Khi vượt qua một ngọn đồi khá cao, Phụng Chân nặng nhọc kêu lên :

- Đoàn huynh... hãy dừng lại được rồi... tiểu muội không thể cố sức được thêm nữa...

Trung Ngọc giật mình dừng ngay lại :

- Hiền muội... muội cảm thấy thế nào?

Phụng Chân giọng uể oải :

- Độc chất của Kim Xà Vương có lẽ... có lẽ đã lan ra toàn thân tiểu muội...

Trung Ngọc chợt bàng hoàng như nghẹn uất không thốt được lời nào, lúc ấy chỉ có đôi dòng lệ thảm tuôn trào lăn trên má.

Phụng Chân nhìn chàng cố tạo nụ cười héo hắt :

- Đoàn huynh à! Sinh tử thiên định, khách võ lâm đừng để yếu lòng...

Nàng không nói hết câu, cũng sụt sùi tự nhiên xúc động đến tận tâm khảm.

Vừa lúc đó có tiếng bước chân ở mé bên nên Trung Ngọc nhìn về phía đó và nói :

- Muội hãy ngồi ẩn mình nơi bụi rậm này nhé, để huynh chận bọn chúng đánh lạc hướng mới được.

Dứt lời chàng ta liền lao vút đi về hướng có tiếng chân người.

Đến nơi chàng thấy ngay có ba người đó là Cẩm Nguyệt và hai lão hộ pháp, một mặc y phục toàn đen là Hắc Y hộ pháp và một lão già mặc y phục toàn trắng là Bạch Y hộ pháp.

Hai lão Hắc Bạch hộ pháp này thuộc loại hung ác nhất của Phong Nguyệt lầu.

Vừa thấy Trung Ngọc, nàng Cẩm Nguyệt liền lên tiếng hỏi :

- Đoàn thiếu hiệp, vị hiền muội của thiếu hiệp đâu rồi?

Trung Ngọc bình thản đáp :

- Ngươi hỏi để làm gì?

Cẩm Nguyệt bật cười :

- Bản cô nương muốn xem tận mắt chất độc của Kim Xà Vương phát tác như thế nào?

- Ngươi đã biết chất độc Kim Xà Vương không ai thoát chết sao lại dáo dác sợ sệt như thế?

Cẩm Nguyệt gằn giọng :

- Ta muốn nhìn được xác Phụng Chân.

Trung Ngọc hét lên :

- Ta cũng muốn lấy mạng ngươi!

Dứt lời chàng ta liền đẩy một chưởng kình phong cuốn lên như cơn lốc xoáy.

Thấy đối phương tung sát chưởng Cẩm Nguyệt không dám đối kháng, nàng vội phóng người lên rồi uốn quặt thân hình lộn một vòng đáp xuống, tránh ra xa hơn trượng.

Trung Ngọc liền lướt theo, lần này song chưởng đẩy ra tạo kình phong cuốn xoáy thẳng ấp vào đối phương, nhưng Cẩm Nguyệt lại một lần nữa không chống đỡ mà lập tức tung người tránh ra xa hơn nữa.

Nàng vừa trụ bộ vừa vẫy tay ra hiệu cho Hắc Bạch Y hộ pháp và nói :

- Nhị hộ pháp hãy lãnh giáo tài nghệ của Đoàn thiếu hiệp nhưng đừng hại thương đến chàng ta thì chàng ta mới tâm phục khẩu phục.

Trung Ngọc vốn xem thường bọn thuộc hạ của Cẩm Nguyệt nên xuất chiêu khinh thường, nhưng qua một lúc giao đấu chàng không thể khinh thường hai lão già Hắc Bạch Y hộ pháp này được.

Chàng cũng nhận thấy rằng hai lão già này võ công còn cao hơn Cẩm Nguyệt mấy bậc, vậy cho nên giang hồ võ lâm e sợ Phong Nguyệt lầu không phải vì võ công của chủ nhân mà vì đám thuộc hạ. Đó cũng là điều khó hiểu nội tình của Phong Nguyệt lầu.

Cuộc ác đấu giữa Trung Ngọc và Hắc Bạch Y hộ pháp vẫn đang diễn ra quyết liệt và chàng nhận biết muốn hạ hai lão già này chắc chắn không thể trong vòng năm mười chiêu được.

Nhưng nếu trận đấu kéo dài thì Phụng Chân sẽ gặp hiểm nguy ngay vì thế mà chàng rất lo âu. Hơn nữa lúc chàng phóng chạy đến chỗ này đã để thanh Hàn Phong kiếm cho Phụng Chân và vì thế càng hạn chế khả năng của chàng khi giao đấu. Nếu có thanh kiếm ấy trong tay thì chàng có thể khai thác tuyệt chiêu kiếm pháp để thu ngắn trận đấu, còn bây giờ chỉ quyền cước chưởng lực e rằng cuộc đấu không đơn giản.

Quan sát qua trận đấu, Cẩm Nguyệt cũng đánh giá được ngay trận ác chiến giữa Trung Ngọc và hai hộ pháp ắt hẳn sẽ kéo dài và như vậy nàng ta có đủ thời gian tìm kiếm Phụng Chân.

Nghĩ như vậy, nên Cẩm Nguyệt liền xoay người rời nơi ác đấu kia để bắt đầu xục xạo tìm kiếm khắp nơi.

Trong khi đó Trung Ngọc vừa giao đấu lại thỉnh thoảng liếc nhìn Cẩm Nguyệt thấy nàng ta lục lọi mọi nơi nên trong lòng đâm lo sợ nàng ta tìm ra chỗ ẩn nấp của Phụng Chân.

Tuy biết vậy song Hắc Bạch Y hộ pháp càng lúc càng tỏ ra lợi hại mà chàng không có vũ khí nên rất chật vật để đối đầu chứ đừng nói là chiếm thượng phong.

Hơn nữa mỗi lúc nỗi hoang mang lo nghĩ về vị sư muội đã làm cho chàng phân tâm nên bị đối phương dồn vào thế hạ phong rõ ràng. Cũng may hai lão già Hộ pháp có lệnh chủ nhân chỉ đánh cầm chân không làm thương tổn đến chàng chứ không lúc này chàng phải rơi vào sự cực cùng nguy hại đến tánh mạng.

Cùng lúc ấy thì Cẩm Nguyệt đã lục lọi khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy Phụng Chân làm nàng ta vừa mệt nhọc và bực tức cứ lầm thầm mạ lỵ đối phương liên tục.

Chợt có một tiếng rên thật khẽ vang lên tuy rất nhỏ nhưng không thể lọt ra khỏi thính giác của nàng ta, nên ánh mắt nàng vụt sáng, đôi mắt nhỏ của nàng ta như lớn hơn gấp bội.

Cẩm Nguyệt đứng yên lắng nghe tìm vị trí.

Tiếng rên lại văng vẳng.

- Đoàn huynh...

Tiếng gọi yếu ớt của người mê man mà giọng ấy đúng là của Phụng Chân, giọng mỏi mòn ấy phát ra cách chỗ Cẩm Nguyệt chừng mười trượng.

Lập tức Cẩm Nguyệt lướt người tới.

Chỉ băng qua mấy tảng đá và mấy hàng cây thì nàng ta đã phát hiện dưới gốc cây bên phiến đá lớn, Phụng Chân đang nằm thoi thóp và cạnh bên Phụng Chân còn có thanh Hàn Phong kiếm vẫn cắm im đó.

Bước nhanh tới cách Phụng Chân chừng năm sáu bước, Cẩm Nguyệt bật cười the thé.

Còn Phụng Chân khi thấy Cẩm Nguyệt vội dừng tiếng rên giọng yếu ớt :

- Cẩm Nguyệt, ta không ngờ ngươi lén ám hại ta bằng Kim Xà Vương...

Cẩm Nguyệt chận lời :

- Độc chất của Kim Xà Vương làm cho kẻ bị nó cắn trúng sẽ được cái chết êm dịu đó là điều an ủi cho ngươi rồi. Ta cố tìm xem sức chịu đựng của ngươi đến mức nào.

Phụng Chân cố nói :

- Nếu ngươi không dùng xảo thuật để ám hại thì ta đã lấy mạng ngươi rồi.

Cẩm Nguyệt gằn giọng :

- Ta vẫy vùng võ lâm Tây Vực bởi nhờ vào hai môn binh khí tuyệt vời đó là những chiếc Độc Thiền Thối và Càn Khôn Quyên nên mới đặt chân vào vùng đất Trung Nguyên này tung hoành một chuyến, thế mà ngươi nhờ vào Hàn Phong kiếm cực bén để phá vỡ những binh khí sở trường của ta.

Nàng chợt bật cười :

- Chỉ có điều khá tiếc rõ là ngươi rất lợi hại và rất thông minh, thế mà không thể biết được trong cái cán của Càn Khôn Quyên lại có con Kim Xà Vương cực độc chực chờ giết người.

Chợt nét mặt nàng ta tỏ lộ giận dữ :

- Bị hủy những vũ khí sở trường ta hận thanh Hàn Phong kiếm của ngươi, nhưng rồi ta có thể chế tạo vũ khí khác có thể tốt hơn, nhưng con Kim Xà Vương không thể tìm được nữa, đó là tổn thất lớn lao nhất từ khi ta sang vùng biên giới đất Trung Nguyên này.

Nàng ngưng một chút rồi lại nói :

- Để đổi lại ngươi phải chết, chết bởi con độc xà cắn chứ không cần ta phải hạ sát. Còn chàng thiếu hiệp họ Đoàn kia ta sẽ đưa về cho lão thần y thí nghiệm, thế thì ta cũng chẳng lỗ lã gì.

Phụng Chân liền hỏi :

- Như vậy vị Dược Vương Thần Y quả đúng là bị nhốt tại Phong Nguyệt lầu.

Cẩm Nguyệt bật cười :

- Ngươi sắp chết rồi mà còn muốn biết việc ấy để làm gì? Đáng lẽ thường tình thì người ta sẽ thỏa mãn cho người sắp chết, nhưng ta thì ngược lại, bởi vậy giang hồ mới gọi ta là Độc Tâm Nương chứ!

Phụng Chân nói rõ ràng hơn :

- Thẩm Cẩm Nguyệt, có lẽ nên gọi ngươi là Dã Tâm Nương mới đúng và ngay từ bây giờ, ngươi nên hồi tâm tu tỉnh thì có thể tồn tại nếu không núi rừng biên giới này ngươi chỉ gởi được bộ xương trắng nơi hố sâu vực thẳm mà thôi.

Cẩm Nguyệt cười sặc sụa :

- Ngươi nên nhớ rằng Cẩm Nguyệt này từ khi đặt cơ sở nơi Trung Nguyên này cứ muốn thì phải được. Còn thức tỉnh hồi tâm là bây giờ có lẽ sắp đến lúc ngươi phải tỉnh ra rồi và bộ xương trắng của ngươi ta sẽ cho ném xuống vực sâu hố thẳm vậy.

Dứt lời nàng ta lại cất tiếng cười lớn hơn.

Phụng Chân lắc đầu :

- Ta khuyên ngươi hãy sớm biết những lỗi lầm từ trước, tuy đã gây nhiều tội ác, nhưng nếu biết hồi đầu thì cũng chưa phải là muộn lắm đâu.

Cẩm Nguyệt chỉ cười khẩy :

- Ngươi đừng mở lời đạo đức, ta ngán ngẩm loại ấy rồi. Ta sẽ giúp ngươi chết thật nhanh rồi sau đó sẽ lấy Hàn Phong kiếm và bắt Đoàn Trung Ngọc đưa về Phong Nguyệt Lâu.

Dứt lời, thân ảnh của nàng rút lên, song chỉ xỉa thẳng vào Chiêu Trung huyệt của Phụng Chân.

Mặc dù đã biết Phụng Chân bị nọc độc Kim Xà Vương phát tán không gượng dậy được, song Cẩm Nguyệt từ trước đến nay vẫn thận trọng dù có phí sức nhưng không hối tiếc, nên song chỉ của nàng vận đủ mười thành công lực phóng tới.

Nhưng sự việc bất ngờ xảy ra, làm cho Cẩm Nguyệt sửng sốt hốt hoảng.

Vì chỉ phong vừa xỉa tới chỉ nghe một tiếng “rắc” chỉ lực đã khoét một lỗ sâu trên phiến đá ngay nơi chỗ Phụng Chân đang nằm tựa vào đó, làm cho đá bụi bắn tung tóe, còn nàng Phụng Chân đã biến đâu mất.

Cẩm Nguyệt kinh hãi xoay nhanh người đảo mắt thi thấy Phụng Chân đang đứng sừng sững trên một phiến đá cách đó hơn một trượng, tay cầm Hàn Phong kiếm uy nghi như thiên thần.

Lúc nàng thoi thóp, da mặt nàng nhợt nhạt, đúng là thứ da mặt của người bị nọc độc thấm vào, còn bây giờ da mặt nàng trở nên hồng hào nụ cười rạng rỡ.

Cẩm Nguyệt kêu lên với vẻ kinh ngạc :

- Thượng Quan Phụng Chân... chẳng lẽ ngươi... không bị độc xà...

Phụng Chân mỉm cười :

- Ta vẫn bình an như thế này thì nhất định độc xà của Thẩm cô nương không thể hại ta được rồi phải không?

Cẩm Nguyệt liền tiếp :

- Nhưng làm sao có chuyện đó được, khi con độc xà bị chặt đứt nửa thân vẫn còn cắn chặt nơi ngực của ngươi kia mà?

Phụng Chân phì cười :

- Thật sự ta không ngờ trong cái cán của cái Càn Khôn Quyên là có một con rắn độc và khi phát hiện thì ra cũng không ngờ mình thoát được đâu, nhưng giờ này thật sự ta bình yên rồi.

Cẩm Nguyệt rít lên :

- Ngươi... ngươi đừng vẽ vời khoác lác.

Phụng Chân lắc đầu :

- Đúng ra chính Thẩm cô nương giúp ta thoát khỏi độc xà đó.

Nàng ngưng một lát rồi tiếp :

- Thẩm cô nương chắc chưa quên đêm hôm nọ, cô nương giả làm quỷ hiện hình từ trong quan tài nơi nhà mồ bãi tha ma, đã bị Trung Ngọc phóng một loạt ám khí bằng thẻ tre, tất cả đều trúng cả vào bụng cô nương nhưng chúng đều rơi xuống lả tả, cô nương nào có hề hấn gì.

Cẩm Nguyệt liền chận lời :

- Đó là do ta có sẵn một miếng da với nhiều lớp da thật dày mặc sẵn che thân.

Phụng Chân cười nhẹ :

- Lúc đó, ta núp thấy cái miếng ta đặc chế của ngươi thật hữu dụng nên vẫn giữ bên mình.

Cẩm Nguyệt chợt hiểu ra, quát lớn :

- Như thế trong người của ngươi có mang miếng da ấy?

Phụng Chân gật đầu :

- Nhờ đó mà ta vẫn bình yên.

Cẩm Nguyệt hét lên một tiếng lao thẳng đến phiến đá mà Phụng Chân đang đứng để tấn công, nhưng thanh Hàn Phong kiếm chớp ngời lên bức nàng Cẩm Nguyệt phải lùi về chỗ cũ.

Cho Hàn Phong kiếm vào vỏ, Phụng Chân cười nói :

- Ta muốn có một cuộc đấu công bằng giữa ta và ngươi, đó là phong thái của người võ lâm. Vì vậy ta không lợi dụng báu kiếm để đàn áp kẻ tay không như ngươi.

Cẩm Nguyệt rít lên :

- Khách khí lắm! Sự cuồng ngạo của ngươi, ta chỉ sợ rồi ngươi phải hối hận về sau mà thôi.

Câu nói chưa dứt, nàng đã lắc mình lướt tới, đồng thời song chưởng đẩy ra kình lực ghê hồn.

Phụng Chân lướt mình qua một bên cười lớn :

- Từ từ đã nào. Chủ nhân Phong Nguyệt lầu có muốn chết thì ta sẽ cho cái chết phân minh, chứ cứ hấp tấp rồi chết có vẻ mơ hồ thiên hạ đàm tiếu thì sao?

Cẩm Nguyệt rít lên :

- Ta chẳng có điều gì mơ hồ bất phân minh cả ngươi đừng xoi xỉa như thế.

Phụng Chân nói :

- Có đấy Thẩm cô nương ạ! Ngay một câu hỏi của ta, cô nương vẫn đáp mơ hồ kia mà.

Cẩm Nguyệt liền đáp :

- Quanh đi quẩn lại ta thấy ngươi cứ muốn hỏi vị thần y là thế nào.

Phụng Chân nói ngay :

- Nếu ngươi không muốn ta hỏi thì hãy trả lời đúng đắn một lần có được không?

Cẩm Nguyệt đáp :

- Việc ấy rất khó trả lời cho ngươi mà nếu có trả lời chăng nữa thì câu trả lời ấy là tự ngươi dấn thân vào nơi nào nghi ngờ để tìm nếu có đủ tài năng.

Phụng Chân nói :

- Ngươi đừng tưởng ta không dám đến tận Phong Nguyệt lầu của ngươi hay sao?

Cẩm Nguyệt lắc đầu :

- Ngươi đã được ta mời đến rồi, như vậy ta không nghĩ rằng ngươi không dám.

Phụng Chân lại nói :

- Nếu vậy Phong Nguyệt lầu không có giam lão thần y?

Cẩm Nguyệt phì cười :

- Ngươi lại loanh quanh nữa.

Phụng Chân giọng cương quyết :

- Được rồi! Chỉ có cách ta bắt sống ngươi để tra khảo ắt ngươi phải nói thôi.

Cẩm Nguyệt cười khẩy.

Cùng với câu nói, Cẩm Nguyệt bất ngờ tung ra một loạt Độc Thiền Thối, tức thì những con ve sầu này nhắm ngay Phụng Chân bay tới.

Phụng Chân cười nhạt :

- Những con ve sầu trái mùa này đã đôi ba phen chứng tỏ là vật vô dụng, tại sao ngươi còn sử dụng làm gì?

Vừa dứt câu nói, tức thì trong tay nàng đã có những viên bi nhỏ bắn vút đến những con ve sầu xuyên một bên cánh của nó một lỗ thủng nhỏ, tức thì chúng mất thăng bằng bay dạt đâm vào những thân cây rừng tan nát.

Không ngờ một loạt ám khí Độc Thiền Thối bị đối phương phá dễ dàng tinh nghệ như vậy, nên Cẩm Nguyệt căm giận quát lớn, rồi lướt tới xuất chiêu đánh thẳng vào Kỳ Môn huyệt của Phụng Chân rất lẹ làng.

Phụng Chân liền nhích chân sang bên phải rồi lại xoay qua bên trái, năm ngón tay của nàng như móc câu bấu vào dưới nách của Cẩm Nguyệt.

Không cần tránh và cũng chẳng đỡ gạt, Cẩm Nguyệt cứ lướt tới tấn công.

Nếu thế đánh ấy của Phụng Chân tận dụng hết đà, thì trong tình thế đó cả hai đều thọ thương, biết rằng có người nhẹ kẻ nặng và trong trường hợp này nếu xảy ra thì Cẩm Nguyệt chỉ bị nát một bên vai, bị phế mất một cánh tay, còn Phụng Chân thì bị bấu ngay giữa ngực nếu không chết thì cũng phải ngã gục tại chỗ.

Cũng bởi lẽ, trảo công của Cẩm Nguyệt đã luyện đến thượng thừa, hơn nữa những móng tay của nàng ta đều có chứa sẵn chất kỳ độc, nên chỉ cần sẩy sướt thấm vào da thì chất độc sẽ công phá tức tốc.

Nhưng khi ngọn trảo vừa tung ra, Cẩm Nguyệt sực nhớ nơi ngực Phụng Chân có mảnh da để hộ thân, nên nàng vội hạ tay xuống để bấu ngay vào bụng, trong khi đó thì tay của Phụng Chân đã tới bên mình.

Không ngờ Cẩm Nguyệt chọn giải pháp liều lĩnh như thế nên Phụng Chân lật đật thu tay về đồng thời nhảy lùi về phía sau.

Nàng tránh, Cẩm Nguyệt lại cứ đuổi theo, trong khi Phụng Chân xoay mình thì Cẩm Nguyệt nhảy tới sát sau lưng. Phụng Chân liền ngã quặt thân mình, nàng dùng hai mũi chân chịu lại, xoay trên mặt đất và năm ngón tay lại cương ra xỉa thẳng vào tử huyệt Thất Khảm của Cẩm Nguyệt.

Trong khi Phụng Chân sử dụng chiêu pháp khéo léo đẹp mắt thì Cẩm Nguyệt không thèm để ý đến tử huyệt của mình, mà lại nhắm tử huyệt Thiên Linh của đối phương vung tay giáng mạnh xuống.

Quả thật lần này Cẩm Nguyệt chọn giải pháp hai bên cùng chết chứ không phải hai bên cùng bị thương nữa. Bởi vậy Phụng Chân đành phải thu thế, nhảy tránh qua một bên, nhưng Cẩm Nguyệt vì đánh tận lực nên khi hụt mục tiêu phải quá đà nên nàng ta cứ giữ bộ lao tới.

Vừa lúc đó, chợt nghe từ xa xa, ở giữa không trung có nhiều tiếng hú thê lương vọng lại làm cả hai cùng nhảy lùi thủ bộ ngưng đấu.

Phụng Chân lắng nghe kinh ngạc.

Cẩm Nguyệt vừa nghe thì ánh mắt vụt sáng lên.

Trước dáng sắc của Cẩm Nguyệt làm cho Phụng Chân nghi ngờ đối phương sẽ có viện binh.

Ngay lúc đó, từ xa có bốn bóng đen lao tới thật nhanh, nhưng bốn bóng đen này nhìn kỹ không phải bốn bóng người mà bốn vật tròn đen khá lớn bay nhanh tới.

Thấy sự kiện lạ lùng, Phụng Chân thận trọng theo dõi.

Khi bốn vật đen đến ngay đấu trường vụt xà xuống thấp và nổ lên bốn tiếng lớn, tiếp theo là bốn vùng khói tỏa ra mù mịt che kín cả một vùng rộng lớn.

Phụng Chân thấy vậy vội rút báu kiếm cầm nơi tay đồng thời sử dụng khinh công cấp tốc dời vị trí đề phòng đối phương lợi dụng đám khói đen, phòng ám khí bất thần.

Qua một lúc thật lâu, khói đen lần lần tan loãng tản mác thì nơi hiện trường không còn một ai cả. Có lẽ Cẩm Nguyệt cũng lợi dụng cơ hội này đã thoát đi rồi.

Quan sát một lần nữa, Phụng Chân liền lao đi về hướng trận đấu giữa Trung Ngọc và nhị lão hộ pháp rất cấp bách.

Khi đến nơi, nàng chỉ thấy cây cỏ bị cày nát một vùng, chứng tỏ trận đấu đã diễn ra vô cùng ác liệt và nhiều vết máu vung vẫy tung tóe đầy mặt cỏ làm cho Phụng Chân vô cùng hoảng hốt.

Nàng lại tiếp tục quan sát phạm vi rộng hơn để tìm xem còn dấu vết nào có thể khẳng định được một điều gì chăng.

Nàng đã tìm khắp một vùng khác rộng hơn nhưng đành lắc đầu thắc mắc lo âu.

Nàng nghĩ đến võ công kinh nghiệm của Trung Ngọc trong lòng có phần yên ổn nhưng chợt nhớ đến những ám khí những vật tròn vừa rồi tung đầy khói thì trong lòng lại hết sức lo âu.

Nàng lẩm bẩm :

- Đoàn huynh đã như thế nào rồi?

Phụng Chân đảo mắt một vòng rồi sử dụngg thuật khinh công thượng thừa vút đi như vệt khói xanh lơ lẫn nhanh vào khu rừng hiu quạnh.