Vương Khang xuất viện, vẫn còn ê ẩm với mấy vết khâu ở trên đầu, anh không về cùng mẹ mà muốn tự đón xe về nhà trọ một mình. Hai mẹ con đã cãi nhau khi bà không muốn cho Khang tiếp tục theo nghề báo.Vừa định đón Taxi thì đã nghe tiếng kèn từ chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng ở phía sau, Nhã Trúc mở cửa xe và nói:
- Tôi đưa anh về! Giờ này khó đón xe lắm!
Vương Khang lên xe trước con mắt ngưỡng mộ của nhiều người, anh về tới nhà trọ rồi Nhã Trúc lái xe đi. Cô nói:
- Gặp anh sau nhé!
- Chúng ta không quen không biết, gặp nhiều làm gì?
- Nói vậy mà nghe được. Ít nhất tôi cũng tốn nhiều thức ăn ngon bổ anh mới mau ra viện sớm thôi!
- Kể công đó à?
- Tôi không có nói vậy. Là anh nói đấy nhé!
- Đừng tưởng tôi nghĩ khác về cô. Như thế chỉ làm tôi nghi ngờ chính cô là kẻ gây thương tích cho tôi mà thôi.
- Làm ơn mắc oán!
Cô nàng lui xe lại suýt nữa va phải chân Vương Khang, anh chàng la oai oái rồi Nhã Trúc chỉ nhìn hờ hững và bỏ đi. Kỳ Tuấn ngồi ở nhà một mình, anh đang nghĩ tới chuyện đêm qua. Đối với Tuấn thì vẫn như những lần chơi qua đường khác thôi, nhưng Minh Thư là một cô gái đặc biệt, vì thế anh cũng có được những cảm giác đặc biệt sau những phút giây ấy...
Minh Thư đi ngang phòng nhân sự, cô tình cờ nghe được những tiếng nói đầy lo lắng và thễu não từ các nhân viên:
- Tôi không nghĩ cô ấy có thể lèo lái con thuyền này vượt qua giông bão.
- Nếu mất công việc này, chắc tôi phải về nhà chăm chồng con. Gần 40 tuổi rồi, lại chẳng có tài cán gì hơn người ai mà nhận nữa chứ.
- Vì cái tôi cá nhân mà cô ta bắt chúng ta phải hi sinh công việc này ư?
- Thái Kỳ Tuấn đâu phải là người khó nài nỉ. Nhưng cô ta lại tiếc cái oai phong của mình mà...
- Suỵt! Im đi!
- Tôi phải nói, khi cô ta làm chuyện gì thì cô ta cũng phải biết mình là người dẫn đầu. Mọi quyết định đều bị ảnh hưởng tới những nhân viên quèn như chúng ta. Cô ta không nghe lời cảnh tỉnh của chúng ta về sự quan trọng ở vị trí của Kỳ Tuấn. Tin vào lính tập sự như Đỗ Vương Khang và kết quả thì như thế nào?
Cô nàng đang huyên thuyên thì thấy mọi người đều hướng nhìn một chỗ. Minh Thư đang đứng ở sau lưng, cô chỉ mỉm cười và nói:
- Chị cứ nói tiếp! Tôi đang nghe đây!
- Được. Là do cô yêu cầu tôi mới nói. Cô nhìn kỹ đi, ở đây bao nhiêu người còn đủ sức trẻ để có thể tìm được một công việc mà họ đã gắn bó với thâm niên 5 năm trở lên. Tờ tạp chí này trước đây dù chơi nhiều hơn làm hay thiếu trách nhiệm gì đi chăng nữa thì cũng chả bao giờ chúng tôi lâm vào hoàn cảnh như thế này. Chúng tôi cần nó để sinh tồn, tờ tạp chí này cần Thái Kỳ Tuấn hóa nó từ vịt thành thiên nga. Và một khi đã ra lời thách thức thì chỉ có duy nhất mình cô có thể kéo được Thái Kỳ Tuấn trở về mà thôi.
Minh Thư im lặng một chút, dù có cá tính mạnh mẽ nhưng cô cũng suýt khóc khi nghe những lời lẽ nặng nề ấy. Cô cố lấy hết bình tĩnh ra để nói:
- Có thật là tất cả các bạn đều mong muốn Thái Kỳ Tuấn quay về không?

- Chúng tôi muốn nhiều hơn thế. Chúng tôi muốn có người lãnh đạo và người có vị trí chủ chốt tìm được tiếng nói chung.
- Được rồi. Tôi hứa với các bạn, bằng mọi giá, tôi cũng sẽ thuyết phục được Thái Kỳ Tuấn quay về.
Tan sở đã lâu, Minh Thư đã ngủ gục ở phòng làm việc. Nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối. Cô đứng dậy và lái xe đến một nơi. Minh Thư dừng xe ở đó và suy nghĩ đến nhiều chuyện. Chưa bao giờ Minh Thư trải qua cảm giác nhục nhã mà cô sắp phải đón nhận. Cô đang đứng trước nhà của Thái Kỳ Tuấn và nhấn chuông. Kỳ Tuấn bước ra, đứng sau song cửa sắt nhếch miệng cười khinh khỉnh:
- Hi babe!
- Chúng ta cần nói chuyện.
- OK!
- Anh thậm chí không mời tôi vào nhà à?
- Con người cao quý hơn súc vật. Đứng ngoài đó hợp với tư cách của cô hơn.
- Anh...
- Nói nhanh đi!
Lấy một hơi khá dài, Minh Thư nói:
- Anh quay về tòa soạn đi.
- Cái gì? Nói lớn lên xem nào!
- Anh quay về tòa soạn đi. Tôi đang đề nghị anh đấy!
- Tòa soạn “Người thời thượng” có một Tổng biên tập tài năng mà lại cần đến một hạng người thua cả con súc vật như tôi quay về sao?
- Thái Kỳ Tuấn, anh...
- Tôi làm sao nào?
- Đừng có quá đáng như thế. Tôi chưa đủ nhục nhã khi tới đây tìm anh sao? Tôi đã hạ mình đến như vậy, anh cũng đã... nói chung thì anh còn đòi hỏi gì nữa?
- Tôi muốn đòi lại danh dự đã bị cô đổ sông đổ biển sáng ngày hôm nay.
- Bằng cách nào?
Kỳ Tuấn ngó nghiêng ngó dọc, thấy trời có vẻ sắp mưa. Anh chàng nhếch mép cười nhìn Minh Thư rồi nói:
- Để xem thành ý của cô tới đâu. Tôi sẽ đồng ý quay về nếu lần mở cửa thứ hai của tôi, cô vẫn đứng ngay đây!

- Đơn giản vậy à?
- Không đơn giản đâu. Cứ đứng đó đi nhé!
Kỳ Tuấn bỏ vào nhà và mặc cho Minh Thư vẫn đứng đó nhăn mặt nhíu mày như thể muốn cấu xé anh ngay tại chỗ...
Ông Minh và cô vợ trẻ Thanh Nhi đang trên đường đi về nhà thì trông thấy Nhã Trúc đang tay trong tay hôn hít với một anh chàng choai choai trông chẳng ra làm sao ngay trước cổng. Ông Minh bước xuống xe và nhìn thẳng vào cặp đôi đang tình tứ âu yếm nhau:
- Ba...
- Con đang làm gì thế hả?
- Đây là Ken, bạn trai của con.
- Con quan hệ với loại thanh niên này à?
- Chào bác, cháu là Ken!
- Quỷ không ra quỷ, ma không ra ma. Người ngợm chẳng ra làm sao! Tôi chẳng muốn thấy cậu lãng vãn trước nhà tôi nữa! Nhã Trúc, vào nhà!
- Ơ... Ba...
Cô nàng đùng đùng theo ông Minh vào nhà và hét lên:
- Ba làm gì kỳ vậy? Anh ấy sẽ chia tay con mất thôi...
- Vậy chứ con muốn gắn bó lâu dài với thằng đó hả?
- Anh ấy là bạn trai của con. Đó là sự thật!
- Ba không cần biết đó là thật hay giả. Ba không hoan nghêng mối quan hệ này. Con rõ không?
- Ba có quan tâm đến cảm nhận của con không? Ba biết con cần cái gì và ghét cái gì không? Ba không biết gì cả. Con không cần một người ba như thế.
- Mất dạy!
Ông Minh giận dữ tát vào mặt Nhã Trúc, cô nàng khóc tức tưởi nhìn ông Minh...
- Đánh hay lắm. Ba đánh nữa đi!

Ông Minh định vung tay tát thêm nữa nhưng Thanh Nhi đã cản lại:
- Anh, đừng đánh Nhã Trúc nữa.
- Không cần cô quan tâm. Đây là chuyện của gia đình tôi.
- Thanh Nhi thuộc gia đình chúng ta, cô ấy là vợ của ba.
- Nhưng không phải mẹ của con.
- Chừng nào con vẫn gọi ba là ba thì con phải tuân theo những gì ba đã nói, ba đã làm. Đây là dì của con, con không thích, không chấp nhận thì có quyền ra khỏi nhà.
- Được thôi! Con sẽ đi! Ba đừng có hối hận nhé! Không bao giờ con trở về căn nhà này nữa đâu.
Nhã Trúc đã chạy ra khỏi nhà khi cơn mưa tầm tã trút xuống. Thanh Nhi gọi với theo:
- Trúc, quay lại đi! Ngoài đó mưa to lắm!
- Nó ghét em như vậy em quan tâm nó làm gì. Mặc xác nó! Đủ lông đủ cách rồi làm chứng hả? Anh không còn những đứa con khó dạy bảo như vậy.
- Anh nói gì vậy? Đó là con của anh kia mà.
- Kệ nó!
Nhã Trúc ướt sũng, cô gọi điện thoại cho Ken nhưng đổi lại chỉ là những tiếng tút dài vô tận. Cô còn biết đi đâu, khi mà Trình Can hiện tại không có trong nước. Nhã Trúc còn biết về đâu, chợt cô nhớ tới một người. Cho Taxi dừng lại trước cái hẻm tối om, Nhã Trúc gõ cửa, vì đây là người cuối cùng cô quen biết, nơi cuối cùng cô có thể nương tựa đêm nay...
Vương Khang đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, anh bật đèn và mở cửa ra. Thực sự ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của Nhã Trúc...
- Là cô à?
- Anh có thể mời tôi vào không?
- Không.
- Được rồi. Vậy thì tôi đi!
Trông cô nàng mất hút vào màn đêm, Vương Khang nghĩ gì đó rồi mặc quần sooc và xách cây dù chạy theo. Ra đến đầu ngõ, thấy Nhã Trúc ngồi xuống vỉa hè, Nhã Trúc cáu kỉnh:
- Đuổi tôi rồi mà...
- Nói đùa thôi! Tôi là người tốt.
- Thật chứ! Hay chỉ đến đây đưa cho tôi cây dù rồi bảo muốn đi đâu thì đi?
- Về nhà đi. Cơn mưa này chắc kéo dài suốt đêm nay rồi.
Rồi Nhã Trúc được Vương Khang đỡ vào nhà. Oan gia có ngày cũng phải gặp nhau ở nơi ngõ hẹp. Tạm gác oán thù sang một bên, nhất là khi Vương Khang không muốn để một cô nàng mà với anh cũng có thể là một gái xinh ướt như chuột lột ngoài mưa như thế.
Kỳ Tuấn đã ngủ quên khi đang cố design lại trang đầu của tờ tạp chí số đặc biệt. Dù thế nào, anh vẫn có một thứ tình cảm đặc biệt cho nơi này. Dẫu Minh Thư có muốn mời anh trở lại hay không thì Tuấn cũng không đành lòng nhìn nó tan theo mây khói. Trời vẫn còn mưa âm ĩ, nghĩ rằng Minh Thư đã đi về, Tuấn tặc lưỡi pha một tách trà nóng. Nghĩ gì đó, anh lại cảm thấy mình thật tàn nhẫn khi để Minh Thư đứng đội mưa mà năn nỉ như vậy. Dù cô đã buông lời sỉ nhục anh, thậm chí còn tát anh nhưng mà thành ý cô đến xin lỗi. Vén màn lên, Tuấn nhìn vị trí nơi Minh Thư đã đứng. Anh bật cười:
- Làm gì có chuyện người ta đứng chờ cả một đêm mưa như vậy?

Tuấn đặt ly trà xuống bàn chuẩn bị đi ngủ. Tuy nhiên, vừa ngồi xuống giường, anh chợt nhớ ra:
- Lúc nãy cánh cửa vẫn mở một bên... Tại sao vẫn...
Tuấn chạy thật nhanh xuống nhà, anh hoảng hốt khi Minh Thư nằm sóng xoài trên thềm nhà. Toàn thân ướt sũng, Kỳ Tuấn hốt hoảng đỡ Minh Thư ngồi dậy và ôm cô vào lòng:
- Minh Thư, Minh Thư...
Cô không trả lời, dường như đã nằm yên bất động. Kỳ Tuấn ẵm cô lên nhà, lau khô tóc và thay quần áo. Từ sau khi hai người qua đêm với nhau. Tuấn vẫn không nghĩ anh là người lấy đi cái gọi là “giá ngàn vàng” của Minh Thư. Nhìn thân hình tuyệt đẹp của cô, Kỳ Tuấn lại bị sức quyến rũ của cô mê hoặc, không kiềm chế được, anh đặt lên môi cô một nụ hôn. Tuấn lắc đầu nhìn Minh Thư rồi nói:
- Được rồi. Tôi thua em rồi. Thua cái kiên trì đến tận khi gục xuống của em rồi.
Vuốt mái tóc vẫn còn ẩm của Minh Thư rồi kéo chăn lên kín một chút, Kỳ Tuấn lại lên bàn làm việc và bắt đầu chỉnh sửa, hí hoáy làm cho đến khi bình minh gần nhô lên anh mới gục đầu xuống bàn và ngủ.
Sáng hôm sau, Minh Thư thức dậy, trên người cô là chiếc áo ngủ của đàn ông còn bên trong thì không có gì cả. Minh Thư hốt hoảng ngồi dậy, trông thấy Kỳ Tuấn ngủ ngon lành trên bàn. Lúc đó anh cũng ngồi dậy sau cái hắt hơi của Minh Thư...
- Dậy rồi sao?
- Anh thật là bỉ ổi.
- Sáng sớm chưa chào nhau câu nào đã chửi tôi thế?
- Anh lại tranh thủ lúc tôi ngất đi mà làm chuyện đó à? Tôi sỉ nhục anh và anh trả thù tôi bằng tình dục ư?
- Dẹp cái suy nghĩ của cô đi. Quần áo cô thì ướt sũng. Chỗ này không có quần áo lót cho đàn bà và những thứ trên người cô tôi chỉ quơ bừa vì lúc đó cô đã tái xanh, như người hấp hối vậy.
- Vậy là anh đã thay đồ cho tôi?
Kỳ Tuấn gật đầu một cách miễn cưỡng. Minh Thư giận dỗi và bỏ vào toilet. Cô lại phải chịu nhục nhã trước Kỳ Tuấn. Nhưng, Thư xác định kỹ lại mục đích mà cô đến đây. Bước vào trong thay lại bộ quần áo vẫn còn khá ướt đêm qua, Minh Thư bước ra ngoài và đưa tay trước mặt Kỳ Tuấn:
- Thứ đó đâu?
- Thứ gì? Bản Design à?
- Chứ còn gì nữa.
Kỳ Tuấn nói:
- Tôi sẽ quay trở lại. Chính thức quay trở lại!
- Không cần thiết phải bắt tôi đánh đổi thứ gì à?
Tuấn nhún vai mỉm cười:
- Có lẽ tôi đã có được thứ tôi muốn. Có cần tôi đưa cô về không?
- Anh nghĩ xem, tôi cần không?