Diệc Phi có vẻ hiểu nhưng không hiểu gật đầu, bây giờ cô mới phát hiện, con đường xã hội đen không những nguy hiểm, mà còn vô cùng gian khổ! Không phải anh tính kế tôi, thì tôi tính kế anh, không hề có chút lòng đồng cảm.

Vừa nãy, Diệc Phi còn nghe thấy hai đại thần Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nói chuyện nhận trước cái đầu của hai lão đại bang phái lớn của Yên Kinh! Cô đã từng chứng kiến thân thủ của Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ, người như vậy nếu thực sự đi lấy đầu của người khác, cho dù có nguy hiểm, phần thắng cũng khá lớn, ai biết họ sẽ ra tay lúc nào.

Cũng đạo lý như vậy, Diệc Phi lo rằng liệu có người cũng muốn lấy đầu của Đông Phương Hạ hay không, dù sao địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, không thể đề phòng!
Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng! Diệc Phi không thể không lo cho Đông Phương Hạ.


“Đông Phương Hạ, bây giờ anh gọi điện cho người phụ trách của tập đoàn Thiên Lang, nói với họ hai tiếng nữa Nam Cung Diệc Phi sẽ đến đó, hôm nay em đến”.

Lâu dần, Diệc Phi đã ném chuyện Đông Phương Hạ nhỏ tuổi hơn mình lên chín tầng mây, không còn tâm lý khinh thường nữa.

“Hôm nay em đi, việc ở trường học đã xử lý xong chưa?”, Đông Phương Hạ hỏi.

“Anh đừng lo chuyện của em! Em sẽ xử lý.

Mau gọi đi! Không còn sớm nữa, em còn phải đi đến đó!”
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt kiên định của Diệc Phi, muốn khuyên, cuối cùng không nói ra lời, anh biết vợ chưa cưới của mình muốn mau chóng giúp mình, thế nên anh cười nói: “Không cần gọi, chốc nữa anh đưa em đi!”
“Anh không bận?”
“Ha ha, tiện đường! Anh đến khu quân đội chơi, buổi tối lại về”.


Chuyện tối qua, cuối cùng nhà họ Tư Mã cũng hành động! Đông Phương Hạ cũng nên chuẩn bị một chút, đề phòng Tào Bang, đồng thời cùng nghĩ cách để Tào Bàng và Hải Bang đấu với nhau, lúc này, có lẽ bố trí căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong đang biến động! Không lâu nữa sát thủ “Phong Ba” sẽ xuất hiện, những động vật máu lạnh đó, sẽ không chơi đao với mình, đã vậy, mình đến khu quân đội kiếm chút đồ về, đối phó với những thứ sát thủ dùng, tin rằng nhà nước sẽ không trách phạt mình.

Diệc Phi nghe thấy Đông Phương Hạ muốn đến khu quân đội, cũng phải nghĩ đến lần trước Đông Phương Hạ bắt chẹt chú hai của mình, còn khiến chú hai của anh không nói được gì! Lần này, Đông Phương Hạ đến đó chắc chắn không có việc tốt gì.

Tên xấu xa có rất nhiều chủ ý quỷ quái! Không biết lúc về sẽ mang cái gì ra khỏi khu quân đội.


Họ rời khỏi quán bar Gone with the Wind, Đông Phương Hạ đưa Diệc Phi đến cao ốc Thiên Lang, rồi chui vào trong xe, đi về hướng khu quân đội Yên Kinh.

Tây Môn Kiếm lái xe, Bạch Vỹ ngồi vị trí lái phụ, một mình Đông Phương Hạ ngồi phía sau! Yên lặng dựa vào sau ghế, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt cũng nhắm chặt.

Đông Phương Hạ hiện tại, hai cao thủ siêu cấp bảo vệ bên cạnh, anh khá yên tâm về sự an toàn của mình! Hai mươi mấy ngày, cảm giác tất cả diễn ra thật nhanh.

Nhà họ Tư Mã, Tào Bang, trận đấu này, Đông Phương Hạ tin rằng sẽ không kéo dài quá lâu! Sau khi xử lý xong các vấn đề trước đó, chính là đọ sức với Tào Bang, còn Hải Bang, tuyệt đối không thể để họ nhàn rỗi! Phải để họ gia nhập trò chơi này, hoặc là xử lý họ trước.


Nhưng, họ đã có giao hẹn, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể châm ngọn lửa này lên! Lần trước mình phái người mượn danh nghĩa của Hải Bang đi gây rắc rối với Tào Bang, họ có xích mích, nhưng lại không đánh lớn!
Thực sự không được, phải ra tay từ nội bộ của họ! Chỉ cần thế trận hỗn loạn, mình sẽ có cơ hội.

Đông Phương Hạ suy nghĩ, khóe miệng nhếch cười, hiển nhiên là đã có chủ ý! Bây giờ, chỉ thiếu người ra mặt.

Đông Phương Hạ đã có chủ ý, hòn đá đè nặng trong lòng liền được buông bỏ, tâm trạng rất tốt! Sau khi thở dài nhẹ nhõm, anh ngồi thẳng người lên, nhìn ra bên ngoài! Khi anh phát hiện ba người mình đã lái khỏi khu trung tâm, hai phút sau là đến khu quân đội Yên Kinh, đang định hỏi Tây Môn Kiếm một số chuyện, trong đầu Đông Phương Hạ liền nổi lên ý nghĩ, dường như nghĩ đến điều gì, mặt anh liền biến sắc!
“Dừng xe!”
Giọng điệu của Đông Phương Hạ hơi lạnh lùng! Tây Môn Kiếm nghe xong liền nhấn phanh xe, đỗ chiếc xe sang bên một, liếc nhìn Bạch Vỹ!
“Huyết Lang… sao thế?”.