Người đã vào tới.

Hai gã bộ đầu đội mão hồng anh, trong tay đã chuẩn bị thiết phủ để khai quan.

Bọn họ có vẻ có kinh nghiệm làm chuyện này lắm.

Vương Phong lạnh lùng đứng đó nhìn, hai người nhanh nhẹn bắt đầu cạy nắp quan tài.

Trong quan tài phủ quét một lớp vôi chống ẩm, một người tĩnh tại nằm yên, miệng ngậm một viên minh châu tỏa sáng kỳ dị, nhìn giống như chỉ bất quá đang ngủ.

Gã quan sai hỏi :

- Người này đã chết hay là còn sống?

Vương Phong hỏi lại :

- Sao ngươi không tự mình xem xét?

Người đã chết, thi thể đã lạnh như băng.

Nhưng sắc mặt của hắn xem ra quả thật không giống người chết.

Đảm khí của gã quan sai không phải là nhỏ, không những khám hơi thở của hắn, lại còn nắm uyển mạch của hắn dò xét, nhịn không được nhún vai một cái, hỏi :

- Có mặt mày người chết nào lại giống như vầy?

Vương Phong thốt :

- Có.

Gã quan sai hỏi :

- Hắn chết bao lâu rồi?

Vương Phong đáp :

- Bảy tám ngày.

Gã quan sai hỏi :

- Người chết bảy tám ngày, nhìn vẫn còn tươi tỉnh như vầy?

Vương Phong đáp :

- Vì hắn ngậm viên ngọc đó.

Ánh mắt của gã quan sai phát sáng.

Gã cũng có nghe nói trên thế gian có bảo châu tỵ độc, có thể bảo trì thi thể không thối rữa.

Tròng mắt của gã láo liên, đột nhiên cười lạnh, thốt :

- Có lẽ đó là đồ ăn cắp bọn ngươi muốn vận chuyển, dùng người chết để vận chuyển đồ ăn cắp, không phải là cách mới mẻ gì.

Vương Phong hỏi :

- Ngươi không muốn trở về điều tra sao?

Gã quan sai lạnh lùng đáp :

- Đây là công sự, đương nhiên phải tận tâm điều tra.

Vương Phong lạnh lùng thốt :

- Chỉ tiếc là người chết là lệ quỷ bất phân công sự hay tư sự gì hết, hắn nếu có làm gì, ta không thể chịu trách nhiệm.

Gã quan sai do dự, nhãn tình xáo trộn vẻ tham lam lẫn sợ hãi khủng bố.

Gã chung quy đã giơ tay ra.

Vương Phong vẫn lạnh lùng đứng yên nhìn, hoàn toàn không có ý ngăn trở. Nhưng bàn tay của gã quan sai vừa mới thò vào trong quan tài, la lên một tiếng thảm thương.

Tay của gã quan sai đã biến thành màu đen chết chóc, dưới ánh đèn cơ hồ nói không nên lời sự khủng bố quỷ bí.

Hai gã bộ khoái đội mão hồng anh biến sắc, bọn họ sợ hãi, mắt cá chết nhìn chằm chằm lên bàn tay của gã quan sai, đột nhiên quay mình định chạy ra.

Bọn bộ khoái vừa lui tới cửa, đã thấy Vương Phong đang chặn ngang cửa, trầm ngâm thốt :

- Muốn chạy phải đóng lại nắp quan tài rồi hãy chạy.

Tay hai người không ngừng run rẩy, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm vào tay mình, cơ hồ sợ cả hai tay chợt biến thành màu đen chết chóc.

Nhưng bọn họ cuối cùng cũng đóng xong nắp quan tài, khiêng gã quan sai đi ra.

Gã quan sai nửa mê nửa tỉnh, miệng không ngừng lẩm bẩm, cơ hồ bị ma nhập, cơ hồ đang gặp ác mộng.

Vương Phong điềm đạm nói :

- Các ngươi mau dẫn gã đi tìm đại phu...

Huyết Nô đột nhiên thốt :

- Đại phu không hữu dụng đâu, không cần biết là đại phu nào cũng không hữu dụng.

Trong mắt nàng cũng phát quang, hiển lộ vẻ sợ sệt, lại có vẻ hưng phấn :

- Mấy chuyện này phải đi tìm Tống má má.

Một gã bộ khoái hỏi liền :

- Tống má má ở đâu?

Bọn họ hiển nhiên có nghe qua bà ta là một phù thủy, Huyết Nô đứng dậy, thốt :

- Bà ta ở trong căn phòng kế bên, ta dẫn các ngươi đi.

* * * * *

Bức ma họa trên tường đã bị vôi trắng phủ mất một nửa, đêm dài tối tăm thần bí vẫn còn chưa qua hết.

Vương Phong đứng đối diện bức tường đó, phảng phất muốn nhìn xuyên qua nó, nhìn thấu căn phòng bên kia.

Thứ ma dược ăn vào có thể truyền giao với chư ma Tây phương, có phải được luyện thành từ căn phòng đó?

Huyết Nô thứ mười ba thất tung trên tường, có phải đang trốn trong căn phòng đó?

Vương Phong cầm cây cọ, lại bắt đầu quét tường.

Chàng quyết tâm đêm nay phải quét vôi cho xong tối nay làm thành một bức tường mới.

Chàng quả thật không muốn nhìn lại những con quái điểu và yêu ma trên tấm ma họa này, nhưng chàng lại rất muốn gặp lại Huyết anh vũ.

Vì còn hai nguyện vọng, hai nguyện vọng bí mật, chàng tin Huyết anh vũ nhất định hoàn thành cho chàng.

Huyết Nô quay lại rất nhanh, Vương Phong lại một hồi lâu sau mới thấy nàng.

- Tống má má của nàng đã dùng pháp thuật chữa trị cho bệnh tình của gã quan sai đó?

- Không.

- Pháp thuật của bà ta không linh?

- Bà ta không có ở đó.

Huyết Nô nhíu mày :

- Bình thường tới lúc này bà ta vốn đã về phòng.

- Sao vậy?

- Bởi vì đây chính là lúc bà ta bái tế.

- Bái tế Ma Vương?

- Chư thần chư ma cửu thiên thập địa, ai ai bà ta cũng bái.

- Ba ta dùng cái gì để tế tự?

Thanh âm của Vương Phong trào phúng :

- Dùng máu của bà ta? Bà ta không phải còn máu sao?

Huyết Nô chưa mở miệng, trong tường lại có hai tiếng “cách cách” vang lên, rất giống tiếng cười mỉa mai cú rúc.

Con cú không thể trốn trong tường, bức tường cũng vốn không thể cười.

Vương Phong nhìn Huyết Nô chằm chằm, hỏi :

- Tống má má quả thật không có ở đó?

Huyết Nô gật đầu.

Vương Phong hỏi :

- Nàng hồi nãy có vào trong nhìn, hay chỉ là đứng bên ngoài gõ cửa?

Huyết Nô đáp :

- Bà ta nếu không có ở đó, không ai dám đi vào, như quả bà ta ở đó, bà ta nhất định nghe tiếng tôi.

Nàng cũng cường điệu thêm :

- Tai bà ta linh mẫn như mèo.

Vương Phong lại không chú ý đến điểm này, chỉ hỏi :

- Khi bà ta không có ở đó, tại sao không có ai dám vào?

Huyết Nô đáp :

- Vì ai đi vào cũng phát bệnh.

* * * * *

Trên cánh cửa đen sì điêu khắc hoa văn kỳ quái, nhìn giống như những ký hiệu bất tường tà ác.

Cửa đóng thật chặt, dùng sức cũng không thể mở cửa.

Vương Phong đang cố xô cửa.

Dùng tay không mở được, chàng dùng chân.

Trên tiểu lâu không có ai, Huyết Nô đã ngủ, thủ pháp điểm huyệt của Vương Phong lúc nào cũng rất xảo diệu, nhất là điểm vào thụy huyệt của nữ nhân.

Nữ nhân nằm kề chàng trên giường, chàng thường dùng phương pháp đó.

Một cước của chàng đá tung cánh cửa đen sì đó, trong phòng cũng một màu đen sì, một mùi hôi thúi không có ngôn ngữ nào của nhân loại có thể diễn tả hình dùng nỗi, hôi thúi quỷ dị, hôi thúi khủng khiếp.

Vương Phong cơ hồ nhịn không được muốn thối lui.

Ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên đóng “bình” một tiếng đằng sau lưng chàng, chàng quay người thăm dò cánh cửa, mở không ra. Trong phòng có tiếng cười như cú rúc vang lên, có lúc chợt bên trái, có lúc chợt bên phải.

Vương Phong xoay người vòng quanh.

Chàng chưa ói mửa, sự sợ hãi khủng bố làm cho chàng quên hẳn mùi hôi không có cách nào chịu đựng nỗi đó.

Tiếng cười bay vòng vòng trên không trung.

Chàng hiện tại không thể thấy gì trước mắt, chỉ có cảm giác một cơn gió âm sâm lạnh lẽo thổi tạt qua.

Đột nhiên, chàng bị một người nắm chặt.

Một người lõa thể, nữ nhân lõa thể.

Chàng vừa giơ tay ra, đã đụng vào ngực của bà ta, ngực cứng đanh, lại nhăn nhúm.

Toàn thân của bà ta mềm nhão nhăn nhúm, lại phát ra những tiếng cười dâm đãng không ai có thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi muốn bắt ta, hiện tại lại bị ta bắt.

Bà ta dùng hết sức nắm hông chàng :

- Ngươi muốn ta chết, ta cũng muốn ngươi chết.

Toàn thân Vương Phong run rẩy, cả người thất thần, thậm chí cả xô cũng không dám xô bà ta, chỉ có cảm giác có một đầu lưỡi ướt lạnh như một con độc xà liếm trên mặt chàng.

Chàng muốn ói, lại ói không ra.

Bà ta leo lên người chàng, ôm chặt chàng.

- Ta muốn ngươi chết, ta muốn...

Vương Phong đột nhiên dùng hết khí lực toàn thân, bắn viên hồng thạch lên người bà ta, bà ta lập tức rên lên một tiếng, Vương Phong nhấc đầu gối chấn mạnh lên giữa hai chân bà ta.

Người bà ta bay bổng, văng vào tường. Sau một tiếng “ầm” rung chuyển, căn phòng đột nhiên biến thành vắng lặng như phần mộ.

Vương Phong ngã người xuống sàn, không ngừng thở gấp lấy hơi.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, một ánh đèn chiếu vào, chiếu rọi căn phòng tà ác này.

Đằng sau ánh đèn, là một khuôn mặt mỹ lệ nhợt nhạt.

Là Huyết Nô, nàng ngủ không lâu.

Vương Phong ráng ngồi dậy, lúc đó mới phát hiện trên mình có vết máu.

Tống má má toàn thân đầy máu đang ngồi ở góc tường đối diện chàng, như một con chó gần chết thở cầm hơi, một con cá gần chết mắt trắng dã.

Viên ma thạch đỏ như máu đã biến mất.

Tấm thần mạn đen sì trên cái bàn thờ cúng tế gần thân bà ta không ngừng lay động, trong đây không có gió, tấm thần mạn tại sao lại chuyển động được?

Hồi nãy có cái gì đã bay vào?

Vương Phong lấy lại dũng khí, phóng tới vén tấm thần mạn, chỉ nghe “chích” một tiếng, một bóng đen từ bên trong bay qua đầu hắn, bay vào bóng tối bên ngoài, nhìn không ra là gì.

Tống má má đã quỳ trước tế đàn, giang hai tay, phục địa bái liên hồi, trong miệng không ngớt lẩm bẩm niệm chú trù ếm :

- Thiên chú cho ngươi, chú cho ngươi lên núi đao, xuống địa ngục...

Vương Phong không thèm nghe nữa.

* * * * *

Huyết Nô giơ cao ngọn đèn, lạnh lùng nhìn chàng, trên mặt không có chút biểu tình gì.

Vương Phong miễn cưỡng cười, thốt :

- Nàng thức dậy mau quá.

Huyết Nô lạnh lùng nói :

- Nhưng chàng nếu nằm xuống ngủ, rất có thể vĩnh viễn không còn tỉnh dậy được.

Huyết Nô cầm đèn đi đằng trước, Vương Phong đi theo sau.

Chàng không nói gì nữa.

Trong tâm của chàng nỗi sợ hãi khủng bố vẫn chưa tiêu thất, tình cảm còn chưa ổn định, trong mũi cũng còn lưu lại mùi hôi thúi không thể hình dung nổi đó, chàng thậm chí có chút hối hận đã không chịu bỏ đi hồi nãy.

Về tới phòng của Huyết Nô, chàng vừa mở cửa, ngọn đèn trong tay đột nhiên rớt xuống, vỡ tan tành.

Trong phòng vẫn còn đèn.

Đèn chiếu trên cái quan tài còn mới đó, nắp quan tài cạy hở, một người quỵ gần quan tài, tay giơ ra.

Chỉ mới giơ ra, còn chưa thò vào trong.

Vĩnh viễn cũng không thể thò vào trong.

Mão hồng anh trên đầu gã rớt xuống đất, khuôn mặt hoàn toàn méo mó biến hình, thân thể đã hoàn toàn cứng ngắc.

Gã không thụ thương, đáy quần lại ướt nhẹp, dưới đất cũng ướt một vũng.

Tay Huyết Nô cũng run rẩy :

- Gã... gã sợ tới chết.

Vương Phong thốt :

- Ừm.

Huyết Nô nói :

- Gã phát hiện ra chuyện gì? Còn sống mà bị hù chết sao?

Vương Phong thốt :

- Tại sao nàng không mở quan tài ra xem?

Huyết Nô cắn môi, chợt giơ chân đá một cái, đẩy nắp quan tài sang một bên.

Nàng lập tức la một tiếng thất thanh, nhảy vào lòng Vương Phong.

Trong quan tài không có gì, người chết trong quan tài đã biến mất.

Tàn dạ, hôn đăng.

Mắt Huyết Nô thất thần, nói thì thầm :

- Người chết đã bảy tám ngày, tuyệt không thể hồi phục sống lại, hắn nhất định đã biến thành cương thi.

Vương Phong ngậm miệng.

Sắc mặt chàng rất khó nhìn.

Chàng không muốn bằng hữu của chàng biến thành cương thi, cũng không muốn thi thể của bằng hữu của chàng bị người khác cướp đi.

Huyết Nô chợt kêu lên :

- Hắn tự mình đi ra, nhất định là vậy.

Vương Phong hỏi :

- Sao nàng biết?

Huyết Nô đáp :

- Tôi... tôi...

Thanh âm của nàng ấp úng, nói không ra lời, hai mắt nhìn thẳng, nhìn trừng trừng.

Trên đất có vết chân, một cặp vết chân in dấu vôi.

Hai vết chân song song nhau, cứ tiếp tục đi tới song song nhau.

Ra ngoài cứ mỗi ba bốn thước lại có một đôi, thêm ba bốn thước lại có một đôi.

Người tuyệt không đi như vậy.

Quan tài có đổ vôi bên trong.

Chỉ có cương thi mới đi hai chân song song như vậy.

Vương Phong cầm cây đèn làm bằng đồng, đi theo vết chân xuống lầu, Huyết Nô nắm chéo áo của chàng, đi theo sau.

Hai người ai cũng xuất mồ hôi lạnh.

“Dưới lầu có người?”

“Có”.

“Ai ở dưới đó?”

“Gã quan sai hồi nãy, tôi nghĩ hồi nãy gã không thể đi về, cho nên để gã nằm nghỉ trong cái tiểu ốc dưới đó”.

Tim Vương Phong chìm xuống.

Họ đã phát hiện vết chân cuối cùng nằm ngay cửa vào tiểu ốc.

Cửa khép hờ.

Cái giường nhỏ trong phòng nhô lên một khối chăn bông, chỉ còn một cánh tay giơ ra ngoài.

Một cánh tay đen bầm.

Vương Phong dặng hắng một tiếng, thân nhanh như chớp phóng qua, vén chăn.

Bên dưới chăn không có người, chỉ có một vũng máu dày đặc.

Gã quan sai kiêu ngạo hồi nãy, hiện tại chỉ còn dư lại một cánh tay đen sì, một vũng máu bầm, đầu giường còn có vết chân dính vôi, màu vôi đã mờ, rất mờ.

Đợi tới khi vết chân của hắn không còn vôi, không còn ai có thể truy tung hắn hạ lạc ở đâu.

.... Hắn lúc sinh tiền rất hung hãn, chết đi cũng nhất định thành lệ quỷ.

Một khi lệ quỷ tác quái, vốn chuyện gì cũng có thể làm.

Nghĩ tới những lời đó, Vương Phong không cầm được toàn thân lạnh run.

Huyết Nô lại đột nhiên cười lớn, cười không ngừng.

Vương Phong nhịn không được, hỏi :

- Nàng cười cái gì?

Huyết Nô đáp :

- Tôi sớm biết Huyết anh vũ ở gần đây, yêu ma Nồng gia phổ đương nhiên đến cũng không ít.

Tiếng cười của nàng càng cuồng dại :

- Hiện tại nơi đây đã có nhiều cương thi, tốt hơn hết là để quỷ yểm trừ quỷ.

* * * * *

Ngày chung quy cũng đã biến chuyển.

Đêm trường tối tăm tà ác đã qua, dương quang từ đông phương đã nổi lên, chiếu sáng đất bằng.

Bức tường ma cũng đã bị quét vôi trắng như tuyết, ma thần và ma mã tất cả đã tiêu thất trên bức tường trắng soi sáng quang minh.

Vương Phong ngồi đối diện, chừng như đang thưởng lãm kiệt tác của mình, tâm lý lại không có tới một chút đắc ý.

Bởi vì chàng biết chuyệt này tịnh chưa kết thúc.

Trong căn phòng kế bên còn có một mụ phù thủy, trên tế đàn cũng còn có ma dược.

Trên cái giường dưới lầu, máu vẫn còn đọng, thi thể của bằng hữu hắn đã biến thành cương thi.

Cương thi đi đâu?

Huyết anh vũ ẩn núp ở chỗ nào?

Còn con quái điểu thứ mười ba biến mất một cách thần bí?

Những chuyện này ai có thể giải thích?

Vương Phong không thể.

Chàng ngã người trên cái ghế rộng rãi, cảm thấy rất mệt mỏi, một cảm giác rất muốn được ngủ yên.

Nhưng Huyết Nô nãy giờ nằm kế chàng, luôn mở to mắt nhìn chàng, chừng như chỉ muốn đề tỉnh chàng.

.... Chàng chỉ cần vừa nhắm mắt, rất có thể vĩnh viễn không còn tỉnh dậy được.

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ có người kêu lớn :

- Vương Phong, Vương đại hiệp, xin mời xuống đây nói chuyện.

Một người ngồi dựa vào thân cây đối diện tiểu lâu, toàn thân vận quan phục chớp ngời dưới ánh mặt trời.

Người này đương nhiên là người có quan chức tối cao trong vòng mấy trăm dặm phụ cận, An Tử Hào.

Mặc quan phục, An Tử Hào hiển lộ vẻ uy nghiêm, rất có khí phái.

Gã cùng Vương Phong đi tản bộ dưới dương quang, phảng phất ra chiều đắn đo làm thế nào để nói những gì muốn nói.

Vương Phong hỏi gã :

- Chuyện tối hôm qua, ngươi đã biết hết?

An Tử Hào miễn cưỡng cười, thốt :

- Đây là một địa phương nhỏ, người lại không ít, miệng lại rất nhiều.

Vương Phong hỏi :

- Vị quan sai đó do ngươi phái tới?

An Tử Hào lắc đầu ngay lập tức, đáp :

- Hắn từ huyện thành đến, nghe nói đã ở lại rất lâu.

Vương Phong hỏi :

- Hai tên bộ khoái đội mão hồng anh cũng cùng đi với hắn?

An Tử Hào lắc đầu, thốt :

- Bọn họ là người của dịch trạm ta, dịch trạm của ta vốn chỉ có hai tay đao của bọn họ.

Gã cười khổ :

- Hiện tại chỉ còn lại một.

Vương Phong chỉ còn nước lắng nghe.

Biểu tình của An Tử Hào đột nhiên biến thành nghiêm túc, thốt :

- Một tay đao lực lượng tuy yếu ớt, nhưng tuyệt không dung người xâm phạm, vì... vì đây là quan gia.

.... Vì quan đại biểu cho pháp luật, pháp luật tuyệt không tha người xâm phạm.

Tuy gã tịnh không biểu đạt ý tứ của gã hoàn toàn, Vương Phong đã hoàn toàn minh bạch, cũng minh bạch tại sao gã phải thay bộ quan phục để đến nơi này.

Quan phục tượng trưng cho quyền uy, cũng đồng dạng với tuyệt đối bất dung người xâm phạm.

Dương quang ngày thu tuy diễm lệ như xuân, nhưng hoa trên cây đã tàn.

Xuân đã qua, thu cuối cùng cũng là thu.

Đi bộ giữa ánh dương quang ngày thu chiếu trên cây, tâm lý luôn luôn không thể tránh khỏi lơ đễnh bị một sợi dây thê lương ảm đạm cuốn trói.

Sắc thu đầy vườn, gió thu đầy vườn.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng địch lạnh lùng.

Lâu đài xứ nào?

Tiếng địch nhà ai?

Trong tiếng địch sầu bi vô hạn, thu lại càng buồn thảm, lạnh lẽo.

An Tử Hào không vì thu mà thương cảm, cũng không vì thu mà sầu bi, gã đang đắn đo, đắn đo làm sao để nói tiếp.

Vương Phong nói thế gã :

- Ngươi muốn ta tuân thủ pháp luật?

An Tử Hào gật đầu, biểu tình càng nghiêm túc hơn, thốt :

- Pháp luật của quốc gia, vốn người nào cũng nên tuân thủ.

Vương Phong cười, cười có vẻ không còn cách nào khác, nói :

- Câu nói này của ngươi thật rất có lý, chỉ tiếc tịnh không phải ai cũng hiểu thấu.

An Tử Hào lạnh lùng thốt :

- Người không hiểu thấu theo ta biết, đại đa số chỉ là không để pháp luật trong tâm.

Vương Phong gật đầu, thừa nhận sự thật này.

An Tử Hào quay mặt, nhìn Vương Phong chằm chằm, thốt :

- Ngươi chừng như cũng không để pháp luật trong tâm.

Vương Phong thốt :

- Chỉ vì pháp luật tịnh không công bình, cũng tịnh không có hiệu quả.

An Tử Hào chưa thốt ra ý kiến, Vương Phong đã nói tiếp :

- Pháp luật giống như một cái mạng nhện, có thể giăng bắt con ruồi nhỏ, gặp con ong vàng lớn, lại dễ dàng bị con ong hủy hoại.

An Tử Hào thở dài, nói :

- Chấp pháp quả thật khó khăn hơn lập pháp nhiều!

Gã cười lạnh một tiếng, nói tiếp :

- Bất quá chỉ cần con nhện trên võng lớn mạnh, hành động tấn tốc, cho dù là đại huỳnh phong, đụng vào cũng mắc phải tai ương.

Vương Phong thốt :

- Loại nhện như vậy không có nhiều.

An Tử Hào nói :

- Tối thiểu có có bốn con.

- “Ba” - Vương Phong đột nhiên thở dài, - “Thiết thủ tuy vô tình, nhưng chỉ tiếc lần này gặp phải Huyết anh vũ còn giỏi gấp trăm lần đại huỳnh phong”.

An Tử Hào nói :

- Ta biết cái quan tài ngươi đem vào có chứa Thiết Thủ Vô Tình Thiết Hận, một trong tứ đại danh bộ.

Vương Phong hỏi :

- Bốn trừ một không phải chỉ còn ba sao?

An Tử Hào chỉ gật đầu.

Vương Phong thở dài, thốt :

- Ngay cả là hắn, trước khi chết, tin là cũng còn rất nhiều sự tình phải thúc thủ bó tay, con nhện không thể kiên nhẫn, lỗ hở lại quá nhiều, lực lượng của một con nhện không phải quá giới hạn sao?

An Tử Hào gật đầu, thở dài :

- Thí dụ như Trang chủ Thất Hải sơn trang Hải Long Vương, Thiết Hận hoàn toàn không có biện pháp.

Vương Phong trừng mắt nhìn An Tử Hào, chàng cảm thấy kỳ quái tại sao người này lại nói đến Thất Hải sơn trang đầy tội ác đó trước mặt chàng, nói đến Hải Long Vương một tên dâm đãng lỗ mãng, một tên hải tặc không vị nể bất cứ cái gì.

An Tử Hào còn chưa dứt lời :

- Đối diện với một hiệp khách có thể trong một đêm xông vào dễ dàng hạ sát mười người một nhà Hải Long Vương, đương nhiên Thiết Hận cũng hoàn toàn không có biện pháp.

Mục quang của Vương Phong chứa đầy nét kỳ quái, thốt :

- Ngươi biết không ít chuyện.

An Tử Hào nói :

- Cũng không nhiều.

Vương Phong hỏi :

- Ngươi còn biết gì nữa?

An Tử Hào đáp :

- Ngươi vốn tên là Vương Trọng Sinh, Thiết đảm kiếm khách Vương Trọng Sinh danh chấn thiên hạ, cơ hồ toàn làm những chuyện hành hiệp trượng nghĩa.

Vương Phong ngẩn mặt.

An Tử Hào nói tiếp :

- Sự kiện ở Thất Hải sơn trang phát sinh sáng sớm hôm đó, có người thấy ngươi đi vào Thất Hải sơn trang.

Vương Phong hỏi :

- Cũng có người thấy ta giết người?

An Tử Hào lắc đầu, hỏi lại :

- Ngươi có giết người lúc đó không?

Vương Phong không trả lời.

An Tử Hào nói :

- Ta biết ngươi giết toàn những người đáng giết, nhưng trên pháp luật tịnh không cho phép những chuyện này tồn tại.

Vương Phong đột nhiên hỏi :

- Ngươi đã tìm ra chứng cứ ta giết người?

An Tử Hào lắc lắc đầu, thốt :

- Thất Hải sơn trang tuy gần nơi đây, nhưng không phải là nơi ta cai quản.

Vương Phong hỏi :

- Ngươi chỉ cai quản địa phương này?

An Tử Hào bất giác ưỡn ngực, trên mặc soi rọi ánh dương quang.

Gã nhìn Vương Phong chằm chằm :

- Cho nên ta tuyệt không hy vọng có người phạm pháp ở đây.

Vương Phong cười nhẹ, hỏi :

- Ta có phạm pháp ở đây chưa?

An Tử Hào hỏi lại :

- Sát nhân có tính là phạm pháp không?

Vương Phong không thể không gật đầu.

An Tử Hào lại hỏi :

- Hôm qua ngươi không phải đã giết một hắc y nhân trên đường sao?

Vương Phong thốt :

- Ta chỉ bất quá dùng một viên đá đỏ đả vào huyệt đạo trên người hắn, tịnh không phải là nơi trí mệnh.

An Tử Hào nói :

- Trên viên đá ngâm thứ độc trí mệnh.

Vương Phong hỏi :

- Ngươi làm sao biết trên viên đá có tẩm độc?

An Tử Hào đáp :

- Ai nói ta biết, ta chỉ nói rằng hắc y nhân ngã quỵ dưới chân ngươi, mới đó lại hóa thành một đống tro tản mác, ngay cả xương cốt cũng biến mất, ngươi lại nói là chỉ dùng viên đá đánh hắn.

Vương Phong hỏi :

- Là ngươi suy ra như vậy?

An Tử Hào đối với hai chữ “suy ra” này, tịnh không phản đối.

Vương Phong nói tiếp :

- Ngươi đương nhiên cũng không biết viên đá vốn tịnh không phải là vật của ta, trên viên đá cho dù có tẩm độc cũng không có liên can gì tới ta.

Trên mặt An Tử Hào đã lộ rõ một nụ cười.

Một nụ cười chế giễu.

Gã vừa cười vừa hỏi :

- Viên đá tự nó có thể đánh người?

Vương Phong tự nhiên cũng cười chế giễu, hỏi :

- Tự sát có tính là phạm pháp hay không?

An Tử Hào ngẩng mặt.

Vương Phong cười cười nói tiếp :

- Ta tin có chuyện ngươi nhất định cũng biết.

An Tử Hào còn chưa hỏi chuyện gì.

Vương Phong nói ngay lập tức :

- Người đầu tiên động thủ là hắc y nhân, không phải là ta.

An Tử Hào nghiêng nghiêng nhìn Vương Phong, cười khổ :

- Ngươi có can đảm và kiến thức, tài hùng biện cũng rất giỏi, muốn thuyết phục ngươi thừa nhận đã phạm pháp tại đây, thật không phải dễ.

Vương Phong cười, thốt :

- Ta vốn không phạm pháp ở đây, cho nên, ngươi căn bản bất tất phải đặc biệt đề tỉnh ta tuân thủ pháp luật.

An Tử Hào nói :

- Kỳ thật ngươi cho dù có thừa nhận phạm pháp, với lực lượng mỏng manh của ta, cũng không thể bắt ngươi, bất quá trước hết, ta dù thỉnh người ly khai chỗ này, ngươi cũng không có ý chịu ly khai.

Vương Phong hỏi :

- Ngươi nói nhiều nãy giờ, mục đích chỉ là muốn ta ly khai nơi đây?

An Tử Hào gật đầu, đáp :

- Nơi đây vốn rất thái bình, nhưng ngươi ghé qua, nơi đây đã trở nên náo loạn.

Vương Phong tịnh không phủ nhận.

Trong Bình An lão điếm, Đàm môn tam bá tử vong; trên đường dài, hắc y nhân nhục tiêu cốt tán; bộ khoái chết gần cái quan tài; chỉ còn dư lại một vũng máu, một bàn tay đen của gã quan sai.

Cho tới bây giờ, trước sau đã có sáu người chết ở đây, cái chết của mỗi người đều có ít nhiều liên quan tới Vương Phong.

Đàm môn tam bá phát sinh tranh chấp với chàng trước, hắc y nhân bị chàng đánh té trên đất, quan tài của Thiết Hận do chàng khiêng tới đây.

Đáng sợ nhất là Thiết Hận biến thành cương thi hiện tại vẫn còn chưa biết ở nơi nào.

Lúc còn sống, hắn đã rất hung hãn, cũng không nghi ngờ có thể biến thành lệ quỷ, hắn còn có thể làm chuyện gì, làm chuyện gì để làm náo loạn nơi đây?

Vương Phong không còn dám nghĩ tới nữa.

Chàng chỉ còn nước thở dài.

An Tử Hào cũng thở dài, thốt :

- Ngươi không những đem quan tài tới, đem tử vong tới, hơn nữa lại còn đem một cương thi tới, cho nên người ở đây không hoan nghênh ngươi ở lại.

Vương Phong hỏi :

- Muốn ta ly khai, tịnh không phải là ý riêng của ngươi?

An Tử Hào đáp :

- Tịnh không phải.

Vương Phong thốt :

- Ta chừng như có nghe ngươi nói qua, ở đây chân chính chỉ có hai người có thể nói.

An Tử Hào thốt :

- Nơi đây, vốn là thiên hạ của hai người.

Vương Phong nói :

- Vũ Trấn Sơn Vũ tam gia chừng như không có ý muốn ta ly khai.

An Tử Hào đáp :

- Không.

Vương Phong hỏi :

- Muốn ta bỏ đi, chỉ là ý của Lý đại nương?

An Tử Hào thừa nhận.

Song nhãn của Vương Phong chợt hiển lộ một biểu tình hân hoan kỳ quái, cười hỏi :

- Gia đình của Lý đại nương cũng không có ai làm quan, vậy mà lời nói lại lớn như vậy?

An Tử Hào lại ngẩn người, hiển nhiên tịnh không hiểu lời nói của Vương Phong.

Vương Phong nhìn hắn, nói tiếp :

- Nếu không phải vậy, ta thật sự nghĩ không ra tại sao ngươi lại phải vận quan phục để đi truyền lại lời nói của Lý đại nương?

An Tử Hào không nói tiếng nào, nhưng biểu tình trên mặc biến đổi một cách kỳ quái phi thường.

Vương Phong lại nói tiếp :

- Quan phục vốn là quyền uy của quan gia.

An Tử Hào vẫn chưa nói tiếng nào, trầm mặc bước chậm chạp bâng quơ.

Ánh dương ngày thu càng sáng lạn.

Mặt trời đã lên rất cao.

Vòm hoa kính bên trên uốn cong, An Tử Hào đột nhiên dừng chân, hỏi :

- Ngươi quyết định lưu lại nơi đây?

Vương Phong gật gật đầu, đáp :

- Ngươi có thể về hồi báo lại cho Lý đại nương.

An Tử Hào hỏi :

- Lưu lại bao lâu?

Vương Phong đáp :

- Tối thiểu cho đến lúc tìm được thi hài của bằng hữu.

An Tử Hào nói :

- Thiết Hận đã biến thành cương thi.

Vương Phong thốt :

- Vô luận là hắn biến thành cái gì, cũng vẫn là bằng hữu của ta.

An Tử Hào cười một tiếng, điềm đạm nói :

- Hắn biến thành cương thi, ngươi cũng còn có thể nhận ra hắn?

Vấn đề này Vương Phong không thể hồi đáp.

Chàng còn chưa gặp cương thi Thiết Hận.

An Tử Hào lại cười nói :

- Nghe nói cương thi chỉ xuất hiện vào ban đêm.

Vương Phong hỏi :

- Nghe nói là vậy.

An Tử Hào thốt :

- Nếu ngươi ở lại đây đêm nay, không gặp được bằng hữu cương thi, cũng có cơ hội gặp được một con nhện khác.

Vương Phong tịnh không quên “nhện” trong miệng An Tử Hào đại biểu cho ai, hỏi :

- Một người trong tứ đại danh bộ?

An Tử Hào đáp :

- Một người danh khí không thua gì Thiết Hận.

Vương Phong hỏi :

- Người này là ai?

An Tử Hào đáp :

- Thiết Hận hành tẩu tại nam phương, y nhậm chức ở bắc phương, lại đi khắp thiên hạ, bằng vào lời của ta, ngươi chắc cũng nghĩ ra y là ai.

Vương Phong hỏi :

- Độc Kiếm Thường Tiếu?

Cái tên đó vừa ra khỏi miệng chàng, trong tròng mắt chàng đột nhiên xuất hiệu vẻ ghê tởm.

An Tử Hào đáp :

- Chính là Độc Kiếm Thường Tiếu.

Ánh mắt của Vương Phong đông đặc vẻ ghê tởm, đối với Độc Kiếm Thường Tiếu, chàng tựa hồ có một sự ghê tởm sâu xa thống tuyệt.

Độc Kiếm Thường Tiếu quả thật còn nổi danh hơn cả “Thiết Thủ Vô Tình”.

Thiết Hận phá án không ít, nhưng vẫn không thể đem đi so sánh với y.

Đây vị tất là vì y thông minh hơn Thiết Hận, nhưng không có một chút nghi ngờ, y có nhiều quyền thế hơn Thiết Hận.

Thiết Hận chỉ xuất thân bình dân, y lại là huynh trưởng của phi tử sủng ái của đương kim thiên tử, cha và anh của y toàn là cận thần trong triều, không ít người nắm chức vị cao.

Cho nên Thiết Hận là người không thể đi đây đi đó, y lại có thể đi, những vụ án y nắm giữ, đương nhiên có nhiều phương tiện phá án hơn Thiết Hận.

Truyền thuyết nói rằng y phụng chức ở bắc phương, lại đi khắp thiên hạ, phụng liệu mật lệnh của đương kim thiên tử, trong bóng tối điều tra quan viên các vùng.

Truyền thuyết này tịnh không phải chỉ là truyền thuyết.

Sự thật y chuyên lo các vụ án ở các đại đô thị.

Y xuất thân từ phái Nga Mi, Đoạt Mệnh Thập Nhị Kiếm của phái Nga Mi nghe nói y đã luyện đến chín thành hỏa hầu, xuất thủ thần tốc, không thua gì Bán Diện đại sư Chưởng môn phái Nga Mi.

Y dụng kiếm không những chỉ nhanh, mà lại còn rất tàn nhẫn.

Tâm của y còn tàn nhẫn hơn.

Thiết Hận khi điều tra vụ án, chỉ chú tâm vào chủ mưu, điều tra rõ ràng rồi mới hạ thủ bắt người.

Y lo vụ án nào, lại dùng chủ trương thẳng thừng một đường thà giết lầm chứ không tha, vụ hung án giết người nào lọt vào tay y, người chết dưới kiếm của y thường không phải ít.

Nhiều lần y giết chết tên sát nhân. Kỳ trung đương nhiên không tránh khỏi giết cả người thiện lương.

Cho nên thanh danh của y tịnh không tốt.

Vương Phong không thích loại người đó, tác phong hành sự đó.

An Tử Hào chừng như cũng không vui mừng, trên mặt cũng hiện vẻ căm ghét, nói :

- Y đi tới đâu, người ta gặp tai ương tới đó, ở đây tin rằng cũng không ngoại lệ.

Vương Phong hỏi :

- Sao ngươi biết y nhất định đến đây?

An Tử Hào đáp :

- Dưới y có mười ba cận vệ, tất cả đều là hảo thủ của Lục Phiến môn, ngoài việc hầu cận y, còn đi sưu tập chứng cứ cho y, lại còn kiêm nhiệm làm khai lộ tiên phong cho y.

Vương Phong hỏi :

- Khai lộ tiên phong đã tới?

An Tử Hào đáp :

- Tới từ hôm qua.

Vương Phong hỏi :

- Hiện tại ở đâu?

An Tử Hào đáp :

- Thế giới u minh của chư ma quần quỷ.

Vương Phong trầm giọng :

- Làm sao gã tới được thế giới đó?

An Tử Hào đáp :

- Gặp phải cương thi, gã muốn không tới thế giới đó cũng không được.

Vương Phong động dung, hỏi dò :

- Gã quan sai chỉ còn vũng máu và bàn tay đen đó, có phải là một trong thập nhị cận vệ của y?

An Tử Hào đáp :

- Sở dĩ vậy nên ta biết Thường Tiếu trưa nay chưa đến, tối nay cũng đến.

Vương Phong nói :

- Người ở đây, chỉ sợ quả thật phải gặp tai ương.

An Tử Hào thốt :

- Người đầu tiên gặp tai ương, có lẽ là ngươi.

Vương Phong thốt :

- Ồ?

An Tử Hào nói tiếp :

- Đừng quên rằng ngươi cùng cương thi đã kết giao bằng hữu.

Vương Phong trầm mặc.

An Tử Hào mỉm cười, thốt :

- Như quả ngươi là người thông minh, tốt hơn hết là ly khai trước khi y tới.

Vương Phong cười đáp lễ :

- Ta không phải là người thông minh.

An Tử Hào ngậm miệng, lại bước chân đi tới.

Lần này hắn bước chậm chạp bâng quơ ra khỏi vườn.

Vương Phong tịnh không đi theo, chỉ nhìn đăm đăm vào lưng An Tử Hào.

Vầng thái dương đã lên quá đỉnh lầu, An Tử Hào đi về hướng ánh dương, sau lưng hắn, kéo theo một cái bóng dài ngoằn.

Quan phục sau lưng hắn có vẻ ảm đạm dị thường vì dương quang không chiếu rọi tới, ngay cả dưới một trời nóng chói, tuyệt đối không có chút quang minh, từ trên xuống dưới đều một màu âm ám.

An Tử Hào trong ánh sáng là mệnh quan của triều đình, nhưng người trong bóng tối là ai?

Lưng của hắn tịnh không phải hoàn toàn âm ám, dương quang còn soi tới được phần rìa xung quanh thân người hắn.

Rìa ngoài xung quanh thân hắn, sáng chói một cách tài tình.

Một thứ sáng chói thần bí.

Người này không phải cũng thần bí như vậy sao?

Làm sao hắn biết nhiều sự tình như vậy?

Vương Phong nghĩ không ra.

“Xem ra ta quả thật không là người thông minh”.

Chàng lẩm bẩm, xoay người, bắt đầu bước đi.

* * * * *

Tây phong kinh lục.

Hai cây tài phú trong bồn trước cửa sổ cơ hồ đã úa màu hết.

Trên một bên ngực áo của Huyết Nô cài một đóa hoa còn ướt sương nở ngát như sáng sớm mùa xuân.

Nàng dù sao cũng còn trẻ.

Tuổi thanh xuân của một người không hao mòn khi mặt trời lặn.

Chỉ là hoa còn có thể nở trở lại, thanh xuân của một người một khi đi qua vĩnh viễn không trở lại.

Người có trẻ đến chừng nào, thủy chung cũng có một ngày già nua suy lão, phát giác suy lão giáng lâm, có lẽ là lúc mặt trời lặn.

Vô luận sống có ý nghĩa tới đâu, cảm giác ngay lúc đó tin rằng không tốt chút nào.

Huyết Nô đương nhiên còn chưa có cái cảm giác đó.

Nàng nhìn đăm đăm hai chậu cây tài phú, chỉ vì nhìn từ đó có thể thấy toàn bộ cảnh vật trong vườn.

Người cũng không ngoại lệ.

Nàng thấy An Tử Hào đi ra, cũng thấy Vương Phong đang quay lại tiểu lâu, vẫn thủy chung không quay mình lại.

Đợi đến khi Vương Phong bước qua cửa, ngồi yên trên ghế, nàng mới quay đầu.

Mục quang của Vương Phong dính chặt lên mặt nàng, hỏi :

- Nàng thấy hết?

Huyết Nô thản nhiên đáp :

- Chàng quả thật có nhiều bản lãnh, An Tử Hào quan chức tối cao trong các vùng mấy trăm dặm phụ cận, tự nhiên lại tới đây kêu lớn vấn an.

Vương Phong cười khổ :

- Không phải vấn an, là cảnh cáo.

Huyết Nô hỏi :

- Cảnh cáo chàng chuyện gì?

Vương Phong đáp :

- Hai chuyện.

Huyết Nô hỏi :

- Tôi có thể biết mấy chuyện đó không?

Vương Phong đáp :

- Chuyện thứ nhất là Lý Đại Nương không thích tôi ở lại đây.

Huyết Nô cười lạnh :

- Bà ta không thích Vũ Trấn Sơn lưu lại đây, nhưng bao nhiêu năm nay, đâu có thấy bà ta như nguyện?

Vương Phong thốt :

- Vũ Trấn Sơn ở đây đã mọc rễ, tịnh không dễ dàng lay động, ta thì khác.

Chàng giống như một chiếc lá rơi trong gió, một nhành lục bình giữa dòng nước, chỉ là một lãng tử không có cội nguồn.

Một lãng tử không có cội nguồn, đi tới đâu mà không bị cô lập không người trợ giúp?

Huyết Nô nhìn chàng đăm đăm, thốt :

- Bất quá chàng đừng quên bằng vào thân thủ của chàng, nếu không muốn đi, bà ta vị tất có biện pháp bắt chàng.

Vương Phong nói :

- Chuyện này ta không dám khẳng định, ta chưa nhận thức được con người bà ta, cũng không rõ bà ta đối đãi địch nhân hay dùng thủ đoạn gì.

Huyết Nô hỏi :

- Bà ta không phải đã kêu An Tử Hào mặc quan phục đến bức bách chàng ly khai?

Vương Phong đáp :

- Như quả là thủ đoạn đe dọa khủng bố, con người này không khó ứng phó.

Huyết Nô hỏi :

- Chàng không sợ khủng bố?

Vương Phong hỏi lại :

- Bà ta có thể dọa ta cái gì chứ?

Huyết Nô đáp :

- Ít ra chàng còn có cái mạng.

Vương Phong mỉm cười.

Sinh mệnh của chàng dù chưa tận, cũng đã như tận, một người sinh mệnh đã tương tận, sao lại có thể vì chuyện sinh tử mà hoảng sợ.

Huyết Nô cảm thấy kỳ quái, nhìn chàng đăm đăm, hỏi :

- Chàng chỉ là một người, bà ta có thể có khả năng giết chàng, chàng chết cũng không sợ?

Vương Phong đáp :

- Nàng nói đúng.

Huyết Nô ngẩn mặt.

Vương Phong nói :

- Người muốn ta chết cũng không chỉ có một mình bà ta.

Huyết Nô hỏi :

- Còn ai?

Vương Phong đáp :

- Độc Kiếm Thường Tiếu.

Huyết Nô giật mình thất kinh.

Vương Phong nhìn vẻ mặt nàng, hỏi :

- Nàng hình như cũng có nghe qua người này?

Huyết Nô không phủ nhận.

Vương Phong thốt :

- Tối hôm qua gã quan sai đòi khai quan nghiệm thi, là khai lộ tiên phong của y, sở dĩ vậy trưa nay nếu y chưa đến, tối nay tất đến.

Huyết Nô hỏi :

- Đây là chuyện thứ hai An Tử Hào cảnh cáo chàng?

Vương Phong gật đầu :

- Cương thi là do ta mang đến, gã quan sai chết dưới tay cương thi, ta đương nhiên vì vậy mà không thể trốn tránh quan hệ.

Chàng sợ Huyết Nô không minh bạch, lại giải thích liền :

- Tác phong hành sự của Độc Kiếm Thường Tiếu luôn luôn là thà giết lầm chớ không tha.

“Tôi biết”. Huyết Nô nhanh nhẹn bước ra ngoài cửa.

Nàng vẫn mặc trang phục như cũ, nửa người bên trái lõa lồ, chỉ có nửa bên phải vận nông y.

Đầu cũng vậy, chỉ có nửa bên phải thoa phấn trên mặt, tai phải đeo viên ngọc, đầu tóc bên phải gắn châu thúy.

Bước đi, châu thúy trên đầu lắc lư, phần ngực lõa lồ cũng rung động.

Vương Phong nhìn không chớp mắt.

Huyết Nô tuy không nhìn chàng, thứ rung động đó đã là một cách dụ hoặc cường liệt.

Yết hầu của chàng bắt đầu cảm thấy khô hoảnh, nhịn không được, hỏi :

- Nàng muốn làm gì?

Huyết Nô đáp :

- Đi ra.

Vương Phong giật mình hỏi :

- Đi ra như vầy?

Huyết Nô nhịn cười không được :

- Tôi chỉ đi sang phòng bên.

Vương Phong không thể cầm được mình, run rẩy, chàng tịnh chưa quên được căn phòng kế bên ra sao.

Huyết Nô nói tiếp :

- Tôi đột nhiên nhớ lại phải đi gặp Tống má má, tối hôm qua bà ta tuy niệm chú trù ếm chàng, nhưng ngôn thanh nghe bất thỏa.

Vương Phong thốt :

- Ta bất quá chỉ đánh bà ta bằng một viên đá, lại lên một gối giữa hai chân bà ta.

Huyết Nô nói :

- Chàng đánh bà ta quá thảm.

Vương Phong thốt :

- Lúc đó ta quá sợ hãi, khí lực toàn thân tối đa chỉ còn có ba thành.

Huyết Nô nói :

- Đó đã là quá nặng tay, chàng nên thấy bà ta già tới chừng nào.

Vương Phong gật đầu thốt :

- Bất quá bà ta vẫn còn có thể mở miệng niệm chú trù ếm ta, những cú đánh của ta tin rằng không thành vấn đề, ta chỉ lo lắng về viên đá.

Chàng trầm ngâm nói tiếp :

- Đó là viên ma thạch, ta đã thấy có bốn người vừa trúng loại đá đó đã ngã gục tử vong.

Huyết Nô lại mỉm cười :

- Chàng tựa hồ quên bà ta là phù thủy.

Vương Phong cười lạnh :

- Ta chưa quên, yêu ma Nồng gia phổ cũng chưa quên.

Huyết Nô thốt :

- Cho nên tôi muốn đi xem bà ta có sao không.

Vương Phong nói :

- Nàng đối với bà ta cũng quan tâm quá.

Huyết Nô thốt :

- Bà ta vốn là bà vú của tôi, tôi bú sữa của bà ta mà khôn lớn.

Vương Phong không biết sao đột nhiên nhớ lại bộ ngực nhăn nhúm của Tống má má. Chàng lại run lẩy bẩy.

Huyết Nô tự nhiên thấy chàng nghĩ tới chuyện gì, mỉm cười yêu kiều thốt :

- Chàng chắc không biết, bà ta lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân, từ đầu tới chân đều rất đẹp.

Vương Phong tịnh không hoài nghi lời nói của Huyết Nô.

Chàng nhanh nhẩu đứng lên.

Huyết Nô không cầm được mình, hỏi :

- Chàng chuẩn bị làm gì đó?

Vương Phong đáp :

- Cùng nàng đi xem Tống má má một cái.

Huyết Nô hỏi :

- Chàng nghĩ bà ta còn có thể cao hứng gặp chàng?

Vương Phong đáp :

- Bà ta vốn không cao hứng gặp ta, nhưng ta muốn gặp bà ta, bà ta cũng không thể không gặp được.

Huyết Nô tịnh chưa quên Vương Phong tối hôm qua đá tung cửa.

Nàng chợt hỏi :

- Chàng còn dám quay lại nơi đó?

Vương Phong nhìn một cái, hỏi :

- Hiện tại là ban ngày, mặt trời còn chưa lặn thì còn có yêu ma quỷ quái gì nữa?

Huyết Nô thốt :

- Nơi đó quanh năm không thấy dương quang.

Vương Phong phảng phất nhất thời tưởng tượng về chỗ đó, ngửi mùi ố khí ghê gớm, cảm thấy nỗi sợ hãi âm sâm đó.

Miệng của chàng vẫn còn ngang ngược, hỏi :

- Nàng dám tới chỗ đó, ta vì sao lại không dám tới?

Huyết Nô ngậm miệng.

Vương Phong còn nói nữa :

- Nàng chừng như không cao hứng chuyện ta trở lại chỗ đó.

Huyết Nô thốt :

- Ta chỉ lo cho chàng, tối hôm qua không phải chàng sợ đến nỗi thất hồn lạc phách sao?

Vương Phong đáp :

- Có qua một lần kinh nghiệm, không thể sợ nữa.

Chàng ngừng một chút, hỏi nhanh :

- Nàng thật sự quan tâm ta?

Huyết Nô đáp :

- Giả thôi.

Vương Phong thở dài, thốt :

- Ta cũng chỉ bất quá muốn biết ma thạch đối với bà ta có ảnh hưởng gì.

* * * * *

Cánh cửa đen sì, dưới ánh dương quang hoàn toàn không thấy bóng ngời.

Thứ màu đen đó, là màu đen chết chóc, không phải của nhân gian.

Trên cửa có điêu khắc hoa văn kỳ quái, Vương Phong hiện tại đã có thể nhìn rõ, vẫn không thấy ra được vật gì.

Bất tường và tà ác vốn không phải là một vật gì.

Những hoa văn kỳ quái đó chỉ tượng trưng cho thứ ngôn ngữ bất tường và tà ác, Huyết Nô giải thích như vậy.

Vương Phong không thể không tin.

Cửa đóng chặt.

Huyết Nô nhẹ nhàng gõ ba tiếng, dịu dàng gọi :

- Tống má má.

Một thanh âm lập tức truyền ra từ bên trong :

- Huyết Nô?

Thanh âm rất yếu, nhưng không còn nghi ngờ chính là thanh âm của Tống má má.

Vương Phong thì thầm :

- Sinh lực của mụ phù thủy này ngoan cường lắm.

Thanh âm chàng nói rất nhỏ, Tống má má lại nghe được, cười âm trầm :

- Tên tiểu tạp chủng họ Vương cũng tới đây?

Vương Phong cười khổ :

- Tai của bà ta quả thật rất linh mẫn.

Nói chưa dứt lời, thanh âm của Tống má má từ bên trong đã truyền ra :

- Thiên chú, chú xuống địa ngục, lên núi đao...

Có thể nào bà ta đang lõa thể, quỳ trước tế đàn, trù chú cho Vương Phong chết?

Huyết Nô quay mặt, lạnh lùng hỏi :

- Chàng còn muốn vào nữa không?

Vương Phong nhanh nhẹn lắc đầu, nhanh nhẹn bước gấp, lại không đi trở về phòng của Huyết Nô.

Huyết Nô gọi theo :

- Chàng đi đâu đó?

Vương Phong đáp :

- Nơi đâu cũng đi.

Huyết Nô hỏi :

- Đi làm gì?

Vương Phong đáp :

- Tìm người, người chết.

Huyết Nô đã hiểu chàng nói gì, lạnh lùng hỏi :

- Đi tìm cương thi?

Vương Phong đáp :

- Dù sao đi nữa, ta đang rảnh, phải kiếm chuyện làm.

Huyết Nô thốt :

- Cương thi buổi tối mới xuất hiện.

Vương Phong nói :

- Ban ngày cũng xuất hiện, bất quá xuất hiện dưới hình thức thi thể.

Chàng thở dài nhè nhẹ, nói tiếp :

- Chỉ cần tìm ra thi thể, có lẽ có biện pháp làm cho hắn không biến lại thành cương thi.

Chàng thật sự không muốn bằng hữu của chàng biến thành cương thi.

Huyết Nô thốt :

- Vậy cũng tốt, hoạt Diêm vương tối nay thế nào cũng tới, cho dù có thiếu một cương thi, nơi đây cũng đủ náo nhiệt rồi.

Nàng cười nói tiếp :

- Cương thi đã là bán quỷ, nghe nói quỷ thích nhất là khu mộ địa, chàng không biết phía Đông có một khu mộ địa trên núi, phía tây cũng có mộ phần gần đám loạn thạch?

Vương Phong thốt :

- Không biết.

Huyết Nô nói :

- Chàng tốt hơn là đừng có làm phiền oan hồn dã quỷ.

Nàng lại gõ cửa.

Tiếng niệm chú trù ếm của Tống má má chung quy cũng đã chấm dứt.

Cửa đột nhiên mở ra, một cái đầu thò ra.

Một con rắn đen quấn người trên tóc đen, mắt đục ngầu, mặt mày dơ dáy, Tống má má đơn giản nhìn giống hệt yêu ma.

Người của bà ta vẫn trần truồng.

Vương Phong mới nhìn thấy bà ta, chỉ vừa thấy một cái, chàng nhảy dựng lên một trượng, phi thân qua lan can tiểu lâu, nhảy xuống lầu.

Tống má má trừng mắt nhìn lưng chàng, cười lớn một tiếng, trong miệng không thấy một cái răng nào, trên mặt chợt như há ra một hắc động.

Mặt mày của bà ta hiển đắc sự khủng bố đáng sợ.

Thanh âm trù chú thê lệ, từ trong cái hắc động trên mặt bà ta phát ra :

- Thiên chú ngươi...

Ba chữ vừa ra khỏi miệng, người bà ta đã bị Huyết Nô đẩy vào trong, Huyết Nô cũng đi theo qua cửa.

Cửa đóng lại lập tức, tiếng trù chú cũng đồng thời ngưng hẳn.

Tống má má xem ra vẫn còn sống, Huyết Nô đã thấy, cũng đã an tâm, tại sao lại phải đi vào?

Trong căn phòng đó, còn có những bí mật không thể cho ai biết?

Vương Phong trừng mắt nhìn cánh cửa đen sì đóng lại, trong mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc.

Chàng còn chưa đi.

Cánh cửa đen sì vừa mới đóng, chàng từ bên dưới lầu phóng lên.

Chàng chưa đến gần, thính giác của Tống má má quá linh mẫn, chàng không thể không đắn đo.

Chàng nghĩ xong, tung mình phóng như chớp về một phía, nhanh như chớp phóng vào hương khuê của Huyết Nô.

Hồi nãy vừa đi ra khỏi hương khuê của Huyết Nô, tại sao chàng lại quay trở lại?

Nhãn thần của chàng trong phút chốc rất cổ quái, hành động cũng có vẻ rất cổ quái, giống như một tên trộm lén vào nhà người ta, chuẩn bị thâu tóm đồ đạc gì đó.

Có phải lúc nãy chàng đã thấy qua bão bối gì đó, đã phát hiện bí mật gì đó trong hương khuê của Huyết Nô, hiện tại thừa lúc Huyết Nô không có trong phòng, vào trộm vật đó, khai quật bí mật?

Chàng vốn là một thiết huyết nam nhân, sau khi đến chỗ này, phảng phất cũng đã nhiễm tà khí.

Có lẽ chàng không nên đến nơi này.

* * * * *

Huyết Nô quay trở lại tịnh không phải là chuyện lâu lắc gì.

Trong phòng đồ đạc vẫn như trước, Vương Phong nếu không cực kỳ cẩn thận, không thể không đụng đẩy di động một vài vật trong phòng.

Nàng tịnh không biết Vương Phong hồi nãy có quay trở lại.

Bên cạnh cửa sổ có một cái gương đồng lớn, trong gương có bóng nàng.

Nàng đang nhìn mình trong gương.

Eo thon thả mềm mại, chân dài căng chắc, ngực no đầy trơn mịn, những thứ làm mê hồn người. Hà huống, khuôn mặt nàng cũng cực kỳ mỹ lệ.

Nàng trân trân nhìn mình, chừng như nàng cũng bị bóng trong gương mê hoặc.

Ánh thu tạc qua song cửa, rọi trên người nàng.

Mảnh y phục trên nửa người nàng cũng thu thập ánh sáng chói lòa.

Nàng cười nhẹ một tiếng, đột nhiên rùn mình cởi y phục và trang sức trên nửa thân bên phải đó.

Lắc đầu một cái, suối tóc chảy dài trên lưng, toàn thân của nàng lõa lồ tắm trong ánh thu.

Ánh thu do vậy cũng gần muốn rơi lệ.

Nàng dịu dàng vuốt ve thân xác, đột nhiên đi qua, mở cửa tủ trên tường, lấy ra một bộ y phục một màu thủy lục. Một bộ y phục hoàn chỉnh.

Tiếp đó, nàng ngồi trước gương, cột tóc, tròng y phục vào người.

Sau đó, Huyết Nô biến mất.

Huyết Nô là nô tài của Huyết anh vũ.

Một bên là cánh dơi, một bên là cánh ưng, một bên là lông khổng tước, một bên là lông phượng hoàng, nô tài của Huyết anh vũ vốn phải có hai nửa bằng nhau.

Vì vậy y phục trên người nàng vốn cũng chỉ có một nửa, hiện tại trên người nàng lại chỉnh chỉnh tề tề một màu.

Đây có còn là Huyết Nô không?

Nàng đột nhiên cải biến trang phục đương nhiên phải có nguyên nhân của nàng.

Có lẽ chỉ vì cần ra ngoài gấp, cũng có lẽ vì phải ứng phó với một người.

Nếu quả là như vậy, con người đó nhất định, so với Vương Phong, so với Vũ tam gia, còn khó ứng phó hơn.

Người khó ứng phó hơn cả hai người bọn họ, tịnh không ít, nhưng người phải tới đây, hơn nữa lại là người sắp đến đây, chỉ có một người.

Thường Tiếu!

Độc Kiếm Thường Tiếu!