Niếp Duy Bình đang có một ca giải phẫu lớn, không biết khi nào thì kết thúc, Na Na thì dĩ nhiên sẽ ở lại bệnh viện để đợi chồng nên Niếp Duy An và Nguyên Soái rời đi trước.
Lần đầu tiên về ra mắt nhà vợ, không thể đến tay không, lúc trước Nguyên Soái đi nhờ xe quân đội ra sân bay nên chưa kịp mua lễ vật, lúc này liền kéo Niếp Duy An đến trung tâm thương mại mua đồ.
.
“Ba chúng ta thích cái gì?”
Niếp Duy An nhún vai: “Mua gì cũng được, ông không để ý đâu!”
Nguyên Soái lắc đầu: “Ông có để ý hay không là một chuyện.
Đây là tâm ý của anh, là lễ phép!”
Vừa nói anh vừa chỉ vào kệ hàng trước mặt: “Nếu không mua mấy hộp thuốc bổ não?”
Niếp Duy An trợn mắt khinh thường, tức giận mắng: “Em còn tưởng rằng đầu óc anh có bệnh đấy! Anh chưa từng nghe nói là càng ăn càng não tàn sao?”
“Nếu không mua bột hạt óc chó? Đó là thuốc tăng cường trí não…”
Niếp Duy An tức giận đến cho anh một cái tát vào gáy: “Anh mới cần bổ não!”
Nguyên Soái đáng thương nhìn cô: “Ba chúng ta không phải chuyên khoa não sao? Anh nghĩ nên tặng cái gì đó liên quan đến não, có thể ba sẽ thích…”
Niếp Duy An dở khóc dở cười mở miệng: “Anh nghe ai nói… Nếu nói như anh, lỡ ba không phải chuyên khoa não mà là chuyên khoa trực tràng… Không lẽ anh mua một chậu hoa cúc?”
Nguyên Soái cau mày buồn bã: “Vậy mua cái gì được?”
Niếp Duy An nghĩ nghĩ: “Ba em thích uống trà, anh mua một bộ trà cụ hoặc hai hộp trà ngon là được!”
Xác định được cần mua gì thì mọi chuyện sau đó rất dễ dàng.
Hai người đối phương diện trà đạo này cũng không quá am hiểu nên cứ lựa những thứ đắt nhất mà mua, người bán hàng giới thiệu cho họ mua một bộ ấm trà bằng đất sét màu tím và hai hộp trà hảo hạng.
“Mua cái gì cho anh trai?”
Niếp Duy An không lắm để ý khoát tay áo: “Thôi khỏi, khỏi đi! Anh tốt nhất là đừng mua gì cả, dù anh có mua cái gì thì anh trai em đều có thể moi móc ra điểm chê bai được đấy!”
Nguyên Soái sắc mặt nghiêm nghị: “Làm sao có thể như vậy? Lễ phép là cần thiết! Còn có hai đứa cháu nữa, nhất định phải mua một ít, là tâm ý của anh…”
Anh vợ hung ác độc mồm độc miệng có tiếng… Không mua lễ vật gì mà muốn cưới em gái người ta, làm sao có khả năng!
Nguyên Soái dựa theo lời nói của Niếp Duy An chọn mua hai chiếc túi cho anh vợ và chị dâu, sau đó cẩn thận mua vài món đồ chơi trẻ em, lúc hai người rời trung tâm thương mại thì trời đã gần tối.
Hai người cũng không trì hoãn nữa, xách theo túi lớn túi nhỏ lên xe taxi, đi thẳng đến Niếp gia.
Nguyên Soái nhìn sắc trời, áy náy nói: “Chúng ta không để ý thời gian… Để cho mọi người chờ cơm chúng ta thật sự rất ngại.
”
Niếp Duy An kinh ngạc nhìn anh, bật cười nói: “Sẽ không… Đừng lo lắng!”
Rất nhanh đã đến nơi, Nguyên Soái đi theo Niếp Duy An vào cửa, lúc này mới hiểu được tại sao Niếp Duy An nói “Sẽ không” …
Niếp Duy Bình còn ở phòng giải phẫu chưa đi ra, chị dâu hiển nhiên sẽ ở bệnh viện chờ chồng cùng tan làm, Niếp gia chỉ có mỗi lão gia tử đã về hưu ở nhà.
Lão bác sĩ Niếp sở trường là cẩm dao mổ, còn nếu cầm dao bếp… phỏng chừng băm nát cái thớt cũng chưa cắt đồ ăn được!
Niếp Phụ Phong vừa nhìn thấy con gái liền trừng mắt, tức giận đến râu cũng dựng ngược mắng: “Vô liêm sỉ! Mày còn biết trở về? Đi thời gian dài như vậy mà một cuộc điện thoại cũng không gọi được!”
Niếp Duy An thản nhiên khịt mũi, đáp: “Xin lỗi, con quen rồi! Ai đã khiến con phải xa nhà nhiều năm như vậy từ khi còn nhỏ chứ?”
Nhắc về tuổi thơ, Niếp Phụ Phong cảm thấy có lỗi với con gái mình rất nhiều, khi đó bận rộn công tác nên đã đưa con gái cho em gái mình chăm sóc, ông thậm chí còn không làm tròn bổn phận của người cha…
Niếp Phụ Phong trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, nhịn không được thầm oán nói: “Mọi người đều nói ‘con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ’, mày nhìn mày xem, đừng nói tri kỷ, chỉ cần đừng làm cho người khác lo lắng ba liền cảm tạ trời đất rồi!”
Niếp Duy An không phục, vừa muốn cãi lại, Nguyên Soái liền từ phía sau kéo cô một phen.
Niếp Phụ Phong tự nhiên thấy được động tác nhỏ này của bọn họ, nhướng mày một cái, lập tức trưng ra khuôn mặt hiền lành tươi cười, thái độ thay đổi một trăm tám mười độ, vẫy vẫy tay, cười nói: “Ồ, đây là đồng đội của con à? Mau tới đây ngồi, đừng khách sáo!”
Nguyên Soái chào kiểu quân đội, đặt đồ đạc xuống đất và ngồi trên ghế sô pha.
Niếp Phụ Phong vừa lòng gật đầu, vung tay lên với con gái, bộ dáng đại gia ra lệnh nói: “Rót nước đi!”
Niếp Duy An trong lòng thầm oán, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi phòng bếp pha hai chén trà đi ra.
Niếp Phụ Phong trò chuyện tán gẫu cùng Nguyên Soái: “…Thật là một thanh niên xuất sắc a! Trẻ tuổi như vậy đã là thiếu tá, lợi hại, lợi hại!”
Nguyên Soái khiêm tốn cười cười: “Đâu có, tiểu Duy cũng là thiếu tá a, hơn nữa em ấy cũng rất giỏi!”
“Nó á?” Niếp Phụ Phong thở mạnh, “Nó là quân y hậu cần, dựa vào bằng cấp đổi lấy quân hàm, không thể so sánh được với cậu là đi lên bằng chiến đấu thực sự! Đúng rồi, cậu tuổi cũng không nhỏ, tìm đối tượng không? Bác nói này, bệnh viện chúng ta vừa tuyển vài y tá trẻ tuổi, không chỉ bộ dáng xinh đẹp mà quan trọng là dịu dàng biết chăm sóc người khác, bác có thể giới thiệu cho cháu…”
Niếp Phụ Phong cố ý nhấn mạnh hai chữ “dịu dàng” làm Niếp Duy An tức giận thiếu chút nữa lật bàn.
Nguyên Soái buồn cười nhìn sắc mặt xanh mét của Niếp Duy An, cười nói: “Cám ơn bác… Nhưng cháu cũng có đối tượng rồi! Thật không dám dấu diếm gì bác, lần này cháu đến… Chính là muốn xin phép bác, cháu cùng tiểu Duy ở quân đội sớm chiều cùng nhau kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử… Hiện giờ tình cảm hai bên sâu đậm, xin bác đồng ý gả Niếp Duy An cho cháu!”
Khuôn mặt già nua của Niếp Phụ Phong không khỏi co rút, đôi môi run rẩy nửa ngày cũng không phát ra âm thanh nào!
Niếp Duy An đang nghiến răng nghiến lợi với những gì Nguyên Soái nói, nhìn đến biểu tình của lão gia tử nhất thời liền nổi giận: “Vẻ mặt của ba là sao đấy?!”
Niếp Phụ Phong trừng mắt liếc cô một cái, lôi kéo tay Nguyên Soái thở dài thật sâu, nghiêm túc khuyên giả: “Haiz… Cậu vẫn còn trẻ tuổi! Kết hôn phải suy nghĩ kỹ! Nếu nói về tình yêu muốn tìm sự mới mẻ thì có thể tìm con gái bác, ừ thì cũng được… Nhưng nếu kết hôn, vẫn là nên tìm một người dịu dàng, nếu không sau này cậu cũng không có một ngày được sống yên ổn đâu!”
Nguyên Soái khóe miệng run rẩy, thành khẩn nói: “Cám ơn ý tốt của bác… Nhưng cũng không có cách nào khác, ai biểu cháu thích cô ấy rồi thì biết làm sao?”
Niếp Duy An giận tím mặt: “Nguyên Soái! Giọng điệu ghét bỏ của anh là có ý gì?”
Niếp Phụ Phong vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn cô một cái, lạnh lùnh nói: “Có bệnh còn không tự biết… Có ý gì á hả? Nhà có một bà chằn tinh, ai đội nó lên đầu cũng đều ghét bỏ nó a!”
Niếp Duy An tức nổ phổi, cô quả thực nghi ngờ cô và Nguyên Soái lúc trước có bị ôm nhầm ở bệnh viện không? …Cô hẳn là con nhặt được đi?
Niếp Phụ Phong vỗ vỗ Nguyên Soái, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Cháu thật sự không nghĩ sao? Nhiều cô gái dịu dàng như vậy? Cháu làm gì luẩn quẩn lại chọn nó?”
Niếp Duy An mặc kệ bọn họ, chỉ đơn giản là mắt không thấy tâm không phiền, xoay người đi về phía phòng mình.
Niếp Phụ Phong lạnh lùng gọi cô lại: “Đi đâu đấy? Mấy giờ rồi? Còn không đi làm cơm?”
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, quay người vào bếp.
Hai người bên ngoài không biết tán gẫu cái gì, khi Niếp Duy Bình và Na Na đưa đứa nhỏ về nhà, Niếp Duy An đã nấu xong một bàn đồ ăn.
Niếp Phụ Phong ngồi ở chủ vị, vẫy vẫy tay cười nói: “Tiểu Soái, lại đây ngồi đi, cứ coi như nhà của mình, đừng khách sáo!”
Nguyên Soái mỉm cười, thong dong ngồi xuống.
Niếp Duy Bình quét ánh mắt nhìn biểu cảm của mọi người, mặt không đổi sắc đẩy đẩy mắt kính, đem con đưa cho vợ, thản nhiên mở miệng: “Ăn cơm đi.
”
Nguyên Soái cười nói: “Đứa bé thật đáng yêu, trông rất giống anh trai!”
Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày: “…Ý của cậu là, tôi thực đáng yêu?”
Nụ cười Nguyên Soái cứng đờ, trong lòng nhất thời vang lên lộp bộp, xong rồi, xong rồi, anh trai quả nhiên độc mồm ác miệng đúng như lời đồn đãi…
Niếp Duy Bình cười nhẹ, tao nhã cầm lấy chiếc đũa, cố ý nhìn cô em gái bên cạnh bất mãn khiển trách: “Sao lại gọi đồ ăn bên ngoài như vậy? Người nhà chúng ta có thể tùy tiện cũng không sao.
Nhưng hôm nay có người ngoài đến, làm chủ nhà mà không biết đón tiếp gì cả!”
Niếp Duy An mặt mày lập tức hớn hở: “Anh! Em sai rồi! Hôm nay có ‘người ngoài’ đến làm khách, em nên cẩn thận hơn!”
Cho đáng đời anh dám vênh váo với em!
Còn dám ghét bỏ em nữa chứ!
Giờ thì vừa lòng chưa?
So về ác mồm ác miệng, anh sao có thể là đối thủ của anh trai em chứ!
Nguyên Soái yên lặng cụp mắt, ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu [1]… Vợ còn chưa cưới tới tay, anh rễ nhất định phải hầu hạ cẩn thận!
Một bữa cơm đầy khói thuốc súng nổi lên bốn phía, Nguyên Soái mồm mép dĩ nhiên không nhanh nhẹn lưu loát như Niếp Duy Bình, bị anh vợ ngấm ngầm chỉnh đốn đến nỗi cảm thấy đau cả bụng.
Niếp Duy Bình ăn vô cùng vui vẻ, tao nhã lau miệng, lúc đứng dậy rời đi thản nhiên bỏ lại một câu: “Cũng không tệ lắm.
”
Đây xem như đã thừa nhận người em rễ này rồi…
Nguyên Soái bỗng nhiên có giảm giác xúc động ‘tạ chủ long ân’…
Không lẽ đúng như lời của hai cha con Niếp gia nói… Mình hẳn là một ‘tiểu M’, nếu không sao lại coi trọng Niếp Duy An chứ?
Ăn cơm tối xong, Niếp Duy Bình ôm con, Na Na đẩy xe trẻ con, một nhà ba người tản bộ rời đi.
Niếp Phụ Phong đi quảng trường chơi cờ với chiến hữu, trong phòng chỉ còn lại Niếp Duy An và Nguyên Soái dọn dẹp.
Nguyên Soái lau đầu đầy mồ hôi, thổn thức nói: “Anh cuối cùng cũng biết vì sao tính tình em bưu hãn như vậy… Người một nhà thì vào cùng một cửa a [2]!”
Niếp Duy An cười liếc anh một cái, đem bát đĩa đã rửa sạch sẽ cất vào tủ bát, thản nhiên nói: “Sợ hãi? Hiện tại hối hận còn kịp.
”
Nguyên Soái khẽ cười một tiếng: “Điểm này thì nhằm nhò gì?”
Thu dọn xong, Niếp Duy An liền sắp xếp cho Nguyên Soái ở phòng của mình.
Nguyên Soái rất là thụ sủng nhược kinh, ngập ngừng hỏi: “Như vậy có được không? …Dù sao cũng đang ở nhà của em, chúng ta có nên dè dặt một chút không?”
Niếp Duy An tức giận cho anh một quyền: “Nghĩ cái gì đấy! Anh ở phòng em, em sang nghỉ ở phòng cô út!”
Nguyên Soái không khỏi cảm thấy vô cùng mất mát, giống như một chú chó lớn trung thành đi theo phía sau Niếp Duy An không rời một tấc, thỉnh thoảng thừa lúc cô không đề phòng mà chuẩn xác đi tới ôm cô liếm một ngụm.
Phòng đã lâu không có người ở nhưng vẫn thập phần sạch sẽ, có thể nhìn ra được thường xuyên có người lau dọn.
Phòng của cô nhỏ Niếp và phòng của Niếp Duy An rất giống nhau, đều là bày trí rất đơn giản, không giống phòng ngủ của phụ nữ.
Điểm khác nhau duy nhất chính là tủ thủy tinh trưng bày chỉnh tề các loại quân công chứng nhận.
Nguyên Soái không khỏi kinh ngạc.
Niếp Duy An cười nhẹ, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp: “Đó thì tính là cái gì…”
Mở ra hòm, bên trong là những tấm huân chương quân công xếp ngay ngắn.
Nguyên Soái bỗng nhiên không nói nên lời.
Niếp Duy An nhẹ nhàng vuốt ve những tấm huy chương lạnh băng, ngữ khí thản nhiên nói: “Đó đều là cô út của em dùng thanh xuân và sinh mệnh để đổi lấy… Sau này cô út qua đời cũng không để lại cái gì, chỉ có những tấm huân chương quân công phủ đầy bụi trong hộp này.
Nhưng những thứ này lại chính là huy hoàng cả đời của cô út!”
Niếp Duy An sắc mặt buồn bã, nhẹ nhàng thở dài, vuốt ve huy chương trên tay, trong mắt tràn đầy nỗi hoài niệm người thân.
Nguyên Soái đã điều tra kỹ lưỡng mọi thứ về Niếp Duy An, vì vậy anh đương nhiên biết những chiến tích huyền thoại của cô út Niếp trong quân đội … Khi đó, nhìn vào hồ sơ trên máy tính, mặc dù một hàng dài chiến công khiến mọi người ngưỡng mộ, nhưng cũng không cảm thấy rung động như hiện tại.
Nguyên Soái yên lặng cầm tay cô, an ủi nói: “Cả đời của cô út, mặc dù mất sớm làm cho người ta đáng tiếc, nhưng phải nói rằng cô út đã sống cuộc đời rất tuyệt vời, rất đáng giá!”
Niếp Duy An châm chọc cười: “Quân đội đã làm rất tốt việc giữ bí mật… Nhưng em là người thân thiết nhất với cô út, cô chết như thế nào, không giấu được em!”
Nguyên Soái nhướng mày, cầm tay cô thật chặt, nghiêm túc nói: “Không thể nói lung tung!”
Niếp Duy An cười lạnh: “Có cái gì không thể nói? Cũng không phải bí mật gì… Cô út hi sinh ở châu F khi đang thực hiện nhiệm vụ giữ gìn hòa bình, nhưng cái chết của cô có thể tránh được! Nếu không phải bởi vì công tác giữ bí mật rất tốt, ngay cả cô út cũng phải giấu, thì cô làm sao ngay đến khi chết cũng không thể biết được sự tình…”
“Đừng nói nữa!” Nguyên Soái đánh gãy lời của cô, sắc mặt dịu dàng, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Quân đội có kỷ luật của quân đội, em cũng là quân nhân, hẳn là có thể được ý nghĩa của câu ‘quân lệnh như núi’, có lẽ bất cận nhân tình, nhưng lại là nguyên tắc quân đội.
”
Niếp Duy An trầm mặc hồi lâu, đóng nắp hộp lại thản nhiên nói: “Em hiểu được, nhưng cô út là người thân yêu nhất của em, em không thể bỏ qua…”
Niếp Duy An rút tay ra, đứng dậy đặt chiếc hộp trở lại chỗ cũ, thở dài nói: “Ngay cả khi em hành xử theo lý trí, thì em cũng không thể lý trí trong tình cảm… Em không trách quân đội, em chỉ trách tạo hóa trêu ngươi!”
Nguyên Soái sờ sờ đầu cô, an ủi nói: “Chuyện qua rồi thì để nó qua đi thôi… Hôm nay mệt mỏi một ngày rồi, tắm rửa sớm một chút, nghỉ ngơi đi!”
Niếp Duy An cảm động cười cười, ánh mắt dần dần dịu xuống.
Nguyên Soái nhẹ giọng nói tiếp: “Sáng sớm ngày mai còn phải đi nhà của anh, ba mẹ anh hẳn đã chờ từ lâu rồi.
”
Bất ngờ, một tiếng sét nổ ngay trên đầu, nụ cười của Niếp Duy An đông cứng trên mặt…
— Hết chương 59 —
Chú thích:
[1] Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu (人在屋檐下, 不得不低头): khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.
[2] 不是一家人不进一家门 : Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa: nghĩa bóng tương đương với câu “cha nào con nấy” hay “nồi nào úp vung nấy”, những người sống cùng nhau thì tính tình và phong cách thường giống nhau.
------oOo------