Nàng lại đứng ngẩn ngơ trước song cửa, hắn lại chẳng biết nàng suy nghĩ điều gì, không ai biết được nàng suy nghĩ điều gì.

Hơi nước dần dần tản vào, nhuộm cả bộ đồ đen của nàng, nàng thích nam nhân mặc đồ đen, ngay cả mình cũng thích mặc đồ đen. Hắn lấy một chiếc áo choàng đen trong tủ ra khoác lên người nàng, hình như nàng nhận ra được, hướng mắt qua, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng khẽ vuốt lên lớp lông vũ đen trên vai, nàng nói: “người biết áo khoác này đến từ đâu không?”

Hắn lắc đầu.

Tựa như có tiếng cười khẽ của nàng, “lớp lông đen này là từ chim lông đen trên núi Thương Nguyệt”. Bỗng yên ắng trở lại, hắn đứng bất động phía sau nàng, qua hồi lâu mới nghe được nàng nói tiếp: “Trên núi Thương Nguyệt đã chẳng còn chim lông đen nữa rồi…”, thanh âm nàng nhàn nhạt mà bình tĩnh.

Chẳng còn ai hay chuyện gì có thể gợi lên tâm trạng của nàng nữa.

Sau bữa trưa, nàng chợt có hứng đứng vẽ tranh trước án, nàng vẽ một phiến hoa đào, hoa đào khi nở rộ đến tận cùng, cảnh đẹp như vậy cuối cùng thì cũng chỉ ngừng ở trong tranh là tốt nhất, thứ gì rồi cũng sẽ đến tận cùng, đều phải suy tàn, chỉ có tranh là không, vẽ khiến thời gian ngừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm phiến hoa đào mà thất thần, hắn nhớ rõ, lúc đến đây, thị nữ nói cho hắn biết rằng nàng không thích hoa đào nên nơi này không có hoa đào, trong phạm vi ngàn dặm sẽ không có bất cứ thứ gì liên quan đến hoa đào.

Bây giờ có rồi.

Nàng thấy hắn nhìn đến xuất thần, ném bút rồi ngã vào trường kỷ, “tặng người đấy”.

Hắn trầm mặc nhận lấy.

Nàng nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, bảo hắn lấy ra một quyển sách từ trên kệ đến đọc nàng nghe.

“Cuốn sách thứ mười hai, ngăn thứ ba trên giá sách thứ tư bên trái.”

Hắn lấy theo như nàng nói, là cuốn Nhạc phủ tập.

Hắn đọc từng câu từng chữ, nàng yên bình ngủ.