Vốn dĩ trong lòng Hứa Du Ninh cũng đã có nghi ngờ, bây giờ nghe thấy Ngụy Diễn nói lời nói này, trong lòng của hắn cơ bản có thể xác định ra được rồi.
 
Mặc dù hắn vẫn không biết tại sao những người kia lại biết được thân phận thật sự của hắn nhưng nghĩ đến chắc chắn là bên trong đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết. Mà bây giờ, Nguyễn Hồng Đạt đã bắt đầu muốn xuống tay với hắn.
 

Bởi vậy hài tử của hắn không còn, ngay cả tính mạng của Trăn Trăn cũng suýt chút nữa. . .
 
Hứa Du Ninh nhắm hai mắt lại, tay ở trên đầu gối từ từ nắm chặt lại
 
Hắn biết rõ hắn không thể lại ngồi chờ chết nếu không sau này chỉ sợ những người ở bên cạnh hắn cũng sẽ không có được kết cục tốt đẹp.
 
Hắn rất tỉnh táo nghĩ đến, chuyện đến nước hắn đã không còn đường sống để lui lại nữa. Con đường phía trước khó khăn nguy hiểm nhưng hắn cũng chỉ có thể ra tay đánh về phía người đó.
 
Vì thế khi hắn mở hai mắt ra, thần sắc trên mặt kiên định. Sau đó còn từ trên ghế đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Ngụy Diễn.
 
Ngụy Diễn không biết vì sao hắn lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt ông làm ông giật nảy mình, đứng dậy khom lưng muốn đưa tay đỡ hắn đứng lên nhưng lại bị Hứa Du Ninh ngăn cản.

 
"Nhạc phụ, con có chuyện vẫn luôn giấu diếm ngài. Thật ra không chỉ là ngài mà ngày cả Trăn Trăn và nương con, con cũng giấu diếm cả hai người bọn họ, không dám để cho hai người bọn họ biết được chuyện này."
 
Nói đến đây, Hứa Du Ninh đưa mắt lên, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn Ngụy Diễn, "Con là hài tử phụ thân con nhặt được chắc hẳn chuyện này ngài cũng đã biết. Mà thân phận thật sự của con rất có thể chính là nhi tử duy nhất của Khánh Nhân Đế tiền triều và Hoàng Hậu sinh ra."

 
Ngụy Diễn chỉ cảm thấy có một tiếng sấm vang trời kề sát đầu ông, trong đầu ông chấn động tất cả đều là âm thanh ầm ầm, căn bản không có cách nào suy xét những lời hắn nói ra này. Hai tay vươn ra muốn đỡ Hứa Du Ninh đứng lên cũng dừng lại giữ không trung, ánh mắt khiếp sợ nhìn Hứa Du Ninh.
 
Vẻ mặt Hứa Du Ninh bình tĩnh đối diện với ánh mắt của ông.
 
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Ngụy Diễn mới nghe được giọng nói rất khô khốc của mình chậm rãi vang lên: "Cho nên mấy ngày trước đám người kia tới đây truy sát con thật ra chính là đương kim Hoàng Thượng phái tới? Nói cách khác, Hoàng Thượng đã biết được thân phận của con?"
 
Thật ra vừa rồi trong lòng Ngụy Diễn cũng có nghi ngờ đến cùng là ai sai những người kia tới đây nhưng cuối cùng vẫn không dám nghĩ cho xong.
 
Phải biết rằng nếu như Hứa Du Ninh trước kia thật đúng là đắc tội đương kim Hoàng Đế cũng khiến cho Hoàng Đế không tiếc sai hơn bốn mươi đại nội thị vệ tới lấy mạng của hắn vậy thì dưới gầm trời này còn có ai có thể giữ được tính mạng của Hứa Du Ninh? Chỉ sợ ngay sau đó Diệp Trăn Trăn và bọn họ toàn bộ Trường Hưng hầu phủ này cũng sẽ gặp nạn.
 
Nhưng mà Ngụy Diễn vạn lần không nghĩ tới Hứa Du Ninh lại là nhi tử Khánh Nhân Đế tiền triều!
 
Vừa nghĩ như vậy, cũng khó trách Nguyễn Hồng Đạt vì cái gì nhất định phải đẩy Hứa Du Ninh vào chỗ chết.
 
Vốn dĩ ngôi vị Hoàng Đế của Nguyễn Hồng Đạt chính là cướp từ tay Khánh Nhân Đế nữ tế của mình. Đó là một người có lòng dạ độc ác, chỉ sợ cốt nhục tình thân trong mắt ông ta căn bản không tính là cái gì. Vì củng cố ngai vàng của mình, chắc chắn nếu như đến lúc cần thiết thì ngay cả nhi tử của mình cũng có thể ra tay sát hại, huống chi là ngoại tôn của mình?
 
Năm đó Ngụy Diễn thật sự cũng từng nghe nói đến, sau lúc cung biến tiểu điện hạ của Khánh Nhân Đế và Hoàng Hậu sinh ra được người ta bảo vệ chạy trốn ra khỏi cung. Mấy năm sau đó thậm chí có một vài cựu thần hoặc là người cố ý muốn tranh đoạt ngôi vua, còn nói chính mình tìm được tiểu điện hạ kia, là muốn phụ tá tiểu điện hạ khôi phục giang sơn. Nhưng mà đám người ô hợp này rất nhanh đã bị Nguyễn Hồng Đạt cho người trấn áp.
 
Bây giờ Hứa Du Ninh lại nói với ông hắn là vị tiểu điện hạ của Khánh Nhân Đế kia, lời này đến cùng là thật hay giả đây?
 
Trong lòng Ngụy Diễn nghi ngờ chồng chất, tự nhiên muốn hỏi kỹ một phen.
Chuyện đã đến nước này thì Hứa Du Ninh cũng không có gì để phải giấu diếm nữa nên nói ra chuyện lúc hắn ở kinh thành nhìn thấy Nguyễn Vân Lan cùng Phùng ma ma, lúc thái độ hai người bọn họ đối với hắn có biến hóa, làm trong lòng hắn dấy lên nghi ngờ. Sau đó trên đường đi đến đây lại căn cứ theo lời nói năm đó của Hứa Hưng Xương mà tìm thấy thi thể Vương Chấn, yêu đao và lệnh bài, thậm chí cả miếng ngọc tỷ kia.
 
"Mặc dù lúc đó con có lòng nghi ngờ về thân thế của mình nhưng con nghĩ đến chuyện cũ trước kia như mây khói, từ xưa đến nay có bao nhiêu triều đại thay đổi, nếu như mỗi người đều muốn phục quốc, chịu đau khổ cũng chỉ có thể là bách tính mà thôi. Nếu như thành công thì cũng không sao nhưng nếu như thất bại, không nói đến chuyện khó giữ được tính mạng của mình mà còn sẽ liên lụy đến những người bên cạnh mình. Hơn nữa lúc ấy con đã thành thân với Trăn Trăn, đời này chỉ muốn sống an ổn bình yên với nàng, với người nhà của mình cho nên khi đó con đã đem những vật kia chôn xuống đất một lần nữa, chỉ coi như mình không biết đến chuyện này. Cũng giấu diếm Trăn Trăn và nương con, không muốn bọn họ biết được chuyện này. Nhưng mà không ngờ vẫn là vì con mà liên lụy đến Trăn Trăn, còn có hài tử của hai chúng ta. . ."
 

Nói đến đây, Hứa Du Ninh nhớ tới dáng vẻ thương tâm thống khổ của Diệp Trăn Trăn khi biết được hài tử của hai người bọn họ không còn, hắn chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, giọng nói thoáng nghẹn lại một chút mới tiếp tục nói ra: "Con nghĩ, chuyện này con không thể lại coi như không biết gì rồi ngồi chờ chết."
 
Vẻ mặt Ngụy Diễn vẫn khiếp sợ như cũ.
 
Ông ngã ngồi ra chiếc ghế phía sau, cũng không nói lời gì, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Hứa Du Ninh. Hứa Du Ninh bình tĩnh nhìn lại ông.
 
Một lúc lâu, Ngụy Diễn mới khàn giọng mở miệng hỏi: "Bây giờ con đột nhiên nói cho ta biết chuyện này, còn quỳ gối trước mặt ta, con là muốn ta làm cái gì?"
 
Mặc dù trong lòng ông đã nghĩ đến Hứa Du Ninh như vậy là muốn ông làm cái gì nhưng ông vẫn muốn hỏi ra một chút.
 
"Con muốn nhạc phụ cho con mượn toàn bộ nhân mã Vân Nam, giúp con khởi sự."
 
Hứa Du Ninh không có dây dưa dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình.
Nhìn thấy Ngụy Diễn trầm ngâm không nói, hắn lại tiếp tục nói ra: "Con nói câu này nhạc phụ đừng trách móc, thật ra chuyện này ngài cũng đã là đâm lao thì phải theo lao, không thể không làm. Bởi vì ngài vừa mới nói, có một tên đại nội thị vệ đang trên đường áp giải về hầu phủ thì chạy trốn. Chắc chắn hắn sẽ ngày đêm gấp gáp chạy về kinh thành, báo hết tất cả mọi chuyện ở Vân Nam này cho Nguyễn Hồng Đạt biết."
Dĩ nhiên Ngụy Diễn hiểu rõ lời này của hắn là có ý gì.
 
Nếu như Hứa Du Ninh chỉ là một tiểu huyện lệnh bên trong khu vực Vân Nam này của ông thì cũng không sao, chuyện này ông đại khái có thể coi như không biết, chắc chắn Nguyễn Hồng Đạt cũng sẽ không trách tội lên trên đầu của ông. Nhưng mà bây giờ, Hứa Du Ninh chính là nữ tế của ông. . .
 
Từ xưa tới nay Đế Vương có lòng đa nghi, huống chi năm đó phụ thân của ông cũng là vì thay Khánh Nhân Đế nói mấy câu mới bị Nguyễn Hồng Đạt dưới cơn nóng giận đuổi khỏi kinh thành, lệnh cưỡng chế hậu duệ sau này của Ngụy đều phải trấn giữ ở Vân Nam không được phép hồi kinh, thậm chí cũng không được bước ra Vân Nam một bước, trong lòng chỉ sợ đã sớm bất mãn với Ngụy gia bọn họ. Bây giờ lại thêm chuyện Hứa Du Ninh còn là nữ tế của ông, lúc ấy thị vệ bảo hộ bên người hắn còn là người của ông sai qua bảo vệ cho Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn bọn họ.
 
Cho dù trước đó ông thật sự không biết Hứa Du Ninh là nhi tử của Khánh Nhân đế nhưng mà chắc chắn Nguyễn Hồng Đạt sẽ không tin tưởng ông.
 
Nếu như theo lời Hứa Du Ninh nói, chuyện này ông thật sự đã đâm lao thì phải theo lao, không thể không giúp.
Nhưng mà chuyện khởi sự như vậy, đó chính là đại tội mưu phản nha, sau này hắn chết đi sao còn mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông Ngụy gia ông đây.
 
Đôi mày rậm Ngụy Diễn nhíu chặt lại, cắn răng không nói một câu.
 
Hứa Du Ninh cũng không thúc giục.
Hắn biết rõ Ngụy Diễn sống ở Vân Nam rất tốt, nếu như ông là người an phận thì đời sau của Ngụy gia ông cũng đều sống tốt ở vùng đất Vân Nam, không lo quyền thế phú quý, sao có thể chỉ dựa vào mấy câu nói đó của hắn mà tác động ông khởi sự đây?
Nếu như chuyện này thành công thì cũng không sao nhưng nếu như chuyện không thành chẳng những là cuộc sống yên ổn cả đời của Ngụy Diễn ông mà ngay cả Ngụy Lãng và con cháu đời sau của ông cũng sẽ không có được cuộc sống yên bình.
 

Thật sự phải cho Ngụy Diễn thời gian suy nghĩ cân nhắc thật kỹ chuyện này. Nhưng mà hắn cũng tin tưởng Ngụy Diễn là người hiểu chuyện, chắc chắn cuối cùng vẫn sẽ đồng ý.
 
Bởi vì Ngụy Diễn giống như hắn, ngay từ lúc ông thừa nhận nữ nhi Diệp Trăn Trăn này thì sau chuyện này ông cũng không có chút đường lui nào nữa.
 
Nếu không muốn vươn cổ đợi giết thì cũng chỉ có thể mạnh mẽ phản kháng.
Nhưng Ngụy Lãng không có trầm ổn như Ngụy Diễn, hắn thấy thời gian trôi qua rất lâu nhưng trong phòng vẫn không có một chút tiếng vang nào. Hắn cũng nhịn không được nữa, đưa tay đẩy cửa ra đi vào phòng.
 
Ngay khi bước vào hắn đã nói với Ngụy Diễn: "Cha, người còn muốn suy nghĩ chuyện này nữa sao? Nhất định phải cầm lấy binh khí chọc chết nương hắn nha."
 
Ngụy Lãng cũng là người học võ nghệ, lúc ẩn nắp ở ngoài cửa hắn vẫn tiết chế hơi thở không phát ra tiếng động hơn nữa đây là ở trong phủ Trường Hưng hầu, trông coi nghiêm ngặt, căn bản sẽ không có người ngoài có thể tiến vào được. Vì vậy hai người vừa rồi đều không chú ý đến Ngụy Lãng lại trốn ở ngoài cửa nghe lén hết tất cả.
 
Bây giờ thấy hắn đột nhiên đẩy cửa tiến vào, Hứa Du Ninh còn tốt, sau khi quay đầu lại liếc mắt nhìn thấy sắc mặt hắn cũng không có gì thay đổi nhưng Ngụy Diễn lại giận tái mặt quát hỏi Ngụy Lãng: "Sao con lại trốn bên ngoài nghe lén chúng ta nói chuyện?"
 
Suy cho cùng chuyện nghe lén này cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gì, Ngụy Lãng có chút xấu hổ đưa tay lên sờ cánh mũi.
 
Nhưng sau đó hắn nghĩ đến, hắn có cái gì phải chột dạ nha? May mà vừa rồi hắn ở bên ngoài nghe trộm được chuyện này nếu không thì với cái tính tình này của cha hắn còn không biết có đồng ý chuyện này hay không đây.
Chỉ nói: "Cha, chúng ta đều là người một nhà, vui buồn có nhau hơn nữa bây giờ con cũng lớn rồi, chuyện lớn như vậy con biết được thì có làm sao? Nhiều người nhiều mưu kế hơn nha."
 
Nói xong, hắn đi đến bên người Hứa Du Ninh kéo hắn ta: "Ngươi còn quỳ làm gì? Mau đứng dậy. Ngươi yên tâm, chắc chắn cha ta sẽ đồng ý chuyện này."
 
Đưa tay kéo Hứa Du Ninh đứng sang một bên. Sau đó hắn nhìn Ngụy Diễn nói ra: "Cha, con cảm thấy vừa rồi muội phu nói rất đúng, thật ra chuyện này người căn bản không có chỗ trống để suy xét. Bây giờ hắn là nữ tế của cha, là muội phu của con, nói trắng ra là chúng ta chính là con châu chấu trên sợi dây thừng, ai cũng không chạy thoát được, chắc chắn tên cẩu Hoàng Đế kia cho rằng chúng ta là cùng một bọn. Hơn nữa cha không nhìn thấy dáng vẻ thương tâm vừa rồi của Trăn nhi sao? Trên lưng nàng bị người ta chém một đao như vậy, Tào đại phu cũng nói, nếu như lúc ấy nhát đao kia đi lệch qua một tấc thì chỉ sợ Trăn nhi đã không còn mạng nữa rồi. Hài tử trong bụng nàng, đại ngoại tôn của cha, đại ngoại sanh của con cũng không còn nữa, trong lòng cha không khổ sở sao? Phản lão Hoàng Đế kia có gì không tốt? Nếu như chúng ta không phản lại ông ta thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ sai người tới đây giết chúng ta. Cha là muốn sống hay là muốn chết đây?"
 
Ngụy Diễn dở khóc dở cười.
 
Ông dĩ nhiên đau lòng Diệp Trăn Trăn, biết đại ngoại tôn của mình không còn ông đương nhiên cũng sẽ khổ sở nhưng mà chuyện lớn như vậy sao có thể đơn giản như thế? Từ xưa đến nay có mấy ai khởi sự đến cuối cùng thành công đây? Ông cũng phải cân nhắc đến tất cả mọi mặt, sao có thể chuyện gì cũng đơn giản như lời nói của Ngụy Lãng được?