Chiều hôm đó, khi cả bọn về đến nhà thì ngả ngửa ra khi phát hiện trong nhà có khách, đứa nào cũng rất bất ngờ với sự xuất hiện của một đám người mang đồ đên đứng gác.
- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy??? – Brian hơi bực mình, tức tối nhìn mấy tên đó hỏi.
- Ông chủ đã về bên trong ạ. – Một tên đứng gần đấy nhất hơi cúi đầu lịch sự đáp lại, khi nghe xong, tụi nó và Brian chợt quay về phía Andly.
- Vào nhà đi, em không sao. – Andly đột nhiên trở nên lạnh lùng, làm cho cái cảm giác người con gái tượng trưng cho hoa hồng xanh đó tuyệt đẹp đó chính là Andly trong Andrew lại trỗi dậy.
Cả bọn vào nhà, Brian biết, Andly rất ghét ba. Mặc dù mẹ vẫn hay đánh đập nó tàn nhẫn, còn gây cho nó nhiều điều kinh khủng nữa nhưng nó vẫn rất thương mẹ.
- Andly về rồi đấy à con? – Bà Rose hiền lành với bộ váy đỏ thắm tiến đến ôm chầm lấy Andly, có vẻ rất yêu thương, nhưng thật, bà yêu thương nó thật mà.

- Vâng. – Andly chỉ trả lời lãnh đạm, rồi đưa ánh mắt đầy căm hận hướng về người phụ nữ ngồi cách đấy không xa.
- Mấy đứa đi học về rồi đấy à, vào đây đi nào! – Bà Rose cười tươi kéo kéo cả bọn vào ngồi, lúc này thì đã có mặt đông đủ lắm rồi.
- Chào ba, chào mẹ, chào dì. – Brian vẫn tỏ ra lễ phép trong khi em gái mình vẫn dửng dưng như không với hai người đang ngồi ở trước mặt.
- Andly à, ba nhớ con lắm! – Giọng nói đầy xúc động của ông Harry có vẻ rất thương tâm.
- Vâng. – Andly vẫn vậy, vẫn lãnh đạm trả lời, nhưng không, càng lúc càng lãnh đạm hơn thì phải, giọng nói rất trầm, khiên đối phương như muốn ngạt thở.
Cuối cùng, nó nhướng đôi mắt nhìn về bà Eva ngồi ở đằng kia, nãy giờ chỉ ngồi đấy và nhìn nó, nhìn bằng ánh mắt muôn thuở, không hề thay đổi chút nào sau bao nhiêu năm xa cách. Andly vẫn thật sự không hiểu, làm sao mà con người như thế này lại có thể bỏ ra một khoảng tiền lớn như vậy để nhờ Christian chăm sóc cho nó nhỉ? Đúng là hoang đường quá.
Nó vẫn rất thương và kia mà, dù bà có đánh đập nó chừng nào đi nữa, dù bà có muốn giết chết nó đến chừng nào đi chăng nữa, hay là tàn nhẫn đến mữ phải thuê người để… hại đời con gái của nó khi nó chỉ mới vỏn vẹn 12 tuổi đi nữa thì người nó thương vẫn là bà kia mà. Andly biết bà là mẹ ruột của nó mà, biết rất rõ nữa là đằng khác. Nhưng tại sao bà lại hành hạ nó đến mức nó như muốn chết đi sống lại đến vậy cơ chứ???
Chỉ nghĩ đến đấy thôi, Andly cũng đã đau đến tận xương tận tuỷ rồi… nếu lần đó không có Brian thì chắc nó sẽ chết thật mất… vì… vì…
Chapter 66:
Nhìn thấy nó khóc như vậy thì thật sự mọi người rất đau lòng, nhất là Eva. Bà đã hối hận lắm khi đã gây cho đứa con gái duy nhất của mình ra nông nỗi như vậy. Bà đã quá ngu xuẩn khi cứ lấy sự thù hận của mình để đàn áp đứa con đáng thương, tuy bà không đẻ ra nó, nhưng thật sự, bà mới chính là mẹ ruột của nó, chứ không phải là Rose.
- Andly, ta nghe bệnh của con lại tái phát à? – Ông Harry trìu mến nhìn đứa con gái của mình, suốt từ nhỏ đến giờ, mặc dù ông luôn đứng về phía nó chống lại mẹ nó nhưng hình như càng làm vậy thì Andly lại càng ghét ông hơn nữa thì phải.
- Không sao đâu. – Andly cố lãng tránh người cha – cũng là nguồn nguyên nhân lớn nhất của cái sự điên rồ của người mẹ tàn nhẫn ngồi trước mặt này.

- Con có muốn trở lại Mỹ để chữa bệnh không? – Bà Rose dịu dàng vuốt mấy sợ tóc bung xoã trước trán của Andly rồi nhẹ nhàng nói. Andly đã quá quen với những hành động yêu mến này của bà Rose khi chữa bệnh ở bên Mỹ rồi. Tuy không phải là mẹ ruột, nhưng bà vẫn là người sinh ra nó mà, bà cũng có công trong sự sinh thành của nó mà, sao nó lại không thương bà được chứ. Nhưng tình thương đó chỉ giống như tình thương trong gia đình chứ không phải là tình thương như một người mẹ đáng quý.
- Thưa bác, con sẽ nhanh chóng đưa Andly sang đó điều trị ngay sau Tết ạ. – Christian lên tiếng, sau một hồi quan sát từ các phía.
- Cậu đây là… – Bà Rose hơi ngạc nhiên nhìn Christian.
- Bạn trai của con mẹ ạ. – Andly cố mỉm cười với bà Rose, có vẻ điều này làm cho bà ấy rất vui thì phải, mỉm cười xoa đầu Andly, bà ta lại nhìn Christian hỏi tiếp.
- Các con quen nhau lâu chưa?
- Cũng khoảng 1 tháng. – Andly hơi khó chịu khi bà Rose bắt đầu hỏi nhiều về chuyện riêng tư của mình nên ra hiệu cho Christian nói ít thôi, và đương nhiên là Christian không dám cãi lời vợ yêu của mình. Bà Rose không cần đoán cũng biết là mình không nên hỏi gì thêm nữa trước khi đứa con gái đáng yêu này nổi giận.
Nhìn thấy con gái của mình vui vẻ với bà Rose thì và Eva càng tức tối hơn. Chính lúc nhỏ, chỉ những khi nhìn thấy như vậy bà mới nổi cơn điên bất chợt như thế. Nhưng không biết tại sao, bà lại không đả động gì đến bà Rose khi **** mắng nó.
Bọn hắn nãy giờ có hiểu mô tê gì đâu. Nhìn hai người đàn bà này chẳng biết ai là mẹ ruột của Andly cả.
- Ai là mẹ của Andly anh? – Erica sống với nó từ 5 năm nay nhưng cũng có biết gì đâu, chỉ nghe nó kể thoáng qua về cái đêm tàn khốc đó thôi à.

- Người đàn bà im lặng ở kia. – Brian lén chỉ tay về phía bà Eva đang ngồi lạnh lùng, xung quanh toả ra sát khí khiến người đối diện phải cảm thấy nể sợ.
Giờ thì nó đã biết con bạn Andly thừa hưởng cái sát khí kinh người đó từ đâu rồi.
Rồi tụi nó chuyền tay nhau chuyển lời, vì đứa nào cũng thắc mắc người nào mới là mẹ của Andly nhưng khi biết câu trả lời thì ai cũng ngạc nhiên cả vì cứ nghĩ người đàn bà hiền lành kia mới là mẹ chứ.
Chỉ có Maya và Andrew là đã biết rồi.
Andrew thật sự không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp một cách đáng sợ như vậy, Rút cuộc thì hắn với Andly có quan hệ gì với nhau hay không? Sao tự nhiên mẹ của hắn lại thương Andly như con đẻ vậy chứ?
“Andrew – Andly??? Hai cái tên này gần như giống nhau vậy đấy.” Nghĩ điều này càng làm cho hắn đau đầu hơn. Không biết hai đứa hắn là anh em như hắn đã nghĩ hay là không liên quan huyết thống gì đến nhau như hắn chờ đợi?