Những người thích rượu, có rượu mà không được uống lại bắt buộc phải uống nước ngọt thay rượu, đã là một cái khổ rồi.

Còn khổ hơn nữa là trong khi bị bắt buộc uống nước ngọt lại có người ngồi trước mặt uống rượu, uống ngon lành, vừa uống vừa khề khà như chọc tức, như thử thách.

Phú Bát Gia vừa uống, vừa thốt :

- Uống ngọt là diễm phúc, uống cay, uống đắng là tội là khổ. Các vị có diễm phúc còn chờ gì không hưởng phúc, trong khi lão phu đền tội? Nào xin mời các vị cầm đũa, gắp thức ăn, nhấm nháp với nước ngọt.

Hạng thông minh mất rượu, định vớt vát lại trong tiết mục ăn, nên cầm đũa liền.

Nhưng, Phú Bát Gia cao giọng hỏi :

- Cái món ăn này kẻ nào nấu đây? Thế muốn hại người hay sao mà nấu như vậy?

Hạng thông minh, nhanh hơn, vội buông đũa, nhìn chủ nhân.

Có người kinh dị hỏi :

- Tại sao?

Phú Bát Gia nghiêm sắc mặt :

- Các vị lẽ nào không biết? Món ăn có nhiều dầu mỡ, làm tổn hại sức khoẻ bởi nặng tiêu hoá, sao cho bằng những thứ rau cỏ, đậu hũ rất bổ dưỡng lại giúp cơ thể nhẹ nhàng. Phàm con nhà võ điều cơ kỵ nhất là kém sức khoẻ, ăn mỡ dầu thì cơ thể nặng nề hành động chậm chạp, lúc giao đấu không linh hoạt như ý muốn.

Dừng lại một chút, lão tiếp :

- Các vị từ xa đến, các vị là quý khách của lão phu, nếu để các vị thiệt hại, thì suốt đời lão phu mang hận nặng, thôi thì cách vị nên uống nước ngọt, ăn đậu hũ rau cỏ bảo vệ sức khoẻ còn những món có dầu có mỡ thì để cho lão phu ăn cho.

Lão lại đứng rồi thở dài tiếp :

- Lão phu già rồi sống hay chết sanh mạng không đáng kể nữa dù có uống rượu ăn thịt bị thiệt hại cũng chẳng sao. Chứ các vị khác tương lai còn dài đương nhiên phải bảo trọng.

Mọi người sững sờ.

Họ càng sững sờ hơn nữa khi tháy lão dồn hết mấy đĩa thịt thơm ngon về gần lão, đẩy những đĩa rau, đậu hũ cho khách.

Bỗng có người thốt :

- Uống cay, uống đắng là một cách chuộc tội, đền tội ăn thịt là tự làm hại lấy mình. Là bằng hữu phải gánh chịu cái tội, cái hại với nhau mới hợp đạo lý. Tại hạ nỡ nào để Bát ca lãnh cái khổ một mình. Vậy xin chia phần rượu đó, phần thịt đó với Bát ca để tỏ cái ý chí, hoạn nạn đồng chịu với nhau.

Câu nói đó, mọi người đều muốn nói song không ai dám nói.

Không nói được, họ tức uất.

Bây giờ,có người nói được họ khoan khoái vô cùng, nhưng họ lại lo sợ cho người vừa nói.

Bởi đương nhiên, Phú Bát Gia phải giận mà lão giận ai là người đó phải mất mạng.

Đúng vậy, Phú Bát Gia biến sắc mặt. Lão buông đũa xuống bàn, đũa vang thành tiếng, rồi lão cười lạnh thốt :

- Lão phu không có bằng hữu, những bằng hữu của lão phu đều chết hết rồi.

Đoạn lão hỏi :

- Người là ai?

Người đó mỉm cười :

- Ngày mừng thọ của Bát ca, tiểu đệ đến chúc lành, Bát ca chưa chào nhau, sao vội nguyền rủa cho tiểu đệ chết?

Người đó thốt câu thứ nhất, nghe rất gần, song chẳng ai nhìn thấy.

Câu thứ hai vang lên, mọi người nghe như từ xa vọng lại.

Nhưng khi tiếng cười vừa dứt âm vang, người đó xuất hiện tại cục trường.

* * * * *

Người đó rất cao, rất ốm, vận chiếc áo không xanh không xám, mường tượng xanh, mường tượng xám. Quanh hông có một đường dây màu vàng.

Một thanh kiếm đeo lủng lẳng nơi đường dây đó, kiếm thuộc loại rất kỳ mà cũng rất cổ.

Người đó đội chiếc nón trúc, nón có hình thức một cái chậu, chụp xuống đầu, che kín mặt.

Không ai thấy mặt y, song y thấy mọi người.

Bát gia phu nhân cũng thế.

Nhờ có lượt phấn bên ngoài che khuất, nên không ai biết được bà ta có biến sắc chăng, gương mặt bà ta trông như thường.

Người vận chiếc áo bạc màu, đeo kiếm cổ, khệnh khạng bước vào vừa cười, vừa thốt :

- Người từ xa đên, Bát ca cũng chẳng đoái hoài, ban cho một chỗ ngồi à?

Phú Bát Gia trầm gương mặt dày như da trâu thốt luôn mấy lượt.

- Ngồi! Ngồi! Ngồi!

Chừng như lão thốt đủ mười lượt, có lẽ lao còn thốt nữa nếu khách không chận lại :

- A! Tiểu đệ minh bạch rồi. Cái quy củ của Bát ca như thế nầy, có lễ vật mới được ngồi, lễ vật quý trọng thì được ngồi trên, người không lễ vật đừng hòng có chỗ ngồi, mà cái mông cũng có hy vọng nát bét đấy.

Khách đưa tay mò mò trong mình, lại tiếp :

- Tiểu đệ lại quên mất rồi. Quên mang lễ vật đến. Giờ làm sao đây?... Làm sao?

ạ! ạ! Phải rồi! Lễ không cần là quý trọng mới có giá trị, mà chỉ cần có tấm lòng người đến lễ.

Khách lấy ra một mảnh giấy, vừa nhăn, vừa thô đưa trước mặt Phú Bát Gia hỏi :

- Chẳng hay dùng món nầy thay cho lễ vật, có đủ lễ chăng hả Bát ca?

Không ai biết mảnh giấy đó dùng về việc gì.

Ngư Toàn biến sắc mặt, đinh ninh là người đó phải chết với Phú Bát Gia.

Hiến san hô còn bi giết ngay, huống hồ một mảnh giấy nhàu.

Nhưng chẳng có gi xảy ra cả.

Phú Bát Gia gật đầu nhanh.

- Đủ! Đủ! Đủ!

Lão thốt độ mươi luợt và còn thốt nữa nếu khách không chận lại.

- Bát ca đã cho là đủ, thì cũng nên cho tiểu đệ ngồi luôn, ngồi để chia xớt cái tội với Bát ca.

Khách vươn tay, chụp một người.

Người đó có ngoại hiệu là Bán Triệt Sơn, với cái hiệu đó y phải có một thân hình khổng lồ.

Thế mà khách đã giơ bổng lên dễ dàng, như chim ưng chụp gà, chụp thỏ, rồi chẳng rõ khách vung tay thế nào, Bán Triệt Sơn bị tung ra ngoài cửa.

Người đó bị tung, chỗ ngồi trống, khách ngồi xuống liền. Ngồi xong khách với tay kéo lô thịt về gần, tô thịt đang ở trước mặt Phú Bát Gia.

Khách không dùng đũa, nâng tô thịt lên miệng, húp mạnh húp nhanh.

Hết tô thịt khách đặt tô không xuống, lại cầm bình rượu nghiêng miệng bình trút rượu vào miệng, nốc ừng ực, không cần rót ra chén.

Ăn xong, uống xonh, khách điềm nhiên thốt :

- Tiểu đệ chia xớt cái tội với Bát ca rồi đó. Nếu còn tội lỗi gì nữa xin chia sớt luôn, cho trọn tình nhau.

Tội ăn là béo, uống nồng, còn tội nữa là còn món ăn béo, món uống nồng.

Chủ nhân cứ cho mang ra, khách sẵn sàng ăn, uống để chia tội với chủ.

Không rõ nghĩ sao Phú Bát Gia vỗ tay xuống bàn hỏi :

- Các ngươi thế mà cũng xưng là hào kiệt giang hồ. Gặp Điền đại gia, chẳng một ai nhận ra cứ ngồi ỳ, chẳng ai chịu đứng lên làm lễ.

Hét để đỡ phải mang thêm rượu thịt, hét để khỏa lấp sự đòi hỏi của khách, vì lão keo kiết, mà sự đòi hỏi của khách chắc chắn lão không dám khước từ rồi.

Ngư Toàn cứ nhìn thanh kiếm cổ từ lúc khách vào, bỗng nhiên đứng lên, cung cung kính kính vòng tay hỏi :

- Tôn giá họ Điền, chẳng hay tôn giá có liên quan chi đến Thần Long kiếm khách Điền đại gia mà giang hồ xưng là Nhất Kiếm Trấn Thiên Sơn.

Khách không đáp, ung dung lật chiếc nón trúc xuống.

Gương mặt lão hiện ra rõ rệt, một gương mặt xanh xao, như không còn một hạt máu, gương mặt đó ngày xưa hẳn cũng thanh tú xong bây giờ hằn nhiều vết sẹo, ngang có dọc có, dọc có sâu, cao ngắn dài đều có, những vết sẹo biết gương mặt giống như mặt quỷ, trông phải khiếp hãi liền.

Ngư Toàn rời nhanh chỗ ngồi, lùi lại ba bước, như hổ dữ bất thình lình.

Đoạn, y nghiêng mình sát đất, cung kính thốt.

- Thì ra, lão tiền bối.

Khách mỉm cười :

- Nào dám, Nào dám nhận sự kính trọng quá độ đó. Tại hạ là Điền Long Tử đây.

Khách cười, những vết sẹo trên gương mặt rung động mường tượng hằng trăm con thạch sùng lao xao, khách lại càng có vẻ thần bí...

Không ai dám nhìn thẳng vào mặt khách nữa.

Du Bội Ngọc cũng nghe tiếng khách, khách là một trong mười nhân vật từng được giang hồ gọi là Thập đại cao thủ võ lâm, có hành tung nguỵ bí.

Chàng chưa biết lão, song chàng đã có lần so tài với môn đệ lão là Điền Tế Vân, suy công lực của môn đệ, cũng biết được võ học của sư tôn.

Điền Long Tử nhìn thoáng qua chàng đoạn hỏi Ngư Toàn :

- Vị bằng hữu thiếu niên kia, họ tên chi?

Ngư Toàn đáp :

- Hắn là Ngư nhị, kẻ thân tín của vãn bối.

Điền Long gật gù :

- Khá lắm! Khá lắm. Hắn có nghi biểu nghi phàm đó. Không ngờ trong Phi Ngư Môn lại có một người như vậy, các hạ còn lo gì chẳng có kẻ tiếp nối thanh danh?

Lão chuyển ánh mắt từ Du Bội Ngọc sang Ngư Toàn, đột nhiên hỏi :

- Nghe nói Võ lâm Bát mỹ về tay các hạ, điều đó thật hay giả?

Ngư Toàn cúi đầu, ánh mắt hướng sang Phú Bát Gia, rồi lẩm nhẩm :

- Điều đó... điều đó...

Điền Long Tử vỗ tay cười lớn :

- Lão phu biết rồi. Bát ca cho các hạ ngồi lên trước hiển nhiên là các hạ đã mang Võ lâm Bát mỹ hiến cho Bát ca để chúc thọ đây mà.

Mọi người hết sức kỳ quái!

Họ chẳng hiểu nổi những tượng hình bằng đá đó, có chi quí mà Điền Long Tử xem trọng. Phú Bát Gia xem trọng như vậy.

Nhưng dù sao thì những tượng hình đó phải quý, có quý nên người ta mới gọi là Võ lâm Bát mỹ.

Điền Long Tử tiếp :

- Bát ca ơi! tiểu đệ, tiểu đệ uống, hao tốn của Bát ca hẳn Bát ca sốt ruột lắm.

Song, đã trót xin trót luôn, tiểu đệ mong Bát ca cho nhìn qua tý tám món báu đó. Giả như Bát ca có xót ruột rồi, thì xót thêm một chút nữa, cũng chẳng sao?

Phú Bát Gia trầm gương mặt, không đáp :

Điền Long Tử cũng trầm gương mặt tiếp :

- Tiểu đệ chỉ nhìn qua thôi mà. Tiểu đệ không làm sứt mẻ một mảnh nhỏ da thịt nào của tám vị tuyệt sắc đó đâu.

Gương mặt Phú Bát Gia biến nhanh, thoạt xanh thoạt trắng, cuối cùng lão vỗ tay xuống bàn, kêu bốp một tiếng, rồi cao giọng tiếp :

- Điền Long Tử! Đừng tưởng ta sợ ngươi mà lầm. Bách bộ Thần quyền vị tất kém Tiến bộ Liên hoàn, Du Long thập bát thức.

Điền Long Tử điềm nhiên :

- Nhưng cũng vị tất thắng nổi, phái không Bát ca?

Phú Bát Gia trầm giọng :

- Ừ!

Điền Long Tử gật đầu :

- Cho nên tiểu đệ nghĩ rằng, chúng ta không đánh nhanh là phải, đánh mà không nắm được cái cơ tất thắng, thì đánh làm chi. Tiểu đệ xin hứa, Bát ca cho xem thôi, tiểu đệ lấy mắt mà nhìn quyết chẳng mó tay vào.

Phú Bát Gia nghiến răng.

Bát Gia phu nhân mỉm cười :

- Điền đại ca xưa nay nói sao thì làm vậy, chắc không thất tín đâu. Mình nên để cho Điền đại ca nhìn qua các món ấy đi. Hà huống bao nhiêu người tại đây cũng muốn xem...

Mọi người đều biết là phu nhân ra điều kiện.

Trước hết, bà ngầm buộc chữ tín vào việc, sau đó bà phân bua với hào kiệt giang hồ.

Chẳng lẽ trước mặt đông người, Điền Long Tử không thủ tín để mất thanh danh sao?

Phú Bát Gia trầm gương mặt, suy tư một lúc, đoạn vẫy tay :

- Thôi, được rồi. Hãy gọi chúng mang chiếc bồn thủy tinh ra đây cho ta, nhớ lấy cho đầy nước trong nhé.

Xem Võ lâm Bát mỹ, sao lại cần có nước trong?

Bồn thuỷ tinh, tự nhiên phải trong, bồn hình bầu dục, dài độ hai thước, dưới ánh đèn thủy tinh lại chứa nước, chớp lên muôn màu.

Tại khách sảnh, những người hiện diện đều sành xem vật báu, thoáng nhìn qua chiếc bồn, biết ngay là một vật rất cổ, rất quý, song chẳng ai biết Phú Bát Gia dùng nó vào việc gi, khi cho xem Võ Lâm Bát Mỹ.

Phú Bát Gia đặt chiếc bồn thuỷ tinh lên mặt bàn, từ từ thốt :

- Trong ba mươi năm qua, trên giang hồ có lắm tay tài ba xuất hiện có lắm người thành danh nhưng kể về phái nữ thì ai ai cũng công nhận chỉ có tám người xứng đáng với cái danh tuyệt sắc giai nhân, tuổi tác của họ không đều nhau, song người nào cũng có hấp lực làm điên đảo cả chúng sanh có thể bảo là không thừa sót một ai.

Lão chỉ chiếc rương sắt, tiếp :

- Ngư đảo chủ mang đến đây, chính là hình tượng của tám vị tuyệt đại giai nhân đó.

Mọi người lộ vẻ thất vọng.

Người dù đẹp, đẹp đến đâu cũng thế, khi còn sống, khi còn là da là thịt mới hấp dẫn chứ một hình tượng bằng đá có gì làm điên đảo người xem, mà chủ nhân hòng khoa trương một cách trịnh trọng.

Phú Bát Gia tiếp :

- Những tượng đá đó rất khác biệt với tất cả những tượng đá trên đời bởi bao nhiêu tượng đá trên đời đều là tượng chết, chỉ riêng tám tượng nầy lại là tượng sống.

Tượng bằng đá sao lại gọi là tượng sống được?

Phú Bát Gia lấy một chiếc tượng, đặt lên bàn hỏi :

- Các vị có biết vị nữ nhân nầy là ai chăng?

Tượng chạm khắc rất khéo, trông như sống. Tượng lại rất đẹp, tượng đẹp hơn bất cứ một mỹ nhân nào đương thời, chỉ phải cái là bằng đa, dù có thần cũng chỉ là bằng đá.

Điền Long Tử mỉm cười, hỏi lại :

- Có phải là Hồng Mẫu Đơn, mà ngày trước thiên hạ thường gọi là Tái Thượng Kỳ Hoa chăng?

Phú Bát lạnh lùng :

- Đúng! Thì ra các hạ có kiến thức rất rộng.

Điền Long Tử cười nhẹ :

- Đồng Mẫu Đơn là đệ nhất cao thủ trong phái Mật Tông, rất được Hồng Vân Đạt Ma yêu mến, bà ta có nhan sắc tuyệt trần, người đương thời không ai không mơ mộng được gần bà ta, dù chỉ gần trong giây phút, dù sau đó có chết cũng cam. Rất tiếc là Hồng Vân đạt ma quá ghen, giữ rịt chẳng cho một ai nhìn trộm, chứ đừng nói là để cho một ai đến gần :

Phú Bát Gia lộ vẻ đắc ý :

- Nhưng giờ đây chúng ta cũng nhìn được, mà lại nhìn kỹ, nhìn bằng thích.

Lão vừa thốt, vừa đặt hình tượng vào bồn thuỷ tinh.

Tượng bằng đá vào trong bồn nước rồi, trở thành sống ngay.

Lạ lùng làm sao, y phục trên tượng lại rã rời, rã từ từ, rơi từ từ...

Sau cùng chỉ còn là một thân hình loã lồ...

Và có thân hình loã lồ của thiếu nữ nào lại chẳng hấp dẫn? Huống chi, thân hình loã lồ của một nữ nhân mà tất cả những dương công đều không chê được. Kẻ thù khó tánh nhất cũng không chê được.

Phú Bát Gia cao hứng phi thường, vỗ tay cười lớn :

- Hồng Vân xem bà ta như một trái cấm, vô luận kẻ nào vô phúc, vô tình nhìn bà ta, kẻ đó phải chết tức khắc. Nhưng chúng ta nhìn bằng thích, nhìn bao lâu cũng chẳng sao. Nếu muốn, chúng ta cũng có thể đi xa hơn lại nhìn...

Mọi người sửng sốt, không tưởng nổi là trên đời có chuyện lạ lùng như vậy.

Họ là nam nhân, họ tránh sao khỏi xao xuyến con tim trước một thân hình loã lồ?

Và thân hình đó lại là của một tuyệt đại giai nhân?

Đành rằng, trước mắt họ là một cái bánh vẽ, bánh có thơm, có hấp dẫn, song bánh lại không ăn được, nhưng ai ai cũng bắt thèm.

Có người háu đói, thèm đến rỏ dãi...

Điền Long Tử mỉm cười, thốt :

- Một người múa máy, sao bằng hai người cùng hòa điệu? Bát ca hãy chọn một bạn vũ cho bà ấy đi.

Phú Bát Gia gật đầu :

- Phải đấy! Chủ ý đó được lắm.

Lão nhìn vào chiếc rương nhỏ, tiếp :

- Hồng Mẫu đơn, kể ra cũng cao tuổi rồi song lão phu cũng có thể chọn một người còn trẻ, để cùng múa với bà ta.

Lão lấy ra một hình tượng khác vừa đặt vào bồn nước, vừa cười, thốt :

- Các vị có biết Giang Nam đệ nhất mỹ nhân là ai chăng?

Đây, con người đó sắp hiện ra trước mắt các vị.

Du Bội Ngọc biến sắc.

Tượng đá đó, chính là hình Lâm Đại Vũ.

Chiếc tượng vào trong nước rồi, múa lên những vũ điệu mê ly. Chừng như nàng nhoẻn miệng cười, chừng như nàng đảo đảo ánh mắt thu ba, lạ lùng làm sao, ánh mắt thu ba của nàng lại hướng về Du Bội Ngọc.

Du Bội Ngọc còn chịu làm sao nổi nữa?

Chàng đứng lên, rồi chàng bước nhanh tới, chàng co chân đá bay chiếc bàn.

Quần hùng vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, tuy nhiên họ lo chạy đi nơi khác hơn là phát tác, họ cho rằng tiểu tử đó hẳn đã phát điên rồi. Hắn làm như vậy là hắn tìm cái chết, và thế nào Phú Bát Gia cũng trừng trị hắn, cho nên họ tạt ra xa, sợ liên luỵ.

Phú Bát Gia cũng kinh hãi phi thường, lão không ngờ một tiểu tử vô danh dám buông lung dã tánh ngay trước mặt lão.

Chỉ có Điền Long Tử nhếch nhếch mép, chừng như cười, nhưng nụ cười không thanh bình.

Ngư Toàn thì biến sắc mặt như màu đất.

Mọi người đều nhìn Phú Bát Gia chờ đợi một phát tác, riêng Điền Long Tử lại nhìn Du Bội Ngọc, tợ hồ phát hiện ra lai lịch của chàng.

Phú Bát Gia sững sờ một lúc, chẳng rõ lão nghĩ sao, lại không tỏ niềm phẫn nộ, trái lại lão mỉm cười rồi gật đầu, rồi nói :

- Tốt! Tốt! Ngươi cũng muốn sống. Lão phu sẽ thành toàn ý nguyện của ngươi.

Lão xô chiếc bàn đã ngã qua một bên, phẩy phẩy những giọt nước văng trúng mình lão, rồi từ từ bước tới.

Còn ai không biết lão thành danh trên giang hồ với môn công Bách Bộ thần quyền?

Dĩ nhiên, nếu lão xuất thủ, cái công lực phát ra phải mãnh liệt phi thường, núi cũng phải tan, nói gì cơ thể của con người?

Du Bội Ngọc phải chết!

Ngư Toàn cũng có nghĩa khí lắm muốn bước tới dương chận Phú Bát Gia.

Nhưng, làm sao y dám đương chận Phú Bát Gia?

Y do dự dợm bước tới rồi lùi lại, y chưa dứt khoát Điền Long Tử nắm chéo áo y giữ lại.

Người nào cũng biến đổi thần sắc, chỉ có Du Bội Ngọc là bình thản như thường.

Nói là bình thản, bất quá là nói về sự sợ hãi, chứ chàng còn nư giận, một người đang giận thì bình thản sao được?

Chàng không hề biết sợ, chàng còn nư giận, có điều nư giận đó được lắng xuống phần lớn rồi.

Phú Bát Gia từ từ đi tới, chàng không lùi, không tránh không biến đổi sắc mặt, bĩu môi thốt :

- Các hạ không phải là đối thủ của tại hạ đâu! Hãy gọi quý phu nhân đến đây.

Mọi người lại một phen kỳ quái.

Phú Bát Gia mà là không phải đối thủ của chàng? Trước mắt họ chàng chỉ là một tên tiểu tốt vô danh. Chàng bằng vào đâu mà dám nói như thế.

Phú Bát Gia biến sắc mặt mường tượng bị người dẫm chân lên thân, lão kêu lên thất thanh :

- Ngươi có ý tứ gì chứ?

Du Bội Ngọc lạnh lùng :

- Cái ý tứ của tại hạ chẳng lẽ các hạ chưa hiểu? Các hạ muốn tại hạ phải nói oang oang à?

Phú Bát Gia sững sờ.

Lão lặng người như tượng gỗ, chẳng biết phải nói sao. Thực sự lão có biết được ý tử của Du Bội Ngọc chưa.

Phú Bát Gia phu nhân, nhờ có lượt phấn che giấu, sắc mặt lúc đó có biến sắc hay không, chẳng ai rõ được.

Nhưng, lạ lùng thay lượt phấn trên mặt bỗng nhiên rớt bung từng mảnh, từng mảnh như vôi tường bị chân động...

Du Bội Ngọc điểm một nụ cười, hỏi :

- Thực ra hai vị đâu có thích những tượng hình nữ nhân như thế nầy? Bất quá, có người mang đến, hai vị bắt buộc phải nhận đấy thôi. Có đúng thế chăng?

Chàng cúi xuống nhặt chiếc tượng cầm tay.

Phú Bát Gia phu nhân xám mặt, lùi lại từng bước, từng bước, phiền não hỏi lại :

- Ngươi... sao ngươi biết?

Du Bội Ngọc chưa kịp đáp, Phú Bát Gia phu nhân đột nhiên bước tới ba bước, vung tay đánh ra một chưởng.

Bàn tay bà đưa ra, chưa được nửa tầm, kình phong đã vút tới nhắm vào ngực Du Bội Ngọc dồn mạnh.

Không ngờ con người mảnh khảnh, dịu dàng đó lại xuất thủ mãnh liệt như vậy.

Du Bội Ngọc chỉ hạ thấp người, lòn qua một bên, tránh thế đánh của đối phương dễ dàng.

Nhưng, đã xuất thủ trước, đối phương chỉ tránh chứ không phản công, phu nhân chiếm tiên cơ rõ ràng, bà không bỏ mất tiên cơ đó, liền tới công luôn.

Du Bội Ngọc như chẳng còn thời giờ thở nữa, lùi, lùi mãi cố tự vệ an toàn, trong khi đó một ánh kiếm chớp lên, kiếm quang xoẹt tới như cái móng bạc.

Phu nhân kêu lên một tiếng kinh hãi, tung bổng người lên không, lộn mình về sau cách hơn hai trượng.

Bà phát hiện ra, ngực áo lộ một đường dài, bày rõ bộ ngực.

Ngực của một nữ nhân, phải trắng, phải mịn, song ngực của bà ta lại xồm xoàm những lông đen.

Điền Long Tử chong mũi kiếm trước ngực lão, ngẩng mặt lên không, bật cười ha hả :

- Ta đoán không sai. Phú Bát Gia phu nhân, chỉ là một nam nhân.

Quần hùng sửng sốt.

Phú Bát Gia thu mình, cố thu càng nhỏ càng hay, phu nhân kéo áo che ngực hoang mang thất thố trông đến buồn cười, mà cũng đáng thương hại quá chừng.

Thực ra, cả hai cũng có võ công cao, và nội lực vẫn còn nguyên vẹn, họ có thể liên thủ, trí mạng với Điền Long Tử, song họ đã làm một việc không tốt đẹp gì, việc đó lại bị khám phá trước mắt mọi người, tâm tư của họ không tránh khỏi rối loạn.

Do đó, mọi phản ứng thích hợp không thành hình nổi.

Cái bí mật, họ giấu diếm hơn ba mươi năm qua chỉ có một người biết được, người đó lại chết rồi, họ còn sợ ai trên giang hồ nữa. Ngờ đâu, hôm nay lại bị khám phá, mà kẻ khám phá lại là một tên tiểu vô danh đối với họ.

Họ hoang mang, họ không có một chủ ý rõ rệt đối phó với tình thế hiện tại.

Họ sợ.

Họ sợ người ta, thì đương nhiên người ta đâu có sợ họ? Bởi nếu sợ thì người ta đâu dám khám phá bí mật của họ?

Người ta không còn sợ họ nữa, thậm chí có người trước đó không dám thở mạnh, bây giờ lại bật cười, mà lại cười không cần dè dặt.

Điền Long Tử bật cười ha hả :

- Thảo nào mà các ngươi chẳng nuôi dưỡng tại đây toàn là bọn ái nam, ái nữ.

Các ngươi là một đôi yêu quái. Nam nhân lại cưới vợ nam nhân. Bình sanh ta chưa hề thấy những việc quái đản như vậy.

Bỗng có người cất tiếng :

- Lão thích lấy nam nhân làm vợ, đó là việc riêng của lão, lão muốn lấy khỉ làm vợ, cũng ai cấm lão được. Tại sao các hạ chê trách cái hứng của lão ta?

Câu nói vừa dứt, một người bước tới, dáng đi huyênh hoang.

Âm thinh của người đó nghe rất rõ, chừng như phải cố gắng lắm mới nói thành câu, tỏ ra không có một điểm khí lực nào.

Y mường tượng suốt mấy hôm liền không ăn, mà có lẽ cũng không uống.

Song con người đó vẫn không mất oai phong, rất tiếc gương mặt thì bủng quá, da mặt chảy xệ xuống, xệ như long thòng.

Y phục của y bằng một chất liệu có giá lắm, nhưng quá rộng, rộng đến có thể trùm lên ba người cũng còn lỏng lẻo.

Một con người vận bộ y phục đó để gây nên cảm nghĩ cho kẻ khác là vật trộm hoặc mặc muợn của ai đó.

Dám khiêu khích Thần Long kiếm khách thiết tưởng trên giang hồ, chẳng có mấy người.

Nhưng người vừa khiêu khích, xem ra cũng chẳng có chí phi thường, do đó quần hùng lo thay cho y.

Điền Long Tử vừa phẫn nộ, vừa buồn cười cái ý định phát tác không còn sôi động nữa, lão cười hì hì, thốt :

- Có lẽ các hạ cũng thích lấy nam nhân làm vợ, nên định bênh vực Phú Bát Gia.

Phải lắm. Bởi cô nữ nhân nào dám lấy các hạ.

Mọi người đều cười.

Quái nhân không biểu lộ một cảm nghĩ nào trên gương mặt bủng của y.

Nghĩ ra dù cho y có muốn lộ vẻ gì, vẻ đó cũng khó hiện lộ, bởi xương và thịt nơi mặt cách xa làn da bằng một cái hố sâu, cái hố phụng phịu của con người thừa da, thiếu thịt.

Y bật cười ha hả ba tiếng. rồi đáp :

- Dù tại hạ có lấy nam nhân làm vợ, điều đó không quan hệ gì đến các hạ. Các hạ khỏi cần phải lưu ý đến.

Y cười, nhưng làn da mặt không rung rinh nổi bởi nụ cười không giương phồng nổi một lượt da quá thừa thãi.

Thành ra tiếng cười lạc lõng quá, mường tượng từ cõi âm u nào vọng về.

Con người đó, có vẻ hoạt kê quá chừng.

Nhưng, nhìn kỹ, mọi người bắt đầu thấy sợ.

Điền Long Tử đặng hắng mấy tiếng, thốt :

- Nếu nam nhân lấy nam nhân làm vợ, thì các nữ nhân sẽ đi về đâu? Ta phải quan tâm chứ. Sự kiện đó đáng được quan tâm lắm lắm.

Quái nhân điềm nhiên :

- Các hạ quan tâm thật à?

Điền Long Tử gật đầu :

- Đúng! Nhất định là ta phải quan tâm.

Hai tiếng bốp chát vang lên, rất rõ ràng.

Mỗi bên má của Điền Long Tử có dấu năm ngón tay, ửng đỏ như vừa bị quệt năm vệt châu sa.

Chính lão không hiểu mình bị tát tay thế nào. Lạ lùng hơn bị tát như vậy, lão vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề bị chấn động.

Mà người quái dị đó cũng đứng yên tại chỗ.

Nếu nói rằng hai tát tay đó do y phát xuất thì chẳng ai tin được.

Điền Long Tử như nằm mộng vừa tỉnh. Cũng may, lão không nghe đau đớn chút nào, hai cái tát tay còn lưu dấu tay, như vậy mà không gây một cảm giác nhỏ.

Lão lộ vẻ sợ hãi nơi ánh mắt đó, vẻ sợ hãi của một người gặp quỷ giữa ban ngày.

Bất giác, lão đưa tay sờ má, lúc đó lão mới biết các dấu ngón tay sưng phồng lên, lão lại nghe nóng như chạm phải lửa.

Lão sợ quá, bật kêu lên, rồi cảm thấy gương mặt cứng lại, cứng như gỗ, do đó, lão không nghe đau.

Quái nhân bật cười ha hả :

- Các hạ còn quan tâm chứ?

Điền Long Tử nghẹn lời.

Quái nhân day qua Phú Bát Gia, vỗ tay lên đầu vai lão hỏi :

- Tại hạ báo hận cho hai vị rồi, hai vị định ta ơn tại hạ như thế nào đây?

Phú Bát Gia ấp úng :

- Tiểu bối... Tiểu bối...

Lão bị khiếp vì võ công kỳ tuyệt của quái nhân, lão lại bị vỗ tay nơi đầu vai, toàn thân nhột quá, làm gì mà nói được?

Quái nhân tiếp :

- Các hạ không biết phải tạ ơn như thế nào, thì tại hạ chỉ điểm cho vậy.

Y gom tất cả những hình tượng bằng đá, vào chiếc rương rồi mỉm cười, thốt :

- Các hạ hãy tặng tại hạ những vật nầy là được.

Phú Bát Gia phu nhân đực làm gan, hỏi :

- Tiền bối cao danh quí tánh là chi, có thể cho bọn hậu sanh nầy biết chăng?

Quái nhân nhìn y :

- Các hạ không nhận ra tại hạ à?

Chính quái nhân lắc đầu, rồi tiếp luôn, không chờ nghe phu nhân đực đáp :

- Kẻ khác không nhận ra tại hạ thì chẳng nói làm chi. Chứ các vị không nhận ra, thì thật là đau lòng cho tại hạ. Đau lòng lắm lắm...

Y đưa tay vào chiếc áo rộng, lấy ra một đùi gà.

Nhìn đùi gà mắt y sáng ngời lên, y đưa lên mũi ngửi, ngửi một lúc rồi thở dài, sau cùng cất chiếc đùi gà vào trong áo.

Phu nhân đực rung rung giọng lên, song kêu không thành câu :

- Thiên... Thiên... thiên...

Y nói một lúc bằng chục tiếng thiên. Y không nói được tiếng thứ hai, thứ ba...

Du Bội Ngọc chợt nhớ ra cũng kêu lên :

- Tiền bối là Thiên Ngật Tinh?

Quái nhân cười vang :

- Đúng vậy đó tiểu tử. Không ngờ ngươi lại biết ta. Tưởng không dễ. Không dễ gì đâu!

Du Bội Ngọc tỉnh ngộ.

Lão ta vận y phục rộng, là vĩ lão quá mập. Y phục đó may lúc còn mập.

Bây giờ lão ốm lại, nên y phục thừa, da mặt cũng thừa vì thiếu thịt.

Thịt đã mất quá nhiều.

Tại sao lão ốm? Ba tháng trước đây, lão còn mập lão ú nú như con heo.

Ba tháng sau lão ra thân thể nầy.

Tại sao?

Dù lão mập, muốn làm cho ốm cũng chẳng phải là việc dễ làm?

Phu nhân đực của Phú Bát Gia rung như cây sậy :

- Tiền bối... Lão nhân gia... Làm sao... ốm bớt như vậy?

Thiên Ngật Tinh thở dài :

- Ngươi không thấy sao. Hiện tại, ta có dám ăn gì đâu. Mỗi lần ăn vào là bụng đau như bị cắt đứt. Phàm con người không ăn chi hết, tự nhiên mất máu, mà thịt cũng không còn. Bảo sao không ốm chứ?

Lão thở dài, rồi lẩm nhẩm tiếp :

- Ta nghĩ, nên đổi danh hiệu là hơn. Ta phải xưng là Thiên Ngột Tinh mới đúng.

Thiên Ngật Tinh từ lâu, có cái dạ dày như sắt, thường khoa trương là trai trường thì kiêng ăn người chết, trai kỳ thì kiêng ăn trùn de, ruồi muỗi.

Đại ý là trừ mấy thứ đó ra, vật gì lão cũng ăn, và ăn gì cũng tiêu hoá.

Bây giờ đến một cái gà cũng chẳng dám ăn, chỉ ngửi chỉ nhìn thôi.

Tất cả đều hết sức kỳ quái, nhưng nào có ai dám hỏi gì?

Không ai hỏi gì, thì Du Bội Ngọc hỏi.

- Tiền bối bị ứng Thanh Trùn ám ảnh từ lâu, chắc khó chịu lắm.

Thiên Ngật Tinh giương tròn mắt kinh ngạc hỏi :

- Sao ngươi biết được việc đó?

Du Bội Ngọc đáp gọn :

- Thì cũng biết phần nào. Bất ngờ thôi tiền bối.

Thiên Ngật Tinh trừng mắt nhìn chàng :

- Tiểu tử nầy biết nhiều việc quá?

Du Bội Ngọc mỉm cười :

- Vô luận là ai bị ứng Thanh Trùn ám ảnh thì dù ăn gì cũng chẳng biết ngon, ngủ cũng không yên giấc, trong vòng hai tháng phải tiều tuỵ?

Thiên Ngật Tinh thở dài :

- Người nói đúng rất đúng. Trong hai tháng nầy ta hận là không chết được cho khỏe thân. May mà ta bị ám ảnh có hai tháng thôi, chẳng rõ tại sao bỗng nhiên ứng Thanh Trùn biến mất. Nhưng ta lại mang cái khổ khác là dạ dày bị dày vò kỳ lạ, nên sơn hào hại vị bày ra trước mắt, ta cũng chẳng dám sờ mó.

Thốt đến đó lão muốn khóc.

Một người tham ăn bỗng nhiên không ăn gì được, thì còn cái khổ nào bằng?

Du Bội Ngọc trừng mắt nhìn những hình tượng do lão vừa gom lại, bỏ vào chiếc rương lão đang cầm nơi tay, lạnh lùng hỏi :

- Ăn cũng là một sắc tánh, tiền bối không ăn được, thế cũng còn động tâm được nữa sao?

Thiên Ngật Tinh cười lớn :

- Ngươi lầm rồi. Ta tìm mấy vật này vào phải vì vật nầy đâu. Ta cần tìm một người.

Du Bội Ngọc kinh dị :

- Tìm một người?

Thiên Ngật Tinh tiếp :

- Vô luận làm sao, nàng vẫn là một trong Võ Lâm Bát Mỹ, và nhất định nàng phải có tượng trong số những tượng nầy. Ta không phương thấy người bằng xương bằng thịt, thì ta phải nhìn tượng đá vậy.

Du Bội Ngọc hỏi :

- Nữ nhân đó là ai?

Thiên Ngật Tinh chớp mắt không nói, nhưng làm một cử động tay.

Du Bội Ngọc biến sắc, kêu lên thất thanh :

- Có phải là cử chỉ của Du Phóng Hạc đưa ra trước mặt tiền bối ngày trước?

Đến lượt Thiên Ngật Tinh kinh ngạc :

- Sao việc gì ngươi cũng biết hết? Kỳ quái. Kỳ quái thật.

Du Bội Ngọc tiếp :

- Cứ theo chỗ hiểu biết của tại hạ thì cử chỉ đó có liên quan đến Đông Quách tiên sinh. Có đúng vậy không?

Thiên Ngật Tinh trố mắt :

- Đông Quách tiên sinh! Tại sao lại Đông Quách tiên sinh. Cử chỉ đó biểu thị Đông Quách tiên sinh thế nào được? Lão ấy biến thành nữ nhân từ lúc nào?

Du Bội Ngọc nín thở cho con tim không vỡ :

- Nếu không là Đông Quách Tiên, thì là ai?

Thiên Ngật Tinh lộ vẻ sợ nơi ánh mắt, rung rung giọng :

- Ngươi không biết thì ta làm sao biết?

Bỗng lao ngừng câu nói, chừng như suýt đứt hơi.

Một quả quýt chẳng rõ từ đâu bay đến, chẳng ai thấy cả, quả quýt bay lọt vào miệng lão, trám bịt miệng lão.

Kế tiếp, một người thở dài, rồi thốt luôn :

- Trong năm nay, không ngày nào mà ta không bị quấy nhiễu. Thật khó mà tìm được một nơi, an an tĩnh tĩnh để ngủ một giấc cho khoẻ người.

Âm thinh từ nóc nhà vọng xuống.

Mọi người nhìn lên, thấy nơi trần nhà có treo một chiếc bao bố lớn.

Chẳng rõ chiếc bao do ai treo, và treo từ lúc nào.

Trong bao có người sao?

Người ở trong bao, làm sao treo chiếc bao được? Người nào đó, trốn trong chiếc bao để làm gì?

Du Bội Ngọc hết sức kinh dị.

Mọi người kêu lên :

- Đại địa Càn Khôn Nhất Đại Trang... Bố Đại tiên sinh? Tiên sinh.

Tiếng kêu vừa dứt, tại khach sảnh chẳng còn một người. Họ đều chạy mất.

Họ đây là những khách chúc thọ.

Thiên Ngật Tinh không dám nhả quả quýt ra. Lão từ từ đặt nhẹ chiếc rương xuống bàn.

Lão nghĩ, tay cầm vật nặng vướng vấp mà chạy, hẳn chậm hơn tay không mà chạy.

Bất cứ ai trên giang hồ, gặp Bố Đại Tiên Sanh rồi là phải chạy chạy càng nhanh càng hay.

Tất cả đều chạy hết, chỉ còn lại mỗi một mình Du Bội Ngọc.

Khách sảnh đang đông người, bỗng vì một hiện tượng hãi hùng mọi người đều chạy hết, chỉ còn một mình ở lại. Du Bội Ngọc nhìn lên bao bố, bất giác cũng lạnh mình, toan chạy luôn.

Nhưng từ trong chiếc bao, một thịnh âm vọng xuống :

- Tiểu tử không chạy đi, thì hạ chiếc bao xuống hộ ta chứ.

Du Bội Ngọc sững sờ, chưa biết nên chạy, hay ở lại, hạ chiếc bao xuống.

Lão nhân trong bao bố lại gọi :

- Mau đi chứ, tiểu tử. Không lẽ ngươi để ta chết ngộp trong bao? Ta sắp mất thở đây nầy.

Du Bội Ngọc trầm ngâm một chút, vụt cao giọng hỏi :

- Tiên sanh đã vào trong chiếc bao được, sao lại không ra được?

Không có tiếng đáp, nhưng lại có tiếng rên, từ trong bao vọng ra.

Tiếng rên thoạt đầu to, rồi dần dần nhỏ, cuối cùng ngưng lại.

Du Bội Ngọc chờ một lúc lâu, đoạn nhún chân phi thân vọt lên trần nhà.

Bất ngờ, chiếc bao từ trên rơi xuống, chạm nền nghe một tiếng bình.

Du Bội Ngọc lập tức trở xuống, mở phanh bao ra.

Trong bao, chẳng có người chỉ có mấy quyển sách.

Chàng không sửng sốt, không còn tin tưởng ở tai, ở mắt chàng nổi.

Tại sao trong bao không có người? Không có người thì ai nói, ai rên ở trong chiếc bao?

Quỷ chăng?

Bỗng có tiếng động nơi trần nhà.

Chàng giật mình nhìn lên, thấy đôi chân rất nhỏ và một suối tóc bạc bỏ thõng xuống.

Chân đong đưa, tóc đong đưa, bóng đèn không chiếu sáng đến nơi đó, chàng chẳng thấy chi rõ, ngoài đôi chân người và suối tóc.

Du Bội Ngọc hết sức quái dị tưởng đâu mình gặp quỷ hay một tên chồn nào đó.

Thực ra thì sự kiện chẳng có gì quái dị. Trong bao quả có người thực sự, bất quá người đó tài tình phi thường vậy thôi, nên hành động có vẻ ma quái.

Trong khi Du Bội Ngọc vọt lên, lão nhân tự hạ bao bố xuống.

Chàng đáp xuống thì lão nhân ra khỏi bao bố vọt trở lên.

Vì lão nhân có thuật khinh công rất cao, nên Du Bội Ngọc không phát hiện kịp, vả lại chàng cũng không ngờ là có sự thể đó.

Dĩ nhiên chàng không hay biết được.

Du Bội Ngọc trầm tụ khí, điềm nhiên thốt :

- Đến tiên sinh mà cũng có cái hứng thanh nhã đùa cợt tại hạ nữa sao. Thôi thì cáo lỗi với tiên sanh nhé, tại hạ không thể ở đây lâu, hầu tiếp tiên sanh được.