Diệp Trăn Trăn trở lại nửa gian phòng thuộc về mình sau đó cởi y phục, cởi giày lên giường đi ngủ.
 
Nàng là người coi trọng lời hứa. Bởi vì lúc trước đã đồng ý với Hứa Du Ninh buổi tối hễ hắn muốn uống nước, gõ tường gọi nàng nàng sẽ lập tức tới ngay, cho nên cho dù hiện tại nằm ở trên giường nhắm hai mắt, cả người nàng vẫn tương đối tỉnh táo hơn bình thường rất nhiều.
 
Hơn nữa hôm nay nàng cũng thay đổi hoàn cảnh mới, cho nên tự nhiên cũng không dễ ngủ.

 
Liền nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương, hai người đang rửa mặt bên trong nhà chính. Không khỏi mím môi cười khẽ, mở hai mắt ra.
 
Hôm nay mới mùng hai âm lịch, trong bầu trời đêm không có trăng sáng, ngược lại cả bầu trời đầy sao.
 
Bất quá cho dù có ánh sao chiếu vào nhà, mọi thứ trong phòng cũng chỉ có thể nói là mơ hồ có thể thấy được.
 
Diệp Trăn Trăn ngủ không được. Trước hết nghĩ đến chuyện đời trước, cuối cùng không thể tham gia kỳ thi Đại Học, điều duy nhất là muốn rời khỏi nhà, sống một mình cũng bị chặt đứt. Cũng không biết khi cha mẹ của nàng thấy nàng chết sẽ cảm thấy như thế nào. Chắc hẳn thương tâm vẫn sẽ thương tâm mấy ngày, nhưng tốt dù sao càng coi trọng con trai của hai người bọn họ hơn, qua mấy ngày tự nhiên cũng sẽ quên nàng đi.
 
Lại nghĩ đến chuyện đời này. Chuyện huyền huyễn như xuyên qua dị thế như này cũng để nàng gặp phải, cũng xem như là gặp vận may lớn. Mặc dù không thể xuyên thành thiên kim tiểu thư nhà phú hào quyền quý, hàng ngày đều có cơm ngon áo đẹp, nhưng thế này cũng không có nhiều chuyện phiền lòng như bên trong đại trạch. Vả lại Diệp Tế Muội đối xử với nàng rất tốt. Hiện tại Diệp Tế Muội gả cho Hứa Hưng Xương, còn có Hứa Du Ninh nhận thấy cũng đều là người rất tốt, về sau chỉ cần mọi người cùng nhau cố gắng, chuyện ăn uống khẳng định không cần lo lắng.
 
Chỉ có điều thời đại này đối với nữ tử có rất nhiều tính hạn chế, cả đời này của nàng chỉ sợ cũng chỉ có thể như vậy. Khẳng định không giống đời trước, mặc sức tưởng tượng sau khi tốt nghiệp đại học muốn làm nên sự nghiệp lớn.
 
Nhưng cái này cũng không có biện pháp, chỉ có thể tự an ủi mình gặp sao yên vậy. Bất kể như thế nào, có thể bình an, còn sống khỏe mạnh là tốt hơn mọi thứ rồi, không hy vọng những cái xa vời khác.
 

Nghĩ đến những việc này, Diệp Trăn Trăn dần dà ngủ thiếp đi. Ấy vậy mà ngủ một giấc đến khi trời sáng choang.
 

Trong lòng nàng giật mình, vội vàng mặc quần áo rời giường, kéo cửa ra ra khỏi phòng, vội vã đi về phòng Hứa Du Ninh.
 
Nàng nhớ kỹ có một lần cha nàng uống rượu say, sau khi về nhà lại vừa nôn vừa nói mê. Coi như tạm thời đưa hắn lên giường ngủ, nhưng một hồi không phải nói khó chịu muốn ói, chính là nói khát nước, muốn uống nước, phải có một người luôn ở bên hầu hạ mới được.
 
Diệp Trăn Trăn biết người uống say dễ dàng khát nước, vốn cho là đêm qua Hứa Du Ninh chắc chắn sẽ tỉnh dậy uống nước. Trước khi ngủ còn luôn nói với mình rằng dù có ngủ cũng phải tỉnh chút, vừa nghe được một chút động tĩnh là phải lập tức tỉnh lại.
 
Nhưng không nghĩ tới vậy mà nàng ngủ một giấc thẳng tới thời điểm sáng choang như hiện tại!
 
Cũng không biết được Hứa Du Ninh bây giờ thế nào. Một đêm không nghe được động tĩnh gì. Song có lẽ có động tĩnh, nhưng nàng ngủ quá sâu, cho nên không có nghe được.
 
Trong lòng liền lo lắng bất an suy nghĩ, như vậy chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
 
Trước kia nàng cũng đã được nghe nói có người uống say mà chết. Hoặc là nửa đêm nô mửa, sau đó chính mình lại mất ý thức, bên cạnh lại không có người nào khác, thế là ngạt thở chết.
 
Càng nghĩ càng khẩn trương, cũng không đoái hoài tới việc trước khi vào phòng phải gõ cửa, vội vươn tay đẩy cửa đi vào.
 
Trong cửa không có rơi then cài. Ngẫm lại cũng đúng, đêm qua lúc nàng đi ra mặc dù đóng cửa lại, nhưng Hứa Du Ninh đi đứng không tiện, chắc chắn sẽ không đợi sau khi nàng đi còn đi đến gài chốt.
 
Cửa gỗ nông thôn thật ra chính là dùng mấy tấm ván gỗ bằng phẳng ghép thành, bình thường lúc đẩy ra sẽ kèm theo tiếg ‘chi nha’. Nên lúc Diệp Trăn Trăn đẩy cửa liền nghe được một tiếng ‘chi nha’.
 
Hứa Du Ninh cũng nghe thấy.
 
Mặc dù trước đó hắn đang ngủ, nhưng hắn vốn là người rất tỉnh táo, cho dù chỉ là một tiếng mở cửa ‘chi nha’ rất nhỏ, nhưng hắn vẫn lập tức giật mình tỉnh lại.
 
Lập tức mở miệng hỏi: "Ai?"
 
Âm thanh lạnh lẽo như sương trắng ngoài phòng, Diệp Trăn Trăn nghe được trong rùng mình.
 
Nhưng nhờ vậy tâm trạng nãy giờ của nàng cũng lắng xuống.
 
Xem ra Hứa Du Ninh cũng không xảy ra chuyện, còn rất tốt.
 
Liền mở miệng trả lời: "Ta."
 
Nhận ra tiếng Diệp Trăn Trăn, thân thể cứng ngắc của Hứa Du Ninh cũng buông lỏng, lập tức khôi phục thái độ ôn hòa trước mặt người khác như thường ngày.
 
"Thì ra là Trăn Trăn."
 
Hai tay của hắn chống xuống giường ngồi dậy, mỉm cười khẽ hỏi, "Sớm như vậy, muội qua đây tìm ta, là có chuyện gì à?"
 
Mặc dù chạng vạng tối hôm qua Diệp Tế Muội đã nói với hắn, về sau mọi người đã là người một nhà, hai bên nên thân thiết, không nên khách sáo, Hứa Du Ninh cũng gật đầu phụ họa, trực tiếp gọi Diệp Trăn Trăn là Trăn Trăn, nhưng suy cho cùng trước kia chưa từng tiếp xúc với các nàng, chỉ có thể nói là người xa lạ, làm sao có thể lập tức liền có thể thân thiết, khăng khít, như là huynh muội ruột chân chính được.
 
Cho nên hoặc nhiều hoặc ít đối với nàng vẫn còn có chút khách sáo .
 
Diệp Trăn Trăn cũng hiểu đạo lý này. Kỳ thật trong nội tâm nàng hiện tại cũng không có khả năng thân thiết với Hứa Du Ninh cùng Hứa Hưng Xương nhanh được, nhưng thứ nhất nàng là người lương thiện, thực vì người khác suy nghĩ, thứ hai nghĩ đến về sau mọi người đều nhau sống chung một mái nhà, như vậy càng sớm thân thiết thì càng tốt.
 
Cũng tiết kiệm Diệp Tế Muội kẹp ở giữa khó thực hiện.
 

Liền mở miệng nói chuyện: "Ta tới, đổ nước uống, cho huynh."
 
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng liền ngạc nhiên phát hiện bây giờ nàng có thể nói được một câu nhiều chữ như vậy. Hơn nữa nàng còn có thể cảm nhận rõ ràng còn trôi chảy hơn hôm qua rất nhiều.
 
Hứa Du Ninh có chút ngoài ý muốn.
 
Mặc dù hắn biết Diệp Trăn Trăn là một tiểu cô nương rất tốt, sớm như vậy đến tìm hắn chắc là có chuyện, sẽ không vô duyên vô cớ tới quấy rầy hắn, nhưng cũng không nghĩ đến nàng lại chỉ tới đổ nước uống cho hắn.
 
Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời chưa mọc, chỉ có màu trắng của sương mù trôi nổi.
 
Lại nhìn Diệp Trăn Trăn, chắc là tới gấp, cúc áo khoác ngắn trên cùng còn chưa cài.
 
Diệp Trăn Trăn lúc này chạy tới bên cạnh thư án, cầm ấm trà lên rót một chén nước.
 
Chẳng qua nàng quên mất một chuyện, kiếp trước là bình giữ nhiệt, cho dù là nước đã để qua một đêm, buổi sáng vẫn còn ấm áp, nhưng hiện tại, nước trà qua một đêm, đổ ra đã lạnh buốt .
 
Cái này vừa sáng sớm, đã cho Hứa Du Ninh uống nước lạnh a?
 
Diệp Trăn Trăn trong tay bưng bát trà, lúng túng đứng tại chỗ.
 
Hứa Du Ninh trông thấy, liền mỉm cười hỏi nàng: "Sao thế?"
 
Vừa mới lo lắng hắn khát nước, đặc biệt tới muốn rót nước cho hắn, làm sao rót xong, lại bưng bát trà đứng nguyên tại chỗ không đưa đến?
 
Hắn mở miệng hỏi một chút, Diệp Trăn Trăn đã cảm thấy càng thêm lúng túng.
 
Giơ tay chỉ vào bát trà, nàng trả lời: "Nước lạnh ."
 
Nghĩ một chút, liền nói: "Ta đi nấu nước."
 
Nói xong, liền muốn để bát trà xuống đi ra khỏi phòng.
 
Nhưng bị Hứa Du Ninh cười ngăn cản: "Không cần. Đem bát trà tới cho ta."
 
Trong lòng nàng lo lắng hắn say rượu sẽ khát nước, sáng sớm đã đến đổ nước cho hắn uống, cái này đủ khiến hắn sinh lòng cảm kích, làm sao không biết xấu hổ bảo nàng đi nấu nước nữa chứ.
 
Suy cho cùng nàng chỉ là tiểu cô nương mới tám tuổi.
 
Diệp Trăn Trăn chần chừ một lúc, cuối cùng đến cùng vẫn đi tới, hai tay bưng bát trà đưa cho Hứa Du Ninh.
 
Hứa Du Ninh giơ tay tiếp nhận, ngửa đầu uống nước.
 
Từng tia nắng sớm chiếu vào phòng, Diệp Trăn Trăn chỉ thấy hắn hơi ngước đầu uống nước, đường nét gò má sạch sẽ trơn loáng, chóp mũi thẳng tắp, cái cằm hơi vểnh, tuấn nhã không thể tưởng tượng nổi.
 
Thật sự là soái ca uống nước trà để qua đêm cũng có khí chân hơn người bình thường a.
 
Diệp Trăn Trăn khó tránh khỏi hoa si (mê trai). Sau đó nhìn thấy Hứa Du Ninh uống nước xong, nhanh tay tiếp nhận bát trà để trên bàn.

 
Lại nghe được Hứa Du Ninh vuốt cằm cảm ơn nàng: "Đa tạ muội."
 
Nghe rất chân thành.
 
Kỳ thật đêm qua có một lần hắn mười phần khát nước, nhưng làm sao không biết ngại đi gõ vách tường gọi Diệp Trăn Trăn tới rót nước cho hắn uống? Muốn tự mình làm, nhưng bất đắc dĩ thư án cách giường một khoảng. Mặc dù xe lăn đặt ở bên giường, hắn đưa tay là có thể chạm tới, nhưng nếu hắn ngồi lên xe lăn, khẳng định không thể tránh khỏi có tiếng động lớn, sẽ quấy rầy những người khác, cho nên chỉ có thể nằm ở trên giường nhẫn nại.
 
Hiện tại uống một bát nước này vào, chỉ cảm thấy như cam lộ vẩy tâm (sương mưa ngon ngọt rơi vào trong lòng), trong cổ lại không cảm giác bỏng rát, cả người cũng nhẹ nhõm không ít.
 
Diệp Trăn Trăn nghe thấy cảm ơn mình, ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ.
 
Nhìn dáng vẻ Hứa Du Ninh vừa mới uống nước liền biết hắn nhất định rất khát. Đêm qua chắc là hắn gõ tường nhỉ? Có thể do mình ngủ sâu quá, đương nhiên sẽ không tỉnh lại.
 
Nhưng đêm qua nàng rõ ràng đã đồng ý với Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương, nói muốn chăm sóc Hứa Du Ninh .
 
Bèn nhìn hắn khoát tay áo, sau đó áy náy cười cười: "Không cần khách khí. Đêm qua, là ta không tốt, ta ngủ quá sâu."
 
Lúc cười lên trên mặt nàng mang theo chút ngượng ngùng, một đôi mắt như được nước suối gột rửa qua, trong veo.
 
Hứa Du Ninh đã cảm thấy nàng giống như một chú nai con giữa rừng núi, hồn nhiên không nhiễm một chút tục khí.
 
Trong lòng không khỏi mềm mại xuống, ngay giọng nói cũng không tự chủ nhu hòa không ít: "Không có. Muội rất tốt. Trăn Trăn, muội rất tốt."
 
Được người khác khen nhất định là một việc rất đáng vui mừng. Mà Diệp Trăn Trăn ở đời trước mặc dù học giỏi, người cũng nhu thuận nghe lời, thế nhưng phụ mẫu chưa từng khen nàng một câu, hiện tại bỗng nhiên được Hứa Du Ninh khen, trong nội tâm nàng vui vẻ, liền mím môi cười một tiếng.
 
Sau khi cười xong nhìn Hứa Du Ninh khẽ gật đầu, nàng quay người đi ra khỏi phòng.
 
Lúc đi ra vẫn rất cẩn thận đóng cửa phòng lại.
 
Đều nói nam nữ bảy tuổi không chung chiếu, nàng và Hứa Du Ninh lại là kế huynh muội nữa. Vừa rồi nàng cũng vì lo lắng Hứa Du Ninh uống say xảy ra chuyện mới nhất thời sốt ruột đi vào xem xét, bây giờ nhìn hắn vẫn khỏe mạnh, cũng rót nước cho hắn uống rồi, nàng còn ở trong này làm cái gì nữa?
 
Trời còn sớm, dứt khoát trở về ngủ thêm một chút nưa.
 
Hứa Du Ninh lại không ngủ được. Mắt thấy ánh sáng trong phòng dần dần rõ ràng, cầm sách bên gối xem một hồi, sau đó mặc áo rời giường.
 
Mặc dù đi đứng hành động bất tiện, nhưng ba năm qua ngày qua ngày siêng năng luyện tập, hiện tại cũng có thể tự mình xê dịch tới xe lăn.
 
Lúc đẩy xe ra cửa, vừa hay nhìn thấy Diệp Tế Muội cũng từ trong phòng ra. Hắn liền dừng tay đang chuyển động bánh xe lại, cười cùng Diệp Tế Muội chào hỏi: "Nương, chào buổi sáng."