Đông Phương Hạ Đặt ly trà xuống, khuôn mặt bình tĩnh, không vì lời khen của ông lão mà tỏ ra vui mừng! Trước mặt ông lão này, anh không dám thất lễ!
“Ông nội khen ngợi, cháu hết sức lo sợ!”
Đông Phương Hạ rất hiểu, nếu vừa nãy mình bưng ly trà lên uống cạn, không nói ra được vài lời hoa mỹ, thì bây giờ có hậu quả gì, anh rất hiểu! Sau đó, anh liền nghĩ đến ông lão dạy mình võ công đó, cảm ơn ông ta rảnh rỗi hay lôi mình ra cùng thưởng trà.
Ông lão Nam Cung càng lúc càng thích thú với thể hiện của Đông Phương Hạ, người thanh niên này, giỏi giang hơn mình tưởng tượng! Tâm tính, hàm dưỡng, mạnh hơn mấy cậu ấm đó.
“Thưởng thức trà có thể phân thành bốn loại theo cách uống trà khác nhau: thưởng trà, uống trà, ẩm trà, kính trà, trong đó, thưởng trà, là mức cao nhất của ẩm trà”, ông lão nhìn Đông Phương Hạ, nhàn nhạt nói.
Đông Phương Hạ ngẩn người: “Khi thưởng trà, thưởng thức ‘cái đẹp bề ngoài’ của lá trà, là phần mở rộng của nghệ thuật thưởng trà, và là một trong thú vui của người uống trà.
Hình dạng của lá trà có thể nói là trăm ngàn hình thái, màu sắc rực rỡ.
Trong đại gia đình trà, lá trà muôn hình vạn sắc, hình hạt viên, hình hoa, hình châm, hình mác nhọn, hình lông mày, hình cái bát, hình con ốc, hình tấm….”
Diệc Phi ở một bên thấy Đông Phương Hạ và ông nội mình bàn luận trà nghệ, cũng không xen vào được một câu, đành yên lặng nghe một già một trẻ giao lưu.
Hồi lâu, ông lão thấy ánh mắt của Đông Phương Hạ thay đổi rất nhiều, giọng điệu cũng hòa nhã không ít, ngay cả xưng hô cũng thay đổi theo!
“Đông Phương Hạ, lâu như vậy mới đến thăm ông nội, rất bận hả?”
“Không bận lắm ạ! Sở dĩ bây giờ mới đến, là Đông Phương Hạ đợi hai thứ”, Đông Phương Hạ nói xong, đặt túi ni lông trong tay lên bàn đá, mới nói: “Đây là món quà cháu đặc biệt chuẩn bị cho ông nội”.
Ông lão thấy vậy, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, nhẹ nhàng mở túi ni lông.
Đông Phương Hạ, thân phận phức tạp, vừa nãy lại thấy bản lĩnh của anh, ông lão tuyệt đối không tin một thanh niên như vậy là tùy tiện tặng cho mình thứ không đủ đặc biệt.
“Đây là?”
Ông lão nhìn thấy hình trạng trong túi giống như quả táo, liền nghi hoặc!
“Đây cũng là ngọc khấu, công dụng và hiệu quả không khác gì quả trong tay ông nội con, điều khác duy nhất là, ngọc khấu này vô cùng có lợi cho sức khỏe của người già! Nghe Diệc Phi nói, ông ngày đêm vất vả vì đất nước, sức khỏe ngày càng yếu, cho nên cháu đặc biệt nhờ người gửi về từ Châu Úc để ông bồi bổ”, Đông Phương Hạ giải thích.
Diệc Phi nghe xong, thực sự ngạc nhiên ‘quả táo hỏng’ này, sau đó cảm động long lanh nước mắt vì lời nói của Đông Phương Hạ, cô không ngờ Đông Phương Hạ lại ghi nhớ trong lòng một câu nói tùy hứng của mình, còn đặc biệt nhờ người gửi ngọc khấu hiếm có trên thế gian đến đây.
Ông lão cảm động, thắc mắc hỏi: “Ngọc khấu là vật hiếm có trên thế gian, muốn có được một quả, khó càng thêm khó, sao cháu… cho dù nhà họ Bek có, cũng không thể nào cho cháu liên tục!”
“Thực không dám giấu, nhà họ Bek có hạt giống cây trồng ngọc khấu! Nhưng vì tỷ lệ kết quả rất thấp, mấy chục năm mới ra một quả, kể cả là nhà họ Bek, cũng có rất ít, nhưng hai người là người thân của Đông Phương Hạ, cho dù có thiếu nữa, Đông Phương Hạ cũng sẽ cố gắng hết sức để có được, hy vọng ông nội suy nghĩ vì sức khỏe, nhận ngọc khấu mà cháu rể hiếu kính ông”.
Đông Phương Hạ biết thủ tướng luôn muốn có ngọc khấu, nhưng trên lời nói, anh tuyệt không thể xuất hiện chút đắc ý! Có những chuyện, tuyệt đối không thể tự kiêu.
Đương nhiên thủ tướng cũng biết ý của Đông Phương Hạ! Lập tức, gật đầu nói: “Ông nội cảm ơn cháu!”
Ông lão không hỏi sao nhà họ Bek lại có hạt giống cây ngọc khấu, ông ấy cũng biết rõ, chuyện này, là bí mật của nhà họ Bek, Đông Phương Hạ có thể nói với mình những điều này, đã là rất không dễ rồi!
“Ông nội, ông tuyệt đối đừng nói vậy, chúng cháu cũng hy vọng các ông được khỏe mạnh, như vậy cháu và Diệc Phi mới yên tâm được”.
Ông lão
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.