Reng!!!! Reng!!!!!
Chuông báo nghĩ giữa giờ vang lên, tôi cúi gằm mặt đi ra ngoài, đâu đó trong lớp vẫn còn tiếng cười khúc khích, màn xuất hiện của tôi ấn tượng quá mà =.=”
Ông bà ta thường nói, đi đêm có ngày gặp ma nhưng ko hiểu sao tôi chưa đi đêm lần nào mà vừa bước ra cửa đã gặp quỷ. Vừa bước ra khỏi lớp là tôi gặp ngay một nhóm người, trong đó có tên “tóc đen” tôi gặp ở nhà kho. Cả bọn đến trước mặt tôi rồi dừng lại, nở nụ cười quỷ ám nhìn tôi
-Mày là Vũ Hoàng Minh Châu?
-Phải… thì sao? Tôi cứng miệng đáp lại nhưng trong lòng thì đánh lô tô thầm mong hắn ko nhớ đến mình
-Ô dù của mày là ai?
-Cái gì ?? Tôi trố mắt nhìn hắn, tôi đâu có khùng đâu mà sài dù giữa trưa nắng chứ.
Tên này có uống lộn thuốc ko nhỉ? Tôi thầm nghĩ
-Tao hỏi tại sao mày vào được trường này ?? Hắn gằn giọng nhìn tôi
Đến bây giờ thì tôi mới hiểu nghĩa của từ ô dù. Thật là rỗi việc, người bảo hộ thì nói huỵch tẹt ra đi, bày đặt ô dù với chả cây dù. Phền phức !!! Nghĩ thế thôi chứ tôi vẫn nở nụ cười khả ố nhìn bọn chúng
-Hehe làm gì có ô dù chứ. Tôi chỉ là may mắn được vào đây thôi. Tôi liếc trộm nhìn phản ứng của chúng, đành phải nói dóc thôi, chẳng lẽ tôi nói ô dù của tôi là Gia Huy? Đến lúc đó tôi chưa chắc toàn thây mà quay về lớp đâu. Hajz…
-Tớ đã điều tra rồi. Cậu ta là một cô nhi. Nhờ may mắn nên nhận được học bổng vào trường này. Một tên đứng đằng sau tên tóc đen lên tiếng
-Hừ đúng là tên khố rách áo ôm. Tên tóc đen cười nhạt nhìn tôi
Hừ khố rách áo ôm thì sao chứ ? Cũng hơn khối đám nhà giàu mà kênh kiệu như nhà ngươi. Rác rưởi cũng ko bằng. Tôi nghĩ thầm rồi lách người qua bọn chúng tính đi tới thì

-Tao chưa cho phép mày đi mà. Hắn tóm lấy vai tôi giật mạnh về phía sau khiến tôi ngã nhoài ra đất. Từ nay về sau, khi chưa có lệnh của bọn tao mày ko được phép hành động,, biết chưa hả? Hắn quắc mắt nhìn tôi, gằn giọng
Tôi mím môi cố kìm lại cơn giận dữ đang sùng sục trong lòng như tiên đơn trong lò luyện đan. Hắn đúng là cái đồ điên có thâm niên, dở từng hơi thở, lạnh lẽo lắm hay sao mà một lần đi kéo cả bầy cả lũ, đã thế rảnh hơi lại đi chặn đường dọa nạt người khác nữa chứ. Bực cả mình, chúng định biến tôi thành tay sai ư? Tôi cau có nghĩ thầm tức giận định quạt cho hắn một trận nên thân nhưng chợt nhớ ra “tuyên ngôn” của anh chàng mỏ vẹt lắm điều Quốc Bảo “Khi vào trường này cậu đừng dính líu hay tranh cãi với bất cứ ai để tránh gây phiền phức về sau”
Aiz…tên đó thật sự đã đoán được ngày này nên mới kê tủ đứng vào miệng tôi đây mà, đúng là há mỏ mắc quai. Tôi cứ ngỡ là mọi chuyện đơn giản thôi…Tên Quốc Bảo đúng là đồ đểu mà…Tôi lầm bầm trong cổ họng, đảo mắt lung tung để tìm chỗ chuồn lẹ, chợt
-Dừng lại đi!!! Một người từ đâu ko biết từ từ bước ra, gằn giọng nhìn tụi nó
Nghe giọng nói quen quen tôi mới giật mình ngẩng đầu lên, chàng trai đó có vóc người cao ráo với làn da rám nắng mạnh mẽ và mái tóc màu nâu đỏ bồng bềnh, ánh mắt màu đen tuyền dịu dàng.
“Là Duy Phong” suýt tí nữa tôi đã ko kềm được kêu lên, trước mặt tôi là Duy Phong, cậu đang gườm gườm nhìn những kẻ kia
Tên tóc đen quay lại nhìn Duy Phong cười nhạt
-Anh hùng của trường RV xuất hiện rồi kìa!!
Bỏ qua câu nói mỉa mai của tên tóc đen, Duy Phong từ bước đến gần và hỏi
-Tại sao các cậu lại bắt nạt những kẻ yếu hơn mình như thế hả?
-Tôi chỉ muốn dạy cho cậu ta biết luật lệ và tôn ti trật tự trong trường chúng ta mà thôi. Tên tóc đen nhếch mép cười khẩy
-Huy Hoàng à, cậu đừng có lẻo mép nữa. Đó là luật rừng do các cậu tự đặt ra chứ ko phải luật của trường này
Thì ra hắn tên Huy Hoàng, tôi nhìn hắn chỉ thấy mỗi chữ điêu tàn mà thôi. Cái ngữ như hắn mà đặt tên là Huy Hoàng, ước mong của ba mẹ hắn thiệt là quá xa “zời zợi”… Dạng ma cà rồng như hắn muốn huy hoàng chỉ có nước huy hoàng trong đám ma cà bông ngoài đường thôi =~=”

Một luồng khí lạnh từ đâu ko biết tự dưng bao trùm lấy tôi khiến tôi rùng mình, Duy Phong và cả bọn kia đứng gườm gườm nhìn nhau mà ko nói một lời nào cả
Tôi nhìn vào cảnh đó mà lo sợ thay cho Duy Phong, bọn chúng đều là ma cà rồng, huống hồ bọn chúng có cả bầy, ko khéo Duy Phong sẽ gặp nguy hiểm mất. Tôi đang lo sợ chưa biết làm thế nào thì
-Đi thôi. “Điêu Tàn” quay lưng bỏ đi sau khi gửi lại một ánh mắt ngọt ngào kèm dao lam
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng khuất dần của bọn chúng mà ko hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tại sao bọn chúng lại bỏ đi một cách dễ dàng như thế??
-Cậu đứng dậy đi. Duy Phong chìa tay đến trước mặt tôi, mỉm cười
Khẽ nắm lấy bàn tay ấy, tôi đứng bật dậy, ko quên nở nụ cười cám ơn
-Cám ơn cậu…Cậu…sao mà bọn chúng có vẻ sợ cậu vậy? Tôi ngập ngừng
-Chẳng qua đầu năm lớp 10 tớ đã chạm trán với chúng nên chúng sợ phiền phức mà tránh thôi. Duy Phong lắc đầu cười
Tuy ko mấy hài lòng vì câu trả lời ko hợp lí của Duy Phong nhưng tôi ko gặng hỏi nữa, mà ngước mặt lên nhìn cậu ấy cười trừ
-Nếu được là bạn của cậu thì tốt biết mấy nhỉ?
-Nếu vậy thì chúng ta là bạn của nhau đi!!
-Thật ko??? Tôi kêu lên mừng rỡ, chỉ thiếu điều nhảy lưng tưng hô vạn tuế mà thôi

-Ừ. Tớ là Đoàn Duy Phong.
-Còn tớ là Vũ Hoàng Minh Châu. Tôi mỉm cười nhìn Duy Phong, nhưng nụ cười ấy nó chua chát làm sao. Duy Phong đang tự giới thiệu mình với tôi đấy. Với người bạn mà từ khi còn bé đã thân thiết với nhau như hai anh em ruột.
-Vũ Hoàng Minh Châu…Duy Phong chợt sững người nhìn tôi rồi lẩm bẩm cái tên đó
Tôi trố mắt nhìn Duy Phong, một niềm hi vọng chợt lóe lên trong tôi. Cậu ấy nhớ được tên mình sao?
-À…à ko. Duy Phong lắc đầu lúng túng. Tớ nhầm… Thôi chúng ta cùng đi xuống căn tin ăn trưa nào.
Tôi mỉm cười ko đáp lời Duy Phong, cảm giác chua loét vẫn tràn ngập trong cuống họng, cũng đúng thôi, cậu ấy cũng chỉ là một con người bình thường thôi mà.
Nhưng ko sao cả, kí ức cũ mất đi tôi sẽ tạo lại một kí ức mới chỉ cần còn tôi còn Duy Phong thì tình bạn giữa hai đứa sẽ lại đẹp như khi trước. Tôi tin vào điều đó…
Đột nhiên các học viên nữ trong lớp và trên hành lang đồng loạt kêu lên một tiếng “hãi hùng” rồi ùa nhanh đến cánh cửa sổ cạnh tôi như đàn ong vỡ tổ. Khẽ ngước đầu nhìn lên, choáng váng khi thấy cả một đám lúc nhúc bấu chặt vào khung cửa sổ kín đến mức ko có chỗ cho con virus bay qua nữa, đã vậy hai mắt còn hiện rõ mồn một chữ “LOVE” to đùng đoàng.
Tôi ngơ ngác nhìn cái đám loi nhoi lúc nhúc chưa xác định rõ giống loài ở cửa sổ lòng không khỏi thắc mắc.
- Làm gì mà mặt đần ra thế? Tiếng Duy Phong đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình vội quay lại
- Họ làm cái trò gì vậy?
- Họ á? À đi ngắm thần tượng chứ còn gì nữa. Duy Phong ngán ngẩm nhìn tôi cười. Đó là hai anh em nhà họ Lâm.
- Anh em nhà họ Lâm? Tôi ngơ ngác nhìn Duy Phong
-Người tóc đen tím là Lâm Gia Huy còn người tóc đỏ là Lâm Nhật Huy. Hai người đó là anh em nhưng cùng tuổi do cùng cha khác mẹ. Cả hai đều có ngoại hình nổi bật và cực kì giàu có nên rất nổi tiếng và là thần tượng của các cô gái trong trường này…
Duy Phong còn nói gì nữa nhưng tôi ko rõ một phần vì đám vịt giời bên cạnh sử dụng loa quá triệt để còn phần còn lại là do tôi bận thắc mắc rằng hai tên đó gặp nhau là y như rằng chỉ có phóng dao vèo vèo mà hôm nay lại đi học chung mới dễ sợ.

Tôi cố nhoài người ra khỏi cánh cửa sổ để nhìn sự lạ thì chợt thấy hai tên đó ngóc đầu lên ngó mình. Tôi hoảng hồ rụt đầu vào trong thở dốc, chưa kịp thở nữa thì lại nghe tiếng “oanh vàng thỏ thẻ chim sẻ chạy đàn” cực kì rùng rợn vang lên ngay sát bên mình
-Đẹp trai quá!!!!!
-Anh ấy đang nhìn tôi kìa!!!!!
-Tầm phào!! Anh ấy nhìn tôi mới đúng
-…vv…vv…
Bao gồm một câu là choáng đến mức muốn chạy làng, chắc chiều nay tôi phải cống nạp cho đốc-tờ-rờ khoa tai mũi họng một khoảng money to chà pá quá =.=”
“Chắc là nhìn mấy cô nàng kia chứ ko phải mình đâu.” Tôi thầm nghĩ. Nhưng mà…
-Sao cậu còn đứng đó? Ko xuống căn-tin sao? Duy Phong chợt vỗ vai tôi làm tôi giật mình đánh thót, tim suýt nhảy lưng tưng ra ngoài tìm kiếm tình yêu mới luôn.
-Ừ đi thôi. Tôi cười trừ rồi dợm bước theo Duy Phong
Anh em nhà đó đều là thần tượng của cả ma cà rồng và con người bình thường ư…? Chẹp…Vừa giàu vừa đẹp trai ai lại ko mê cơ chứ…
oOo
-Tại sao thằng nhóc đó lại xuất hiện ở đây?? Nhật Huy tức giận trừng mắt nhìn Gia Huy
-Tôi đã nói rồi. Từ bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm về cậu ta. Anh đừng xen vào. Gia Huy lạnh lùng đáp lại lời Nhật Huy
-Đừng xen vào ư? Nhưng nó dám hút máu ta. Nhật Huy gầm lên rồi quay người chạy mất hút