Hôm nay là ngày 21 tháng 1 năm 2022, ngoài Bắc rất lạnh, chỗ ta lại có mưa phùn...
Bây giờ đã là giữa trưa...
Sau một buổi sáng làm việc, trưa về ta lại tranh thủ gõ thêm vài dòng chữ nhưng đôi tay đã lạnh cứng, viết không nổi mấy dòng.
Ngày 22 tháng 12 năm 2021, ta bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết này.

Khi đó lòng ta vô cùng háo hức, vô cùng nhiệt huyết nhưng truyện yêu cầu cần ít nhất 10 chương mới được xuất bản.
...
Không sao! Ta vẫn tiếp tục...
Chớp nhoáng ra 4 ngày, cuốn này cũng được phát hành.
Ngày hôm sau cũng xuất hiện lượt đọc đầu tiên, ta háo hức mong chờ mở phần bình luận.

Nhưng ngay sau đó liền bị gội một gáo nước lạnh.
Thứ ta mong đợi là một lời khen.
Không có!
Trái lại hắn chửi ta, chửi rất nhiều.
Ta bị sốc, rất buồn, nhưng không giận.


Suy nghĩ đầu tiên trong đầu ta có phải là truyện mình thực sự tệ đến thế sao?
Chả nhẽ viễn cảnh ta tưởng tượng ra không giống?
Ngay lập tức có ý định bỏ viết và suy nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu ta hơn tiếng đồng hồ.
Cũng may sau đó, nhờ vào một vài bài viết trong Facebook, ta mới lấy lại cảm xúc, mở app chạy vào khu bình luận, để lại một lời cảm ơn.
Cảm ơn hắn đã là người đầu tiên đọc truyện của ta, cảm ơn hắn đã góp ý.
Bởi vì khi đó ta nhận ra, mới có 11 chương thì lấy đâu cái gì để đoán trước được, đơn giản là bới lỗi tìm lông.
Bỏ qua hôm đó, ta cứ viết, cứ viết nhưng lại bị chứng sợ bình luận mất rồi.:))
Ta rất sợ, sợ mình lại bị chửi tiếp, nhưng lại tò mò muốn xem mọi người nói gì.
Buồn cười đúng không?
Nếu không phải vì hoa đề cử mỗi ngày, ta thực sự không muốn vào sách của ta.
Cứ thế thòi gian trôi ra, hơn 1 tháng trời!
Truyện cũng đã vượt qua 60 chương nhung theo thời gian, ta không còn giữ được sự nhiệt huyết như ban đầu.
Mở laptop ra thì vẫn viết được, viết rất hăng say, nhưng khi đóng lại, cơ thể lại chán nản tột cùng.
Cảm thấy mình muốn bỏ cuộc.
Các người có thể không biết nhưng 1 tháng viết truyện không ngừng nghỉ đối với ta mà nói là lần đầu tiên trong đời ta kiên trì đến thế.
Không một đồng công, không một lời ủng hộ, thậm chí còn bị độc giả...
Ta chưa từng đòi bất cứ một cái gì ngoài một lần duy nhất xin hoa ở chương 50, cũng không cần kẹo hay đánh giá.
Tất nhiên, không phải ta không cần...
Mà là không muốn xin xỏ điều gì...
Ta không muốn đứa con tinh thần của ta bị công nghiệp hóa.
Các người cho, ta rất vui, cực kỳ vui.
Nó với ta như một lời khen, một lời động viên giúp ta chèo chống suốt thời gian qua....
Các ngươi không biết lần đầu tiên được người đề cử và lần đầu tiên được người tặng quà, ta đã sung sướng đến mức nào đâu.
Lân lộn trên giường hơn tiếng đồng hồ, đầu óc tràn đầy ý tưởng mới.
Nhưng không có cũng không sao, ta không đòi hỏi gì cả.
Ta rất ngoan đúng không (>人<;)(>人<;)
Các người nói ta văn phòng lan man, nhàm chán.
Nhưng ta đâu phải đại thần hay dân lâu năm, mới là một thằng nghiệp dư rẻ rách tập tọe hơn một tháng, đâu thể xuất bút nhập giấy, mượt mà trơn tru được.
Mỗi chi tiết đó đều là nền móng cho phát triển tương lai của truyện, ta không biết xen kẽ giữa ngôn từ thì phải viết theo cách gọi là lan man đó.

Chịu thôi!.

||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Em Trao |||||
Các ngươi nói ta non tay?
Đúng, chấp nhận.
Nhưng tại sao nói, nhân vật của ta lại ngáo ngáo cơ chứ?
Nó không đúng sao?
Nhóm người Khởi Minh đối với ta như một đám con.

Ta tất nhiên muốn chúng ấm áp như là gia đình nhỏ.
Các ngươi ra đường có thể khó chịu, công việc mệt mỏi nhưng về nhà đâu thể giở bộ mặt khó chịu, mệt nhọc đó với vợ con?
Khởi Minh, Vũ Minh cũng thế!
Hai người họ, kẻ rất thông minh, thấu hiểu, kẻ lạnh lùng nhưng đối với đồng đội thân thiết, kề vai sát cánh mà lúc nào cũng tính toán, đề phòng lẫn nhau.

Ngươi coi được không?
Các ngươi thấy quá phiến diện.
Đối với người ngoài thế nào cũng được nhưng đồng đội vẫn phải có sự thân thiết, đùa cợt nhất định chứ?
Các người thấy trong game đó chỉ là bộ mặt khi đối với đồng đội thôi, đã xuất hiện người ngoài đâu?
À không, không phải đã có người ngoài rồi sao?
Ba anh em lũ cướp Khôi lỗi thê!
Khởi Minh không phải đã không ngại phiền phức, tốn thời gian chém đứt cổ 10 lần để phá hủy sạch đồ của chúng sao?

Ngươi còn đòi gì, muốn hắn vượt tường lửa, phá giải dữ liệu TNW, tra thông tin 3 tên đó rồi đến tận nhà diệt sạch mới vừa lòng ư?
Nhưng yên tâm sắp rồi, các ngươi sẽ thấy 5 anh em siu nhân bọn họ đối mặt với gần 10 ngàn người chơi khác.:))
Sẽ rất thú vị a!
Ngoài bắc thực sự rất lạnh, tay tê cứng gõ chữ chậm, não tê cứng, văn phong không thể mượt mà, lúc ý tưởng lóe lên được thì hăng say lắm nhưng khi não đóng băng, viết cũng khó.

Đôi khi câu chữ vì không biết viết gì cũng phải chịu.
Chậm thôi, nếu có ngày không chương thì cũng thông cảm cho ta chút, cuối năm công việc đôi khi bận mải, khó có thời gian, hoặc bí ý tưởng thôi.
Tai sao ta không giải thích nhưng câu này ở phần bình luận?
Lười giải thích nhiều, muốn để đây cho ai có thắc mắc tương tự là một phàn.
Còn lý do chính thì đây như một lời tri ân đến độc giả ít ỏi của ta.
Các ngươi muốn đọc thì đọc, không đọc thì thôi.
Truyện ta miễn phí.
Nếu các ngươi chê bai, chửi bới rồi bỏ truyện, ta cũng không muốn níu kéo lại, duyên tận thì đi, lười giải thích
Còn nếu các người chê bai, chửi bới ta nhưng vẫn đọc truyện, thì đây là sự tri ân của ta đi.
Cảm ơn vì các ngươi không bỏ rơi ta, bỏ rơi sự nỗ lực, kiên trì của ta.
Kính bút!.