chỉnh:
- Dạo này chị ít gặp Trình Can. Trông anh ấy và Phương Dung có vẻ ngột ngạt.
- Không bình thường chút nào đâu.
- Vì chuyện hôm trước sao?
- Không. Từ trước đó, em nghĩ giữa họ đã có vấn đề xảy ra. Mà nguyên nhân có thể là...
- Tức là sao? Em có bao giờ nói chuyện ấp úng đâu.
- Em cũng không biết.... Anh Khang gọi cho em. Để em trả lời cái đã.
Nhã Trúc bối rối bỏ đi. Minh Thư nhíu mày nhìn theo, cô quay sang Ánh Tuyết:
- Sao nói ít vậy?
- Nghe cậu nói thích hơn.
- Cuộc sống mới có thoải mái hơn không?
- Tất nhiên là thoải mái hơn nhiều. Không ngột ngạt và bó buộc như trước.
- Vậy là vui rồi há...
- Sang đây với mẹ nuôi nào, cục cưng!
Ánh Tuyết thôi cười nữa, cu cậu Kimi khẽ mở mắt nhìn Ánh Tuyết rồi lại lim dim giấc ngủ. Cô cúi xuống hôn lên má Kimi, Ánh Tuyết nói:
- Gã luật sư tự phụ kia mời tớ đi San Francisco.
- Anh Phúc hả?
- Còn ai vào đây nữa.
- Thế thì còn gì bằng.
- Tại sao anh ta lại mời tớ? Lại còn lo trọn gói nữa.
- Không vì sao hết. Có lẽ là một sự cảm kích.
- Tớ có nên đi hay không?
- Cậu muốn từ chối thành ý của một người sao?
Cô bạn của Minh Thư đăm chiêu nhìn ra ngoài đường rồi buông tiếng thở dài:
- Chỉ mới trải qua tí chuyện, mà tớ đã không muốn dính tới đàn ông nữa. Ước gì tớ có một đứa con như cậu.
- Dù cậu không may mắn trong lựa chọn đầu tiên. Nhưng đâu phải vì vậy mà cậu muốn dừng hẳn không chọn lựa gì cho tình yêu nữa phải không?
- Đúng là cái gì thì cũng phải thử. Nhưng...
- Nghe lời tớ đi. Nhé! Đi chơi một chuyến cho khuây khỏa. Cậu vẫn chưa hết hẳn nỗi niềm đâu.
Kỳ Tuấn và Đàm Phúc thì cùng nhau đến quán bar, sau khi nghe ý kiến của Đàm Phúc, Kỳ Tuấn gật đầu:
- Trông chờ vào cậu thôi!
- Tớ mong sẽ tìm được chút gì từ chuyến đi này.
- Nhưng cậu rủ theo Ánh Tuyết. Chắc gì cô nàng không nói với vợ tớ?
- Chỉ là ngẫu nhiên ột chuyến du lịch thôi mà.
- Cậu biết không?
- Chuyện gì?
- Tớ thầm cảm nhận chuyện ấy ngày một đến gần.

- Cậu uống nhiều rồi đấy. Lên cơn nói nhảm gì thế hả?
- Tớ cảm nhận ngày mất Minh Thư sắp đến gần rồi.
- Chính vì chúng ta biết nó sắp đến gần nên phải tìm cách ứng phó. Dù không tránh khỏi cơn đau này, nhưng sẽ có những cách giảm đau hoặc mau hết đau mà.
- Cảm ơn, người anh em. Tớ nghĩ, nếu chuyện này xảy ra. Chắc chỉ còn có cậu mà thôi.
- Hãy tin rằng, Minh Thư sẽ vì tình yêu dành cho cậu mà không hận cậu suốt đời.
- Ước gì tớ có thể nghe lời cảnh báo của cậu sớm hơn.
- Lúc đó, dù tớ có nói thế nào thì cậu cũng bị tình yêu sét đánh che khuất hết rồi. Không trách cậu được. Lí trí luôn làm khác với con tim mà.
- Thôi, cạn ly nào !
- Uống ít thôi, không khéo vợ mắng đấy.
Cậu con trai đã ngủ khá lâu, Minh Thư nhìn lên đồng hồ, trừ những lần đi công tác xa hay phải làm việc khuya. Kỳ Tuấn chưa bao giờ về nhà muộn như thế này. Rời phòng ngủ của Kimi, Minh Thư trở về phòng riêng. Cô có một chút lo lắng nên vẫn ngồi bên cửa sổ, đang miên man suy nghĩ vởn vơ. Chợt Kỳ Tuấn tông cửa mạnh vào, anh đi sắp không vững. Minh Thư giật mình:
- Anh về đấy à?
Kỳ Tuấn không trả lời, anh chỉ đóng cửa lại rồi loạng choạng cởi giày, quăng tất tứ tung. Minh Thư thở dài tiến lại gần:
- Anh say quá rồi đấy.
Thấy chồng đang gặp rắc rối với mấy khuy áo gỡ mãi không ra. Thư giúp Tuấn cởi mấy cúc áo, tình cờ qua lớp vải mỏng của bộ áo ngủ màu hồng, thân hình “chuẩn không cần chỉnh” của Minh Thư mờ ảo trong ánh đèn ngủ lập lòe. Kỳ Tuấn mạnh tay kéo Minh Thư vào lòng và ôm hôn cô. Anh làm một cách mạnh tay và dữ dội, Minh Thư xô Kỳ Tuấn ra:
- Em không thích như vậy. Anh làm em đau rồi đấy!
Kỳ Tuấn như không nghe thấy gì, anh lại ôm chặt Minh Thư, ôm rất chặt:
- Hãy hứa với anh!
- Anh buông em ra đi! Anh mạnh tay quá!
- Hứa với anh, dù có chuyện gì em cũng không rời xa anh.
- Anh Tuấn...
- Em hứa đi !
Kỳ Tuấn hét lên, Minh Thư lại cựa quậy, Kỳ Tuấn xô cô xuống giường, anh giữ chặt cô rồi xé mạnh bộ áo ngủ. Thư chống cự dữ dội, cô ngồi dậy và tát mạnh vào mặt Kỳ Tuấn. Lúc này anh vẫn còn chưa tỉnh, Minh Thư sợ đến phát khóc, cô mở tủ lấy vội một chiếc áo khác rồi bỏ chạy sang phòng cậu con trai mà khóa cửa lại. Kỳ Tuấn nửa mê nửa tỉnh, anh vội đuổi theo:
- Thư, Thư à... Mở cửa cho anh đi !
- Anh tự kiểm điểm lại nhân cách của mình đi.
- Anh xin lỗi! Tại anh say không làm chủ được mình.
- Anh đã không làm chủ được anh một lần rồi. Quá đủ rồi! Tôi đã bao nhiêu lần phải sợ hãi trước những lần anh không làm chủ được anh. Tôi không biết anh còn định làm gì tôi nếu tôi mở cửa ra. Anh đi đi ! Tránh xa mẹ con tôi đêm nay.
Kỳ Tuấn biết làm thế nào được, anh đã quá mệt. Đúng là Tuấn đã uống rượu khá nhiều, anh không còn cách nào khác, anh đành ngồi ngoài cửa phòng Kimi...
Sáng sớm, Minh Thư thức dậy. Cô vẫn còn sợ vì chuyện đêm qua. Minh Thư mở cửa phòng, cô đẩy cửa trúng Kỳ Tuấn làm anh cũng tỉnh giấc. Minh Thư vội bỏ đi, Kỳ Tuấn đã đuổi theo:
- Thư, nghe anh nói đi!
- Tôi không muốn nói chuyện với người vũ phu như anh.
- Anh xin lỗi. Chỉ tại...
- Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào nữa.
- Đừng giận anh.
Minh Thư định bỏ đi, nhưng thấy giọng Kỳ Tuấn hơi nghẹn nên cô chùn bước. Minh Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn rồi nói:
- Đêm qua anh nhớ anh đã làm gì không?
- Nhớ chứ.
- Tại sao lại làm như vậy?
- Anh... chỉ là... khi quá say... anh lại nghĩ một ngày nào đó em sẽ bỏ anh mà đi.
- Vì anh say rượu à?
- Vì nhiều điều lắm.
- Anh không tin tưởng em sao?
- Anh không có niềm tin cho bản thân anh sẽ có thể giữ được em.
Rồi Kỳ Tuấn lại tựa vào vai Minh Thư, nói như không thành lời:
- Anh làm như thế, vì anh muốn một sự chắc chắn từ em. Anh không muốn mất em.
- Anh đâu làm gì để phải mất em.
- Đừng bao giờ bỏ anh! Xin em!
Thư chỉ im lặng, choàng tay lên vai Kỳ Tuấn. Cô đặt nhẹ lên tóc Kỳ Tuấn một nụ hôn...
"Tôi không nói nữa. Sở dĩ tôi dừng lại không bỏ Kỳ Tuấn mà đi như nhiều lần tôi nổi giận với anh, đơn giản... dường như tôi cảm nhận rằng... anh đang hoảng sợ. Hoảng sợ về một điều gì đó mà có lẽ tôi cần phải ở bên cạnh để có thể vừa biết rõ nguyên nhân, vừa trấn an anh!"