Kiến An năm hai mươi bảy, bí mật Long Môn xưa kia vì cướp võ lâm tuyệt học mà đồ sát cả Hoắc thị, giết lão các chủ Thiên Lan các bị tố giác, Long Môn bị diệt trong vòng một đem, người khởi xướng chỉ là một nữ tử thân hình nhỏ nhắn.  

Nàng dùng sức một mình mình, giết hết cả một ngàn hai trăm người của Long Môn, Long Môn đổi chủ, lập ra phái Thiên Sơn.  

Phái Thiên Sơn trên võ lâm như con tằm, thâu tóm các phái, tôn chủ Thiên Sơn học hết tất cả võ trong thiên hạ, thời ấy duy chỉ có các chủ Thiên Lan các mới sánh ngang được với nàng.  

Cuối cùng đến mùa xuân năm sau, phái Thiên Sơn tấn công Thiên Lan, tôn chủ Thiên Sơn và các chủ Thương Lan quyết chiến trên đỉnh Thương Nguyệt.  

Các chủ Thiên Lan các thất bại.  

Quân Liệt, muốn hiểu người thì phải hiểu kiếm trong tay người ấy trước, không có ai có thể hiểu kiếm của người hơn ta.  

Nội công của Hoắc môn là tuyệt học, Thiên Lan tích luỹ trăm năm, ta đọc hết huyền diệu trong đạo pháp bí tập võ học, ta học được nội công tâm pháp điều tức kinh mạch của Niệm Không tổ sư trên núi Vô Tâm, nhìn cả thiên hạ rốt cuộc cũng không thấy ai áp đảo được ta, mà người cũng không thể.  

Mà chuyện đầu tiên sau khi ta có được tất cả những thứ này là đi tìm người, người vì cứu những võ lâm hào kiệt bị nhốt mà một mình thâm nhập vào Mạn Đà La, ta đi cứu người, người bị thương, bị vây khốn là ta cứu người, người bị nội gián hạ độc là ta ngàn dặm đi tìm thuốc giải cứu người, thế mà lại là giá y của nàng ta.  

Nàng chưa từng trách hắn nhận nhầm, nàng chỉ hận sự nhu nhược của hắn, không dám đối diện với lòng mình.  

Họ kề cạnh nhau mười năm, sao hắn có thể nhận nhầm nàng, hắn chỉ là quen với trái tim không dậy sóng, hắn chỉ là không chịu đối mặt, trong lòng hắn có nàng.  

Thiên hạ đệ nhất Thiên Lan các – Quân Liệt thế mà lại thẹn với lòng mình, đúng là buồn cười thật.  

Nàng dùng kiếm đâm thủng ngực hắn, máu tươi đầm đìa ướt cả huyền y, tất cả ân oán, khúc mắc đều tiêu tan.  

Quân Liệt của Thiên Lan các cuối cùng trở thành dĩ vãng.  

Từ nay thiên hạ võ lâm chỉ còn nàng độc tôn.  

Nàng bỗng nhiên muốn đi núi Thương Nguyệt xem thử, nàng khoác chiếc áo dệt bằng lông vũ đen ấy, mang hắn cùng đến núi Thương Nguyệt.  

Huy hoàng xưa kia đã chẳng còn nữa, chỉ còn lại bức tường đổ đầy đất, ngay cả đại bàng đốm cũng không đến nữa. 

Cây đào trên đỉnh Thương Nguyệt đã khô héo từ lâu, nàng ngồi ở dưới cây khô, bẻ một cành khô đưa cho hắn, “người hiểu về kiếm không?” 

Hắn mua kiếm cho nàng xem, giống như người ấy từng múa kiếm cho nàng xem.  

Không, trong tay hắn không phải là kiếm, chẳng phải là vật để thưởng thức mà cũng chẳng còn người cùng thưởng thức.  

Nàng đột nhiên gọi hắn: Quân Liệt.  

Quân Liệt, mua kiếm cho ta xem.  

Thế là hắn múa cành cây trong tay.  

Nhất kiếm quang hàn, khí đãng vạn dặm, ngoài Quân Liệt của Thiên Lan các thì không có người thứ hai có thể dùng được kiếm pháp như vậy.  

Quân Liệt, người dẫn ta về nhà, được không? 

Hắn đi về phía nàng, hắn nói, Thanh Thanh, chúng ta về nhà.  

Huyền y như xưa kia. 

— Hoàn thành —