Diệp Trăn Trăn ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hứa Du Ninh đang đứng ở ngoài cửa đưa lưng về phía nàng, nghe được tiếng mở cửa hắn mới xoay người lại.
 
Liền thấy tiểu cô nương mặc một chiếc áo kép màu xanh viền cổ áo màu hồng. Bởi vì vội vàng đi ra, mặc dù đã buộc xong búi tóc nhưng phía trên lại không có dây buộc tóc gì làm trang sức.
 

Nhưng Hứa Du Ninh cảm thấy vẻ ngoài Diệp Trăn Trăn sinh ra đã tinh xảo thanh tú giống như hoa sen buổi sớm. Ngay cả khi trên người nàng không có đồ trang sức gì thì cũng nhìn rất xinh đẹp.
 
Diệp Trăn Trăn nhìn thấy hắn đứng bất động còn thúc giục hắn: "Ca ca, huynh muốn cho ta xem thứ gì?"
 
Có thể nói là rất phối hợp.
 
Nhìn thấy nàng nôn nóng, trong mắt Hứa Du Ninh hiện lên ý cười. Cũng không trả lời mà đưa tay tới che đôi mắt của nàng lại.
 
Lòng bàn tay hắn ấm áp khô ráo, một số chỗ có một lớp chai mỏng, đáp trên mí mắt Diệp Trăn Trăn làm cho nàng cảm thấy có chút ngứa. Hơn nữa chắc là sáng sớm hắn đã lật xem sách, có lẽ còn luyện chữ. Bởi vì Diệp Trăn Trăn có thể ngửi thấy được mùi mực nhàn nhạt trên ngón tay của hắn.
 
Sau khi che đôi mắt của nàng lại, Hứa Du Ninh đi vòng qua sau lưng nàng, mỉm cười bảo nàng: "Đi về phía trước."
 
Dáng người của hắn cao hơn Diệp Trăn Trăn, lúc nói chuyện với nàng còn phải cúi đầu xuống một chút, hơi thở ấm áp sạch sẽ lướt nhẹ qua đỉnh đầu của nàng, cũng có một chút ngứa.
 
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm cái người này còn làm rất thần bí nha. Nhưng nàng cũng rất vui lòng phối hợp với Hứa Du Ninh liền ồ một tiếng, chậm rãi di chuyển bước chân đi về phía trước.


 
Nhưng nàng vốn là người không có cảm giác về phương hướng. Lần này hai mắt bị che lại thì lại càng không cảm nhận được phương hướng. Mắt nhìn thấy nàng đi ra ngoài mấy bước nữa thì sẽ đụng thẳng vào cửa chính, Hứa Du Ninh khẽ cười một tiếng, lập tức dùng một cánh tay khác vòng qua nàng vai, ôm nàng vào trong lòng mình.
 
Diệp Trăn Trăn thoáng cái liền dán lên trên ngực hắn. Đang muốn giãy giụa, cánh tay Hứa Du Ninh vòng quanh bả vai nàng đã buông xuống, giọng nói rõ ràng trau chuốt ngậm ý cười vang lên bên tai nàng: "Phía trước là cửa chính, đừng đánh lên. Rẽ phải, sau đó tiếp tục đi về phía trước."
 
Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai của nàng, Diệp Trăn Trăn nhịn không được có chút thẹn thùng, nhịp tim cũng nhanh hơn một chút.
 
Tình cảnh này, trong đầu nàng suy nghĩ một chút, thế nào cũng đều cảm thấy có chút mờ ám nha.
 
Nhưng ngay sau đó nàng liền bắt đầu lặng lẽ lên án chính mình ở trong lòng.
 
Lý do Hứa Du Ninh che kín đôi mắt của nàng lại là muốn để cho nàng một lát nữa lúc nhìn thấy bàn đu dây sẽ kinh ngạc vui mừng. Đưa tay vòng qua vai của nàng ôm nàng vào trong lòng là vì không muốn nhìn thấy nàng đụng vào cửa. Đây là hắn coi nàng trở thành thân muội muội mà bảo vệ, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn cho nàng một bất ngờ vào ngày sinh nhật nhưng trong đầu nàng lại đang suy nghĩ bừa bãi lộn xộn cái chuyện mờ ám gì nha?
 
Trong chốc lát Diệp Trăn Trăn liền cảm thấy chính mình rất vô liêm sỉ. Vội vàng ngăn những ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu kia lại, sau đó nghe theo lời nói của Hứa Du Ninh rẽ phải, đi ra ngoài mấy bước sau đó lại nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.
Hứa Du Ninh tiếp tục đưa nàng đi đến bên cạnh cái khung đu dây, hắn còn chỉ dẫn nàng ngồi xuống phía trên bàn đu. Lúc này mới buông tay che chắn đôi mắt nàng ra, khóe môi mỉm cười cúi đầu nhìn nàng.
 
Vì Diệp Trăn Trăn vừa mới bị hắn che hai mắt lại, mặc dù lúc này hắn đã buông ra nhưng mà hai mắt nàng vẫn không thể ngay lập tức thích ứng được ánh sáng bên ngoài. Cho nên nàng híp hai mắt lại một lúc rồi mới nhìn xung quanh mình.
 
Mà Hứa Du Ninh cũng đã đứng ở phía sau bắt đầu đẩy bàn đu dây lên. Việc này làm cho Diệp Trăn Trăn còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng bị dọa sợ hô lên một tiếng, hai tay vội vàng nắm chặt lấy sợi dây thô ở hai bên.
 
Khi nắm chặt tay lên nàng mới phát hiện phía trên sợi dây hai bên này có một đoạn vải bố rất dài được quấn lên một cách cẩn thận, như vậy thì có thể để cho tay nàng không đến mức bị ma sát đến đau nhức lúc nắm lên.
 
Không cần phải nói cũng biết chắc chắn những vải bố này là Hứa Du Ninh quấn lên, hắn vốn là người rất cẩn thận.
 
Hơn nữa cũng là người chín chắn làm việc cẩn thận, giống như lúc này mang theo chút vui đùa, lợi dụng lúc nàng còn chưa kịp chuẩn bị xong mà đã bắt đầu đẩy nàng chắc chắn là lần đầu hắn làm chuyện này.
 
Chẳng qua hắn khống chế lực đạo trên tay nên cho dù bàn đu dây đung đưa lên nhưng mức độ cũng rất nhỏ sẽ không đến mức làm cho Diệp Trăn Trăn từ phía trên ngã xuống.
 
Hơn nữa cho dù thật sự ngã xuống cũng không có chuyện gì. Bởi vì suy xét đến chiều cao của Diệp Trăn Trăn, tấm bàn đu dây này buộc cách mặt đất không cao lắm. Lúc Diệp Trăn Trăn ngồi lên trên hai chân vừa đủ với tới, thậm chí mũi chân cũng có thể chạm đất.
 
Cho nên lúc này hai chân Diệp Trăn Trăn đã hợp lại với nhau nhếch lên về phía trước một chút để cho Hứa Du Ninh tiếp tục đẩy nàng đung đưa lên cao.
 
Hứa Du Ninh lại đẩy nàng một chút, hỏi nàng: "Có sợ không?"
 
"Không sợ." Diệp Trăn Trăn lắc đầu, tiếng cười như tiếng chuông bạc trong trẻo dễ nghe, ở trong buổi sớm ngày xuân này truyền đi rất xa.
 
Trong mắt Hứa Du Ninh trong mắt hiện lên ý cười. Lại hỏi tiếp: "Có thích bàn đu dây này không?"
Diệp Trăn Trăn dùng sức gật đầu một cái, mỉm cười lớn tiếng trả lời: "Thích."
 
Ở đời trước cộng với đời này, nàng trải qua tất cả mười mấy lần sinh nhật nhưng đây là lần đầu tiên có người tặng cho nàng một sinh nhật bất ngờ, sao nàng lại không thích cho được? Bây giờ niềm vui mừng tràn đầy trong lòng nàng đều là hạnh phúc.
Mà cái này còn không phải là bất ngờ duy nhất nàng nhận được vào ngày sinh nhật hôm nay. Sau khi ăn xong bữa sáng Diệp Tế Muội cho nàng một bộ quần áo mùa hè màu xanh nhạt mới. Hứa Hưng Xương thì cho nàng một cây bút lông mới, ống bút được làm từ ống trúc tiêu tương, nhìn rất đẹp.
 

Cơm tối Diệp Tế Muội còn làm cho nàng mì trứng cà chua, tráng một đĩa trứng gà rau hẹ. Lúc ăn vào cũng có thể nói đơn giản là răng môi lưu hương.
 
Diệp Trăn Trăn đã cảm thấy trong lòng phong phú vô cùng, buổi tối lúc nằm ở trên giường nàng lại phấn khích có chút ngủ không được. Một lúc lại ngồi dậy nhìn ngắm bộ quần áo mới và cây bút lông mới kia. Còn mở nửa cánh cửa sổ ra, nhìn bàn đu dây dưới ánh trăng bạc yên tĩnh đứng trong sân.
 
Vốn dĩ ngày thứ hai Diệp Trăn Trăn còn muốn tiếp tục ngồi bàn đu dây nhưng tiếc là thời tiết không tốt. Sáng sớm hôm sau nàng vừa rời giường liền nhìn thấy sắc trời bên ngoài âm u còn đang tí tách mưa nhỏ.
 
Đều nói mưa xuân quý như dầu, đối với hoa màu mà nói thật sự là như vậy. Nhưng đối với Diệp Trăn Trăn mà nói chỉ cảm thấy trận mưa này trút xuống quá không phải lúc.
 
Dù là muộn mấy ngày nữa rồi hạ xuống cũng tốt nha, bây giờ nàng còn chưa có chơi bàn đu dây đủ ghiền đâu.
 
Liền có chút rầu rĩ không vui bê một chiếc ghế trúc nhỏ đến cửa chính, ngồi nhìn bàn đu dây trong màn mưa nhỏ bên ngoài.
 
Sau khi nhìn một lúc lại quay đầu nhìn ra sân bên ngoài.
 
Lúc này liền thể hiện ra ngôi nhà này của Diệp Tế Muội rất được. Phía trước chính là sân phơi thóc và đồng ruộng, không có vật che chắn nào cả nên tầm nhìn bao la rộng lớn. Lúc này liếc mắt nhìn ra ngoài thì có thể trông thấy mưa phùn như sợi bông bao phủ xuống hoa cây cải dầu và cây tùng bách xanh ngắt ở nơi xa. Thỉnh thoảng có mấy con chim én kêu hú bay xuyên qua màn mưa, chính là một bức tranh sâu sắc.
 
Bức tranh còn có màu sắc. Xanh của tùng bách, trắng phấn của hoa đào, màu vàng của hoa cây cải dầu. Mưa bụi mù mịt, chim én líu ríu.
 
Nghĩ đến bức tranh vẻ mặt Diệp Trăn Trăn liền rung động, ngay lập tức cảm thấy mình có chuyện để làm rồi.
 
Gần đây nàng đã bắt đầu đi theo Hứa Du Ninh học vẽ tranh, thừa dịp hôm nay trời mưa không có việc gì làm thì có thể luyện tập một chút.
Nhưng mà nàng cũng không có đi quấy rầy Hứa Du Ninh, nàng biết chuyện khi chân hắn tốt lên thì sẽ chuẩn bị cho thi viện vào cuối năm. Bây giờ đang cố gắng chăm chỉ đọc sách.
 
Liền trở về phòng của mình, ở trên bàn vuông nhỏ có đặt một tờ giấy. Suy nghĩ một chút, mở cửa sổ trong phòng ra, nhấc bút lên liếc mắt nhìn bàn đu dây trong màn mưa phùn một cái rồi lại rủ mắt xuống vẽ một nét lên trên tờ giấy.
 
Lúc vẽ xong liền hào hứng cầm đi cho Hứa Du Ninh nhìn xem. Được Hứa Du Ninh gật đầu tán thưởng, mỉm cười nói: "Không tệ."
 
Diệp Trăn Trăn liền vui vẻ trở lại. Vừa lúc vui vẻ liền vẽ bàn đu dây cả một ngày. Mấy ngày sau nàng lại từ từ vẽ tiếp gốc cây sơn trà bên cạnh.
 
Đợi đến lúc nàng đem cây hoa quế bên kia cũng vẽ lên trên giấy thì con gà mái kia cũng đã ấp được hai mươi ngày.
 
Nhưng vẫn không thấy có chút dấu hiệu nào của việc gà con phá xác ra ngoài. Nhưng tối hôm đó sau khi Diệp Tế Muội rửa mặt xong bà không đi vào phòng ngủ ngay mà di chuyển thân cây lúa ra ngoài, xốc cái sàng tre đang phủ phía trên lên. Còn đem gà mái xách ra ngoài, vung một nắm gạo trên mặt đất để cho nó ở một bên mổ nhặt.
 
Bà tự lấy một chậu nước đặt lên trên bàn, thắp sáng một ngọn đèn dầu, sau đó cúi người cẩn thận từ trong thân cây lúa cầm lấy một quả trứng gà vào tay.
 
Diệp Trăn Trăn không biết bà muốn làm gì nên cũng không trở về phòng đi ngủ mà tò mò đứng bên cạnh nhìn xem.
 
Chỉ thấy Diệp Tế Muội cầm lấy trứng gà sát lại gần ánh sáng ngọn đèn dầu, cẩn thận nhìn xem. Vừa nhìn xem còn vừa cẩn thận đem trứng gà xoay vòng vòng ở giữa ngón tay nàng.
 
Chờ nhìn kỹ rồi liền cẩn thận đem trứng gà đặt vào trong chậu nước bà lấy tới kia. Trứng gà vừa vào nước liền ngay lập tức lơ lửng một nửa trên mặt nước.
 

Như vậy mấy lần, trong chậu nước đã thả vào mấy quả trứng gà.
 
Diệp Trăn Trăn nhìn không rõ liền nhỏ giọng hỏi nàng: "Nương, người đang làm gì vậy?"
 
Trên tay Diệp Tế Muội lại cầm lấy một quả trứng gà đang để sát vào ngọn đèn nhìn xem, nghe vậy liền mỉm cười trả lời: "Ta đang xem quả trứng gà nào là tốt, có thể ấp ra gà con."
 
Nói xong, đặt quả trứng gà trong tay lên bàn, chỉ vào nó nói với Diệp Trăn Trăn: "Đây, quả trứng gà này hỏng rồi, không thế ấp ra gà con."
 
Cái này cũng có thể nhìn ra sao?
 
Diệp Trăn Trăn cũng sát lại gần, cùng với Diệp Tế Muội nhìn xem.
Nhìn một hồi nàng cũng nhìn ra được cách thức. Dưới ánh sáng ngọn đèn dầu chiếu xuống có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng bên trong vỏ trứng gà. Phàm bên trong thông suốt xuyên thấu chút ít thì đó chính là trứng tốt mà nếu bên trong đục ngầu tối tăm một đoàn thì đó chính là trứng hỏng, không ấp ra gà con được.
 
Hai người cùng nhau kiểm tra hai mươi quả trứng này, cuối cùng lựa ra cả thảy hai quả trứng hỏng. Về phần trứng tốt thì tất cả đều để vào trong chậu nước.
 
Những quả trứng này đều lơ lửng một nửa trên mặt nước, nhìn thấy vô cùng chỉnh tề.
 
Diệp Tế Muội nhìn thấy nàng rất hứng thú với chuyện này liền cười nói: "Nương cho con nhìn cái thú vị hơn nữa."
 
Nói xong, một bên trong miệng bắt chước tiếng gà mái kêu, còn một bên vỗ nhẹ hai tay.
 
Vừa bắt đầu trong lòng Diệp Trăn Trăn còn nghĩ cái này thì có gì thú vị? Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng liền thấy mười tám quả trứng nổi lơ lửng trong chậu nước kia cũng bắt đầu di chuyển lên xuống trên mặt nước. Còn có thể nghe thấy tiếng kêu chít chít của gà con ở bên trong truyền ra, giống như là đang đáp lại Diệp Tế Muội.
 
Hai mắt Diệp Trăn Trăn mở to, một lúc lâu cũng chưa kịp khôi phục lại phản ứng.
 
Gà con này còn chưa nở ra mà lại có thể ở bên trong vỏ trứng kêu sao? Còn có thể chuyển động?
 
Chờ khôi phục lại phản ứng, nàng liền xoay người chạy vào trong phòng Hứa Du Ninh.
 
Mặc dù Hứa Du Ninh còn chưa ngủ nhưng trong phòng cũng không có đốt đèn, hắn đang ngồi ở trong ghế nhớ lại quyển sách đọc lúc sáng.
 
Đang suy nghĩ đến mê mẩn, đột nhiên cửa phòng bị đẩy mở ra, Diệp Trăn Trăn hấp tấp chạy vào. Hơn nữa vừa vào đến liền chạy tới chỗ hắn, nắm lấy tay hắn, lôi kéo hắn đi ra bên ngoài. Trong miệng còn nói: "Ca ca, nhanh tới đây, cho huynh xem cái đồ vật thú vị."
 
Mặc dù Hứa Du Ninh không biết nàng có thể có đồ vật thú vị gì cho hắn nhìn xem nhưng phàm là lời nói của nàng thì hắn luôn luôn tin tưởng. Liền để mặc nàng nắm lấy tay mình, hai người đi ra khỏi phòng.