*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe thấy vậy, nụ cười trên đôi má A Thành trong nháy mắt liền cứng lại! Anh ta không hiểu vì sao Huyết Lang muốn mình rời khỏi Lang Quân, lẽ nào là ghét bỏ mình sao! Vừa định nói gì đó, liền bị Đông Phương Hạ cắt ngang nói:    
      “Đúng vậy, rời khỏi Lang Quân! Tôi lập tức sắp xếp cho anh rời khỏi đây, anh đến một nơi bí mật dưỡng thương trước, trong khoảng thời gian đó, anh có thể thử nâng cao thực lực bản thân, ở đó có rất nhiều cao thủ! Các anh có thể mài giũa lẫn nhau, về sau anh sẽ rời khỏi Yên Kinh.

A Thành, trong khoảng thời gian này chắc anh cũng đã cảm nhận được cơ thể mình có sự thay đổi, anh phải nắm chắc cơ hội này!”  
      Nhìn thấy Đông Phương Hạ khép lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc! Nghe thấy những lời này, A Thành mới an tâm! Thế là, dè dặt hỏi: “Huyết Lang là muốn để A Thành thực hiện nhiệm vụ bí mật sao?”  
      Đông Phương Hạ khẽ gật đầu: “Vì anh bị thương, một năm này không đi ra ngoài! Hơn nữa những người biết anh trước đây cũng đều cho rằng anh không thể đứng dậy được nữa, người biết việc này cũng không nhiều.


Cho nên A Thành, bây giờ anh là người anh em bí mật của tôi! Không biết anh có thể đảm nhận một vài nhiệm vụ đặc biệt, suy nghĩ vì đại cục của Lang Quân hay không!”  
      “Huyết Lang, có thể trở thành anh em với anh, A Thành bây giờ có chết đi, cũng sẽ ngậm cười nơi chín suối! Có thể được Huyết Lang trọng dụng, là phúc đức A Thành tích được từ kiếp trước, xin Huyết Lang ra lệnh! Nếu A Thành không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ mang đầu về nhận tội!”  
      Nói xong, A Thành nhọc nhằn đỡ thân thể đứng lên, cung kính đứng trước mặt Đông Phương Hạ!  
      Thấy vậy, Đông Phương Hạ đứng dậy! Ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc của A Thành! Hai tay nắm chặt hai vai A Thành: “Người anh em tốt, nhớ kỹ, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải giữ tính mạng! Hành động lần này vô cùng nguy hiểm, anh nhất định phải cẩn thận! Hành tung của anh chỉ có một mình tôi biết, ghi nhớ kỹ, mọi việc phải cẩn thận!”   
      “Ừm, A Thành đã nhớ kỹ lời của Huyết Lang rồi!”  
      Những lời này của Đông Phương Hạ, khiến A Thành coi cái chết như không! Cho dù mất mạng, cũng phải thực hiện nhiệm vụ một cách ổn thỏa.

      “Tốt lắm! Anh thu dọn một chút, chúng ta lập tức rời đi! Mấy người Vỹ Kỳ bọn họ anh không cần lo lắng, ngày gặp lại, hãy cho bọn họ một bất ngờ!”  
      “Vâng!”, A Thành liếc nhìn một lượt căn phòng đã cho anh đứng lên lại một lần nữa! Nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, A Thành không có gì để thu dọn, cứ thế này đi thôi!”  
      Đông Phương Hạ do dự một chút! Đỡ A Thành đi ra khỏi căn phòng, đi về phía vườn sau “Gone with the wind”! Ở đây, là cửa bí mật của võng đạo, Đông Phương Hạ dẫn A Thành vào võng đạo, nhưng không có ai biết sau khi vào võng đạo anh đã đi đâu! Dạ Ảnh phụ trách tất cả các công việc của võng đạo, cô ấy chỉ thấy Đông Phương Hạ vào võng đạo, nhưng không biết tại sao Đông Phương Hạ lại biến mất.

Nhưng sau khi nghĩ đến nơi đó, cô mới dần dần an tâm!  
      A Thành sau khi vào võng đạo đã ngẩn ra, nếu không phải phát hiện Đông Phương Hạ vẫn còn ở bên cạnh, anh ta đã nghĩ đây là mộng du! Anh ta không thể ngờ được bên dưới Yên Kinh lại có một võng đạo lớn như vậy, điều mà trước đây anh ta cũng không dám tưởng tượng đến.


      Sau khi đưa A Thành đến điểm đến, nói rõ nơi A Thành sẽ đi sau khi hồi phục và một vài chi tiết cần chú ý, Đông Phương Hạ lúc này mới rời khỏi võng đạo, trở lại tầng năm của “Gone with the wind”.

      Về đến phòng khách, đã là rạng sáng! Qua hai giờ nữa, trời sẽ sáng rồi! Hiện tại, lưới đã bắt đầu giăng ra, quân cờ bí mật tiếp tục ẩn núp, việc này giống như người nông dân gieo hạt giống, đến thời điểm sẽ được thu hoạch! Nhưng mà, Đông Phương Hạ gieo xuống “hạt giống”, lại không biết đến lúc nào mới có thể thu hoạch.

      Một ngày bận rộn, một ngày vất vả, sinh lực bị tiêu hao quá nhiều! Đông Phương Hạ cảm nhận được rõ ràng cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.

Kéo lê cơ thể mệt mỏi, đi về phía gian phòng.

      Thư Lăng Vy không hổ là cảnh sát hình sự quốc tế, Đông Phương Hạ sợ làm phiền cô, cố gắng không phát ra tiếng động lớn! Nhưng vẫn đánh thức Thư Lăng Vy đang ngủ dậy!   
      Vốn dĩ muốn đợi Đông Phương Hạ đến đây mới ngủ, nhưng Đông Phương Hạ mãi không đến! Thư Lăng Vy cho rằng anh không đến nữa, không ngờ…  
      Bật đèn tường lên, lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ mệt mỏi đến mức không có chút tinh thần! Thư Lăng Vy không khỏi đau lòng!  
      “Người chết, tôi còn cho rằng anh không đến! Sao thế, mệt thành như vậy!”  

      “Ở đây có một người đẹp như này đợi tôi đến “yêu thương”, sao tôi lại không đến chứ! Cô em, nào, đến đây đấm bóp cho anh đây! Kỹ thuật tốt sẽ cho cô em thêm tiền boa, chỉ cần anh đây vui vẻ, sẽ không bạc đãi cô em!”  
      Bộ dạng Đông Phương Hạ trông giống như một tên vô lại! Đặc biệt là khi nhìn thấy “cặp thỏ trắng” phía dưới hai dây đeo hở lưng của Thư Lăng Vy, thiếu chút nữa chảy máu mũi, mẹ kiếp, dáng người của người phụ nữ này không phải tốt bình thường, sao da lại đẹp như vậy chứ! Khe ngực đó, ôi…đây chính là sủng vật trong lòng đàn ông!   
      Nói xong, giày cũng không cởi, trực tiếp bò lên giường!  
      Nghe thấy những lời trêu ghẹo này, lại nhìn thấy Đông Phương Hạ đã bày sẵn tư thế đợi cô đấm bóp! Thư Lăng Vy dở khóc dở cười.

Thế là, con ngươi khẽ chuyển động, cười duyên dáng nói: “Ông anh, sao bây giờ ông anh mới đến! Ông anh để em đây đợi vất vả quá! Thật đáng ghét”.

      “Khụ khụ khụ…”  
      Đông