*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ban đầu, Diệc Phi không phát hiện ra tình trạng bất thường của Đông Phương Hạ! Khi thấy Đông Phương Hạ đưa cô đi về phía con hẻm nhỏ vắng vẻ, cô liền thắc mắc.

      “Đến đây làm gì! Không phải anh lạc đường chứ!”, cô nói xong, quay đầu nhìn một cái.


      “Đừng quay đầu!”  
      Đông Phương Hạ ngăn Diệc Phi lại, nói nhỏ: “Chúng ta bị theo dõi rồi!”  
      Diệc Phi nghe thấy mình và Đông Phương Hạ bị theo dõi, liền ngẩn người, sau đó hơi bất lực, sao mỗi lần ở cùng Đông Phương Hạ đều có nhiều gia vị của cuộc sống như vậy.

      Ánh đèn của con hẻm nhỏ vô cùng mờ tối, cách mười mét, không thể nhìn rõ! Càng đi về phía trước, Đông Phương Hạ càng cảm thấy lạnh lẽo, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài tên lang thang ngồi xổm dưới đất hít thuốc, bộ dạng rất hèn hạ!  
      Ở đây, không có tiếng huyên náo như ở thành phố! Trên bầu trời đêm thăm thẳm, lác đác vài đám mây trôi, cuối thu, nhiệt độ xuống thấp, một cơn gió lạnh ập đến, Đông Phương Hạ và Diệc Phi đều cảm thấy rùng mình, cơ thể co chặt lại.

Con hẻm nhỏ không có ánh trăng, hơi có chút thê lương!  
      Đông Phương Hạ cảm nhận dòng sát khí băng lạnh đó càng lúc càng gần, cuối cùng dừng bước chân: “Anh bạn, đi theo lâu như vậy, anh không mệt à! Ra đi!”  
      Tuy giọng nói đùa của Đông Phương Hạ rất nhạt, nhưng trong giọng điệu nhàn nhạt, lại có chút lạnh lùng.


      Đông Phương Hạ vừa dứt lời, đối diện anh, xuất hiện một bóng người! Do ánh đèn mờ tối, Đông Phương Hạ không nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện! Chỉ cảm thấy sát khí này vô cùng sắc lạnh, là cao thủ! Là người mà mình gặp ở đại học Yên Kinh.

      “Đông Phương Hạ, cậu chủ nhà họ Đông Phương, Huyết Lang của Lang Quân! Sinh viên của đại học Yên Kinh! Không ngờ cậu lại đưa theo một người phụ nữ trói gà không chặt theo bên cạnh trong khi đã biết có người đi theo dõi, không biết cậu rất có lòng tin hay là cảm thấy trên đường đến Hoàng Tuyền, có bạn đi cùng sẽ không cô đơn”.

      Giọng nói của người đàn ông khá lạnh lùng, tuy không nhìn rõ sắc mặt của hắn, nhưng theo giọng điệu đó, tối nay hắn phải giết Đông Phương Hạ!  
      Đông Phương Hạ nghe xong, liền kéo Diệc Phi ra phía sau lưng mình, ánh mắt khóa chặt người đàn ông đối diện, không hề bị áp bức bởi sát khí của đối phương, vẫn nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Anh biết vài điều về tôi thì cũng không đáng ngạc nhiên! Cũng có rất nhiều người muốn giết tôi, nhưng anh cũng phải cho tôi một lý do chứ! Bắt đầu từ đại học Yên Kinh, anh đi theo tôi mấy ngày rồi phải không!”  
      “Ha ha, Đông Phương Hạ, cậu ấm như cậu có lòng can đảm và bình tĩnh, là điểm khác biệt với các cậu ấm tiếng xấu đồn xa kia, tôi rất thích cậu! Nhưng cậu tuyệt đối không nên đưa ra chủ ý cho tên bám váy phụ nữ An Nhiên đó, làm phiền cuộc sống yên bình của em gái tôi, cho nên, cậu phải trả giá!”   
      Người đàn ông cười lạnh một tiếng!  
      Đưa ra chủ ý cho An Nhiên! Em gái anh! Đông Phương Hạ trầm ngâm nói: “Anh là anh trai của Trương Hàm!”  

      “Đúng! Tôi không thể không khâm phục cậu, tối đó tôi chỉ phóng chút sát khí với cậu, lúc đó cậu và giáo viên hướng dẫn của cậu đang bàn luận, sao còn có thể phát hiện ra hơi thở của tôi!”  
      Đông Phương Hạ mỉm cười, thần sắc đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Ra tay đi! Anh là anh trai của Trương Hàm, tôi muốn xem xem, anh định đối phó tôi thế nào để xả giận cho em gái anh!”  
      “Tôi sẽ không khách sáo với cậu!”  
      Người đàn ông liền tấn công về phía Đông Phương Hạ, động tác nhanh nhẹn, khiến Đông Phương Hạ không dám xem thường!  
      Đông Phương Hạ đẩy Diệc Phi sang một bên, trong chớp mắt, liền quấn lấy người đàn ông! Sự việc bắt nguồn từ An Nhiên và Trương Hàm, chuyện này vẫn chưa đến mức tồi tệ, đánh trước rồi tính!  
      Cô gái