“Không thể nói…không thể nói! Tất cả đều đã được định sẵn”.

Trời…cái gì cũng không thể nói, bảo con điều tra thế nào đây! Đông Phương Hạ không còn lời nào để nói với Trác Thương Ngân! Nhưng việc này rất quan trọng, Đông Phương Hạ không thể không cẩn thận, người bên cạnh ai ai cũng có vấn đề.

Bỗng nhiên, dường như Đông Phương Hạ nghĩ đến gì đó.


Nói: “Ba tháng trước, thuộc hạ của con Thốn Mang, Huyết Sát bọn họ đột nhiên mất liên lạc với con, ông lão, có thể xem xem đã xảy ra chuyện gì không?”  
“Đám nhóc đó đều có chỗ đi riêng của chúng, việc này không cần lo lắng! Ngày nào đó, khi các cậu gặp lại, sẽ mang đến cho cậu bất ngờ”.

Nhìn thấy dáng vẻ không đếm xỉa tới của Trác Thương Ngân, Đông Phương Hạ có một loại kích động muốn thổ huyết: “Ông lão, không phải lão muốn nói với con, lão đã phái người của con đi thực hiện nhiệm vụ bí mật rồi chứ”.

Trác Thương Ngân gật gật đầu!  
Thấy vậy, Đông Phương Hạ giống như lửa cháy tới mông giãy nảy lên! Chỉ vào Trác Thương Ngân, muốn khóc mà không khóc nổi nói: “Không phải lão có “Lang Hồn” sao? Sao lại còn dùng người của con, đệ tử của lão là con hiện tại thế cô sức yếu, lão điều người của con đi rồi, bảo con lăn lội thế nào trong thế giới ngầm”.

“Gặp chuyện, phải bình tĩnh! Người của đội quân Hoàng Kim Tiễn và Ngân Vũ Tiễn nhà họ Bek đều là truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác từ hàng ngàn năm trước, họ rất đáng tin cậy! Có thể thực hiện những nhiệm vụ quan trọng”.


Hỏi một đằng Trác Thương Ngân trả lời một nẻo, nhưng đang ngầm nói cho Đông Phương Hạ! Người của đội quân Hoàng Kim Tiễn và Ngân Vũ Tiễn không phải là mật thám của Đại Trưởng Lão gia tộc họ Long.

Trách nhiệm mà Thốn Mang và Huyết Sát bọn họ hiện tại đang gánh vác, sẽ giúp cho Đông Phương Hạ về sau.

Đông Phương Hạ cũng không ngốc, anh có thể hiểu được ý tứ ẩn trong lời nói của Trác Thương Ngân! Nhưng hai trăm anh em của Huyết Sát Đường, người lớn nhất cũng không quá mười sáu tuổi, cho dù bọn họ là quân bài có sức chiến đấu mạnh nhất trong các con át chủ bài của mình, nhưng tuổi của bọn họ quá nhỏ! Ông lão sẽ để bọn họ đi đâu đây!  
Ngoài ra, mặc dù mình biết “Lang Hồn”, nhưng lại không rõ rốt cuộc Lang Hồn có bao nhiêu người, ngoại trừ Tây Môn Kiếm bọn họ, những người khác đang ở đâu!  
“Bỏ đi bỏ đi, con không hỏi nữa! Ông lão, lát nữa con phải xuống núi rồi, lão có gì cần dặn dò không”.

“Đã nói hết rồi!”  
Vẻ mặt của Trác Thương Ngân vững như bàn thạch, ông ấy biết, Đông Phương Hạ lần này đi không biết khi nào mới trở lại! Không nỡ trong lòng, đối với ông ấy mà nói, sớm đã là mây trôi.


Lấy phần vật để mở kho báu của gia tộc họ Trác ra, Trác Thương Ngân nhìn qua sau đó đưa cho Đông Phương Hạ.

Nhìn một phần tư bản đồ da dê, một chiếc nhẫn cực tốt, một miếng ngọc bội to bằng lòng bàn tay trong tay Trác Thương Ngân! Đông Phương Hạ do dự một chút, đưa tay ra nhận lấy.

Ngay sau đó, đứng dậy lùi sau một bước, quỳ hai chân xuống.

.