Ở giữa không trung, Bạch chủ sự mặc áo màu trắng như thần tiên hạ phàm, ông ta trợn to mắt như nhìn thấy quỷ trong truyền thuyết, suýt thì rơi xuống khỏi hư không.

Đáng sợ! Thật quá đáng sợ!
Chỉ trong một tháng đã liên tiếp đột phá được hai cảnh giới, một lần đột phá được tới cảnh giới bát trọng thiên, đây là điều người bình thường có thể làm được sao? Chẳng lẽ tiểu tử Dương Hiên này định nghịch thiên à?
“Haiz! Trường giang sóng sau xô sóng trước, người mới thay thế người cũ!”, Bạch chủ sự thở dài một tiếng, đôi mắt sáng ngời chợt tối đi, nghĩ đến mình vào ngoại môn khổ luyện bốn năm mới vào được cảnh giới bát trọng thiên, còn được đồng môn công nhận là thiên tài hiếm có, được hàng nghìn người ngưỡng mộ.

Bây giờ nghĩ lại đúng là xấu hổ, một tháng với bốn năm, chênh lệch lớn nhường nào, thiên tài ư? So sánh với quái vật Dương Hiên, gọi ông ta là nhân tài cũng đã là quá khen rồi.

“Ta còn định sau khi Vân Phi Dương về phải bảo vệ Dương Hiên, kẻo lại uổng phí thiên tài.

Bây giờ xem ra là bổn toạ ăn no rửng mỡ, lo lắng thừa rồi”, ông ta nhếch miệng cười tự giễu.

Dương Hiên bây giờ có tu vi không hề thấp hơn Vân Phi Dương, chỉ cách biệt một chút về nền tảng thôi, hai người mà thật sự giao chiến cùng lắm khả năng thắng bại cũng chỉ ba, bảy!

“Vân Phi Dương ơi Vân Phi Dương, ngươi đừng làm điều dại dột, nếu không sợ rằng ba trùm sỏ của Linh Vân Phong sẽ thành hai trùm sỏ mất”, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà Dương Hiên đã lên được tới cảnh giới này, nếu cho hắn thêm một tháng nữa thì sẽ còn đáng sợ thế nào? Nhưng có điều có thể khắc định, đó là chắc chắn sẽ vượt Vân Phi Dương.

“Ha ha ha… Được lắm, được lắm, sư tổ phù hộ, có đệ tử giỏi thế này dãy Khai Dương của ta sắp quật khởi rồi!”, ngay sau đó vẻ cay đắng trên mặt Bạch chủ sự đã được sự phấn khích thay thế.

Đã từng có lúc dãy Khai Dương của họ nhân tài lớp lớp xuất hiện, thậm chí có thể sánh với dãy tông chủ.

Nhưng trăm năm trở lại đây, bọn họ gần như đã trở thành ngọn núi yếu nhất trong bảy ngọn núi, ngay cả Diêu Quang luôn ở hạng chót cũng dám huênh hoang với họ, cao là thủ toạ, thấp là nhóm chủ sự ngoại môn bọn họ, trong lòng ai cũng đều nghẹn một cục tức.

Sự xuất hiện của Dương Hiên khiến ông ta nhìn thấy hy vọng dãy Khai Dương leo lên đỉnh cao lên nữa.

“Không biết Dương Hiên có thể phá được kỷ lục thiên cổ mà sư tổ lập ra không?”, đột nhiên trong đôi mắt thâm thuý của Bạch chủ sự lướt qua vẻ kỳ vọng.

Sư tổ Thất Tinh Thượng Nhân sáng lập Thất Tinh Tông thành công ngưng tụ được linh cốt, bước vào cảnh giới luyện cốt ở tuổi 17, trở thành câu chuyện huyền thoại được mọi người ca tụng, bây giờ, trên dưới Thất Tinh Tông cũng chưa ai phá được kỷ lục này.

“Haiz, mình suy nghĩ hão huyền rồi, sư tổ là anh hùng cấp bậc nào chứ, là người có linh mạch lục phẩm nghìn năm khó gặp, cho dù Dương Hiên có yêu nghiệt hơn nữa nhưng so với sư tổ cũng vẫn có khoảng cách lớn”, Bạch chủ sự lắc đầu cười khổ, gạt bỏ những suy nghĩ viển vông trong đầu.

Tiếp theo…
Người Bạch chủ sự loé lên, ông đã đáp xuống quảng trường Bạch Ngọc.

“Mọi người đều đến hết rồi đúng không?”, Bạch chủ sự nhìn hơn ba trăm người mới, lớn tiếng tuyên bố: “Bổn toạ nói lại lần nữa, tông môn không nuôi kẻ vô dụng, muốn đươc tông môn chú trọng bồi dưỡng thì hãy thể hiện giá trị của các ngươi đi!”
Mặc dù lời Bạch chủ sự nói không dễ nghe nhưng lại không ai không phục, ai cũng xắn tay áo, chuẩn bị bộc phát hết sức mạnh của mình để có thể nổi bật trong lần khảo hạch sắp tới.

Thế giới võ giả chính là như vậy, xuyên suốt chín tông môn lớn của nước Đại Đường có thế lực nào muốn lãng phí tài nguyên cho kẻ vô dụng?
“Tất cả đi theo ta!”, sau đó dưới sự dẫn dắt của Bạch chủ sự, mọi người đi vào sàn đấu thú chính giữa quảng trường, cuộc khảo hạch người mới năm nay sẽ tổ chức ở đây.


Chính giữa sàn đấu thú là một đấu trường hình tròn, chính giữa đấu trường có một bục đấu cao vài trượng, rộng mấy mẫu đất, mà xung quanh đấu trường đều có chỗ ngồi cho khán giả.

Chẳng bao lâu, mấy trăm người cũ tới xem thi đấu đã vào vị trí, ngồi xuống một cách có trật tự, im lặng chờ buổi khảo hạch bắt đầu.

“Tất cả người mới tiến vào khán đài phía đông!”, Bạch chủ sự đứng trên đấu trường cất cao giọng.

Ở khán đài lớn phía đông không có một bóng người, nhưng lúc này bóng người đã thấp thoáng, hơn ba trăm người mới lần lượt nhảy vào đó.

Sau khi hơn ba trăm người mới lần lượt vào chỗ ngồi, Bạch chủ sự lại nói: “Bổn toạ nhắc nhở các ngươi lần cuối cùng, khảo hạch lần này liên quan rất lớn đến tương lai sau này của các ngươi, hy vọng các ngươi có thể chiến đấu hết mình.

Được rồi, không nhiều lời nữa, bổn toạ tuyên bố, cuộc khảo hạch người mới chính thức bắt đầu”.

“Người thử thách đầu tiên – Đồng Bách Sinh, nguyên tứ trọng đỉnh phong, hiện tại đã là tứ trọng viên mãn, thử thách dị thú cấp bốn thượng vị!”, một người trung niên mặc áo xám khí phách phi phàm đã bước lên đấu trường từ lúc nào.

Bạch chủ sự chỉ phụ trách chung cuộc khảo hạch lần này, còn các vấn đề cụ thể sẽ có chấp sự phía dưới phụ trách.

Ngay từ hôm qua, hơn ba trăm người mới đã báo cáo đối tượng mình muốn thử thách, kiểm tra tu vi hiện tại của mình.


Khảo hạch người mới, một là để xem xét tiến độ tu luyện trong một tháng của người mới, mỗi người mới nhập môn thời gian đầu đều có một thời gian tăng vọt, nếu trong thời gian này mà thực lực không tiến bộ nhiều, kẻ vô dụng như vậy có gì đáng để bồi dưỡng? Hai là để kiểm tra năng lực thực chiến của người mới, dị thú khác với đồng nhân, là hai khái niệm khác nhau.

Bọn họ còn kiểm tra lòng can đảm của người mới, con đường võ đạo là con đường giết chóc, nếu không có dũng khí chiến đấu, người như vậy dù tài giỏi đến đâu cũng là đồ bỏ đi, thành tựu tương lai có hạn.

Chẳng mấy chốc, một nam tử trẻ tuổi từ khán đài phía đông nhảy ra, nhảy mấy lần đã lên tới đấu trường.

Lúc này…
“Goào!”
Một tiếng gầm thét như đến từ địa ngục vang lên, phát ra từ một góc tối của đấu trường.

Giây tiếp theo….