HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 97: Thản minh chân tương.

Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Lý Dật bước theo các thôn dân dẫn đường đi vào trong thôn. Bọn họ đi tới trước một căn nhà gỗ lớn nhất thôn. Từng trải qua kinh nghiệm nơi Mê Thành nên Lý Dật biết nơi này hẳn chính là nhà của thôn trường!

Theo chân hai nữ tử tuổi còn trẻ dẫn đầu, bọn họ đi vào ngôi nhà gỗ, theo sau... Những thôn dân khác nghe theo mệnh lệnh của Lý Dật thì đều tản mát đi ra ngoài, chỉ còn lại có hai nữ tử lưu lại chiếu cố hắn ta.

Ngồi ở trên cái ghế dựa lớn bằng da thú dày, hắn xem hai nữ tử đang trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị thực vật cho hắn. Cảm thấy có chút nhàm chán nên Lý Dật chủ động mở miệng cùng các nàng hàn huyên!

Vốn, hắn chỉ chuẩn bị cùng các nàng tâm sự cho thật tốt, nhưng mà... hai nàng chân chân thật thật đem hắn trở thành “thiên thần” nên vô cùng cung kính. Bọn họ trong lúc đó nói chuyện biến thành ‘Lý Dật hỏi – các nàng đáp’. Câu chuyện hoàn toàn mất đi ý nghĩa, vì vậy... Hắn chỉ nói một vài câu, sau đó câm miệng không nói.


Mặc dù nói năng vô cùng ít, bất quá từ trong câu chuyện ngắn gọn bọn họ trao đổi, hắn cũng hiểu rõ vài chuyện. Hai nàng chính là bạn tốt nhất của Du Du, mới vừa rồi là Du Du ủy thác hai người bọn họ mang Lý Dật tới đây chăm sóc.

Du Du cũng không phải là tên thật của nữ tử mỹ lệ mà gia gia vừa chết kia. Từ miệng của hai người con gái Lý Dật biết được, Du Du kì thật cũng không phải con gái ruột của trưởng thôn. Theo lời trưởng thôn nói thì Du Du là do nhặt được. Một lần, trưởng thôn đi vào trong một thành thị to lớn, tại ven đường nhặt được nàng. Vào lúc đó Du Du vẫn còn là một đứa trẻ đang bọc trong tã lót mà thôi.

Du Du năm nay mười tám tuổi, so với Lý Dật chỉ ít hơn môt tuổi, chính là đang ở tuổi xuân sắc hoa thì của con gái a! Một người con gái đẹp nhất chính là bắt đầu từ năm mười tám tuổi vậy. Cái gọi là nữ tới mười tám có nhiều thay đổi, càng thay đổi càng xinh đẹp. Nhớ tới Du Du kia khuôn mặt tươi cười như hoa, hắn không khỏi lắc đầu. Thật là xinh đẹp cực hạn, không thể nào có ai đẹp hơn nữa a! Nếu mà xinh đẹp, vậy thì không phải làm chết người sao a!

Từ trong miệng hai nàng hắn còn biết được, Du Du cũng không phải là tên thật của cô gái kia. Kì thật chính là do lúc trưởng thôn nhặt được nàng thì phát hiện một cái ngọc bội trắng noãn có khắc hai chữ Du Du cho nên trưởng thôn hiền lành về sau liền đem nữ hài nhặt được này định tên là Du Du!

Rất nhanh, hai nàng tay chân lanh lẹ đã làm xong một bàn lớn đầy thức ăn. Mặc dù là nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng mà một bàn lớn với đầy thức ăn như vậy thì thật là quá thịnh soạn, có thể nói là một bữa tiệc với sơn trân hải vị. Thức ăn như vậy, nếu như ở trên địa cầu ăn một bàn mà nói, không có một vạn tiền thì ngươi đừng nên nghĩ tới. Thậm chí có chút món ăn này nọ, có tiền ngươi đều ăn không được a.

Hai nàng chỉ đứng ở trước bàn. Một trái một phải, một người bới cơm cho hắn, người kia thì cầm bầu rượu, chén rượu của hắn không còn thì lập tức rót đầy lại, chỉ tiếc... Rượu này mặc dù đúng thật là rượu, bất quá tuyệt đối là rượu quá kém. Ở tại nhà của người có uy quyền nhất, thật khó mà tưởng tượng, một người trưởng thôn mà đi uống loại rượu này sao?

Hai nàng đều rất có vài phần nhan sắc, mặc dù không thể nói là tuyệt sắc, càng không thể cùng Du Du siêu phẩm mỹ nữ kia có thể so sánh. Nhưng mà ở trong cái thôn này, các nàng đại khái là trừ Du Du ra cũng có thể xem là đẹp nhất.

Rất nhanh, Lý Dật rượu đủ cơm no, nói lời cám ơn cùng hai nàng. Tại sau khi trông thấy hai nàng nghe lời ‘cám ơn’ của hắn thì ngây người ra như ‘được yêu mà sợ hãi’, hắn tiến nhập phòng ngủ của trưởng thôn, một đầu ngã vào trên giường, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.


Một ngày tiếp sau đó Lý Dật cũng không có nhìn thấy Du Du, nghe hai nàng kia nói, Du Du đang ở xử lý hậu sự cho gia gia nàng. Mặc dù rất muốn thấy nàng, rất muốn xem khuôn mặt tươi cười đọat hồn cướp phách con người kia của nàng, nhưng là chính hắn cũng biết bản thân không có lớn mật to gan đi gặp nàng. Ở trước mặt nàng hắn có điểm tự ti mặc cảm!

Rốt cuộc... Ba ngày sau, Du Du với khuôn mặt tiều tụy, hai mắt đỏ bừng đã trở về. Nhìn Du Du tiều tụy không chịu nổi, không biết tại sao, trái tim của hắn đều như bị ai bóp lấy, đau nhức lên. Giai nhân xinh đẹp như thế, sao có thể chịu hành hạ vậy a, đây chính là một lọai xinh đẹp giết người nguy hiểm nhất a!

Kính sợ nhìn hắn, Du Du nhu nhược đích nói: “Thiên... Thiên thần tiên sinh, ta nghĩ... Ta nghĩ lại muốn xin ngày thêm vài ngày nữa, ta nghĩ... Ta muốn cùng với gia gia vài ngày được không?”

Đủ rồi!

Vốn là đã rất đau lòng, hiện tại nghe nói nàng còn muốn xin phép, đi bồi nàng cái gọi là gia gia kia, đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Trời ban cho nàng dung mạo như thế thì tuyệt đối không thể cho nàng trông tồi tàn được! Nghĩ tới đây, hắn không khỏi quát lớn ra khỏi miệng!
truyện từ
Thấy Lý Dật giận dữ lên, trong đôi mắt trong suốt của Du Du nhanh chóng tụ đầy sợ hãi cùng cầu khẩn, thành khẩn nói: “Van cầu ngươi, chỉ ba ngày thôi, ta ở cạnh gia gia thêm ba ngày thì tốt rồi!”

Hấp...

Hít sâu một hơi, hắn gắt gao nhìn thẳng Du Du, trầm giọng nói: “Du Du, ngươi hãy nghe ta nói. Ta cũng thấy gia gia ngươi chết mà cảm thấy khổ sở, nhưng là ngươi có từng nghĩ tới không? Nếu như gia gia của ngươi biết ngươi hiện tại ra cái dạng này, hắn sẽ an tâm sao?”


Này...

Chần chờ nhìn Lý Dật, hiển nhiên... Cái loại ăn nói này của Lý Dật, nàng thật không nghĩ tới sẽ nghe được a. Nhìn vẻ mặt nàng dao động, hắn tiếp tục nói: “Ta nghĩ, nếu như gia gia của ngươi dưới suối vàng kia mà biết được, thấy ngươi hành hạ chính mình như vậy, nhất định sẽ giống như ta đau lòng lắm. Ngươi nhẫn tâm cho gia gia của ngươi sau khi chết rồi mà còn quan tâm lo lắng cho ngươi sao? Nếu như ngươi nhẫn tâm như vậy thì ngươi cứ đi đi! Ta sẽ không ngăn trở ngươi!”

A!

Kinh ngạc há to miệng, Du Du hai mắt lóe ra ánh sáng khác thường, nhấp nháy đôi mắt nhìn hắn ta nói: “Ngươi... Ngươi mới vừa rồi... Ngươi mới vừa rồi nói cái gì? Có thể hay không... Có thể hay không nói lại lần nữa xem?”

Nghi hoặc nhìn Du Du, hắn ta khó hiểu nói: “Ta nói chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Ta nói... Nếu như ngươi nhẫn tâm để cho gia gia của ngươi sau khi chết mà còn quan tâm thì ngươi...” đọc truyện mới nhất tại .

“Không! Không phải! Không phải câu này, là một câu phía trước nó...” Du Du vội vàng nói.

Nghi hoặc nhớ lại một chút, hắn ta nhíu mày nói: “Ngươi như thế nào cứ bám riết việc này không tha a, ta mới vừa rồi có nói ra chuyện gì rất quan trọng sao? Đơn giản là nếu như gia gia của ngươi dưới suối vàng mà biết, thấy ngươi thương tâm u buồn như vậy, nhất định sẽ cùng ta giống nhau đau...”

Nói đến một nửa, hắn không khỏi ngạc nhiên ngây ngẩn cả người. Trong lúc bất tri bất giác không để ý, hắn đem cảm giác trong tim mình huỵt toẹt nói ra. Nhìn Du Du với ánh mắt khác thường, hắn không khỏi xấu hổ muốn trốn đi. Tự hỏi lòng rằng bản thân đang làm chuyện gì a? Hắn là ai của nàng chứ? Hắn! Con bà nó, sao lại đau lòng khi thấy nàng như vậy chứ?

Tựa hồ không có chú ý tới vẻ mặt của hắn, Du Du vui mừng nhìn hắn mở miệng nói: “Kì thật, Du Du sở dĩ nghĩ muốn cùng gia gia, chính là vì trốn ngươi a, ta không biết ngươi muốn như thế nào xử trí Du Du, cho nên Du Du chỉ có thể tránh né! Cái gọi là ở cùng gia gia, kì thật chỉ là một cái cớ mà thôi.”


Nói tới đây, Du Du ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhu hòa nói: “Gia gia chết đi thật là rất khó khăn rất đau lòng. Nhưng là chỉ cần bọn họ đem hắn ghi tạc trong lòng, như vậy người sẽ vẫn còn sống, vẫn sống ở trong lòng bọn họ!”

Ai...

Phiền muộn thở dài một tiếng, Du Du thương cảm nói: “Giống như ngươi nói, gia gia với tấm lòng thiện lương sẽ không hy vọng ta khổ sở. Chỉ có thấy mọi người sống vui vẻ, người mới có thể vui vẻ, hơn nữa... Người có lẽ đã đi tới thế giới kia, nếu như là như vậy mà nói, Du Du đáng nên chúc mừng, chúc mừng người đạt được cuộc sống mới, có lẽ... Cái thế giới kia so với thế giới này sẽ có nhiều tốt đẹp hơn!”

Nói tới đây, trên khuôn mặt tươi cười của Du Du toát lên ánh sáng thần thánh, quang mang bắn ra bốn phía nói: “Cho dù không có thế giới kia, vậy thì Du Du cũng nên chúc mừng gia gia, người từ nay về sau có thể thoát khỏi tất cả phiền não rồi. Kì thật có đôi khi Du Du cũng muốn rời đi khỏi cái thế giới này. Thế giới này, thật sự quá nhiều ưu thương, quá nhiều phiền não rồi!”

Si ngốc nhìn vẻ mặt thần thánh của Du Du, hắn không khỏi ngây người, giờ khắc này... Du Du xinh đẹp không gì sánh được, Lý Dật nghĩ... Theo năm tháng trôi qua mình cũng sẽ già đi, sẽ quên rất nhiều thứ nhưng mà có thể khẳng định chắc chắn rằng, cuối cùng cả cuộc đời này, mình sẽ không nghĩ sẽ quên đi nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp cực hạn này!

Ai...

Thương cảm thở dài một tiếng, hắn chăm chú nhìn Du Du rồi nói: “Ta lời nói thật nói cho ngươi, trên thực tế, ta cũng không phải là thiên thần gì. Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây, thấy ngươi đang cầu khẩn đầy bi thương đánh động cho nên mới đi ra hỗ trợ, cho nên... Ngươi không cần lo lắng lời thề của ngươi, bởi vì... Lời thề của ngươi, vốn là không phải vì ta mà lập nên, ta tự nhiên cũng không có quyền lợi thay thế thiên thần đi tiếp nhận vật cúng bái của hắn!”

A!

Nghe xong lời của hắn, Du Du kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt như không hiểu nổi chuyện đang xảy ra nhìn Lý Dật. Không cầm lòng muốn nhìn nàng một cái, hắn cười khổ một tiếng, quay mắt về phía thần nữ Du Du. Hắn không thể lừa gạt chính bản thân mình, giấu diếm mọi chuyện! Phải biết rằng, tất cả lời nói dối, đều có lúc sẽ bị vạch trần, tất cả những gì giấu diếm, đều sẽ bị phơi bày. Nếu như thật có một ngày như vậy mà nói, mình sẽ không mặt mũi nào đối mặt Du Du lần nữa a. Cho dù hắn cận kề cái chết cũng không nguyện ý chứng kiến kết quả đó. Trọng yếu nhất chính là, thiên thần! Há là có thể dễ dàng giả mạo sao?

--------------------------------------------------------------------------------------------