Hà Hồng Thanh là một lái buôn thuốc phiện ở kinh thành.

Hắn mua bán số hàng ước chừng hai mươi vạn lượng bạc trắng.

Người này đã sớm bị Thuận Thiên Phủ theo dõi nhưng bởi vì không phát hiện ra hắn lấy hàng ở đâu nên chúng ta vẫn chưa thu lưới.
Một tháng trước ta thu được tin tức mấy ngày nữa Hà Hồng Thanh sẽ thu hàng ở Tây Sơn phía ngoài thành.
Khi biết được chuyện này ta rất hưng phấn, bởi vì nếu có thể theo dấu tên kia mà bắt được lái buôn đưa hàng cho hắn thì thu hoạch hẳn phải rất lớn.

Bởi vì số lượng phúc thọ cao qua tay Hà Hồng Thanh quả thực quá khổng lồ nên kẻ đưa hàng cho hắn hẳn còn trữ một lượng hàng lớn hơn nhiều.

Nếu có thể một lướt bắt hết thì chắc hẳn sẽ khiến lòng dân cực kỳ phấn chấn.
Cho nên ngày đó từ sớm ta đã mang theo người mai phục ở chân núi Tây Sơn, bởi vì muốn lên núi thì đó là con đường nhất định phải đi qua.
Quả nhiên đến chạng vạng ta thấy Hà Hồng Thanh và người của hắn tới.

Đám thuộc hạ của hắn còn khiêng một cái rương to, hẳn là bạc ở trong đó.

Lúc ấy ta rất kích động, nhưng vẫn nhẫn nại chờ đợi bởi vì đại nhân vật từ thượng du còn chưa xuất hiện.

Ta phải chờ được hắn, bởi vì hắn mới là mấu chốt của vụ án này, nếu bắt được nói không chừng có thể một lưới bắt hết lái buôn thuốc phiện khu vực Hoa Bắc.

Nhưng đêm đó ta và người của mình đợi thật lâu cũng không thấy ai lên núi nữa, mà Hà Hồng Thanh và người của hắn cũng không thấy xuống.

Mãi cho đến lúc trời sắp sáng ta mới ý thức được khả năng trên núi đã xảy ra chuyện mà ta không biết.

Khi ấy chúng ta nhanh chóng đuổi lên đỉnh.
Nhưng điều khiến ta kinh ngạc cực độ đó là lúc lên đỉnh núi chúng ta không hề thấy Hà Hồng Thanh hay bất kỳ lâu la nào của hắn.

Chỉ có một con đường lên xuống núi, sao hắn có thể cứ thế mất tích?
Ngày đó chúng ta tìm kiếm thật lâu ở trên núi, chỉ còn kém lật núi lên tìm nữa thôi.

Nhưng tìm từ hừng đông tới trời tối cũng không thấy một ai.

Bọn chúng cứ thế mất tích, thật giống như tan vào không khí, không để lại dấu tích gì.
Sau đó ta tìm được một tên thủ hạ khác của Hà Hồng Thanh, ngày ấy hắn không đến Tây Sơn nên may mắn giữ được mệnh.

Theo lời hắn nói thì hôm đó Hà Hồng Thanh quả thực tới Tây Sơn thu hàng, mà đối phương quả thực cũng là kẻ ở “Thượng du” mà bọn chúng hợp tác đã lâu.

Nhưng bọn chúng chưa từng thấy mặt kẻ này, bởi vì mỗi lần giao hàng Hà Hồng Thanh đều để bọn họ canh ở xa sau đó tự mình đi gặp kẻ kia.

Hà Hồng Thanh nói thân phận kẻ kia thần bí, không muốn bị người khác nhìn thấy.

Đây cũng là điều bình thường, bởi vì làm nghề của bọn chúng là phạm pháp, nếu bị quá nhiều người biết thân phận sẽ sinh ra nhiều phiền toái.
Nhưng hắn cũng cung cấp được một manh mối hữu dụng.

Hắn nói có một lần Hà Hồng Thanh say rượu đã từng nói kẻ kia ở Lỗ thành —— chính là tòa thành thừa thãi diều.
Đối với cái chết của Hà Hồng Thanh hắn cũng nói ra nguyên nhân: Hà Hồng Thanh đã phát giác mình bị quan phủ theo dõi nên rất nhiều hàng đều không thể tiêu thụ, đương nhiên hắn cũng thiếu bạc quay vòng.

Nhưng hắn và người kia đã ước định thời gian giao hàng theo kỳ hạn, bởi vậy tới ngày ấy tuy bạc không đủ nhưng hắn vẫn cắn răng tới Tây Sơn.
Hắn phỏng đoán có lẽ vì không đủ bạc nên Hà Hồng Thanh mới xảy ra chuyện.

Tuy hiện tại chỉ là mất tích nhưng hắn lại cảm thấy chắc chắn tên kia đã bị kẻ ở “Thượng du” giết hại.

Chẳng qua hắn không rõ kẻ kia vì sao lại hung tàn tới mức giết hết từng ấy người mà không để lại chút dấu vết gì.


Hắn còn không hiểu được kẻ kia làm thế nào mà một đống người như thế lại có thể biến mất không còn chút lông tóc nào.
“Chắc chắn kẻ kia đã giết người diệt khẩu bởi vì công cụ hắn dùng vận chuyển phúc thọ cao chính là Mộc Diêu, đương nhiên không thể để kẻ khác thấy.

Còn da người chắc chắn đã bị hắn xử lý sạch sẽ.” Mục Tiểu Ngọ lẩm bẩm tự nói sau đó tiếp tục, “Công tử, ngươi ở Lỗ thành lâu như vậy còn không tìm được chút manh mối nào về cái kẻ ‘thượng du’ kia ư?”
Triệu Tử Mại chậm rãi lắc đầu, “Không có, ta và Tào huyện lệnh vẫn luôn tìm kiếm kẻ kia nhưng hoàn toàn không có manh mối, mãi tới khi các ngươi xuất hiện.

Vốn dĩ Tào huyện lệnh không liên hệ hai vụ án này với nhau nhưng ta nghe hắn nói tới Mộc Diêu mới nảy ra một ý nghĩ: Kẻ ở ‘thượng du’ kia đi vô ảnh tới vô tung, có lẽ vì hắn cưỡi Mộc Diêu mà tới.

Ban đầu chính ta cũng thấy ý tưởng này hoang đường, nhưng sau đó chúng ta lại phát hiện ra da người, cái này khiến ta càng thêm tin tưởng.

Mộc Diêu không chỉ là hung thủ giết chết Viên Úy mà nó cũng giết chết Hà Hồng Thanh và thủ hạ của hắn.”
“Nhưng dù hiện tại có thể xác định Mộc Diêu là hung thủ thì công tử vẫn hoàn toàn không biết gì về kẻ chủ mưu đứng sau lưng nó phải không?” Mục Tiểu Ngọ chớp đôi mắt to, ánh sáng trong đó giống ánh trăng bàng bạc.
Triệu Tử Mại lập tức trầm giọng nói, “Đúng vậy, hung thủ thực sự phía sau màn đến giờ vẫn chưa hiện thân.”
“Nhưng hai kẻ đó hẳn phải gặp gỡ đúng không?”
“Ý cô nương là?”
Mục Tiểu Ngọ ngửa đầu cười nói, “Ta nghĩ có khả năng ta biết hang ổ của Mộc Diêu ở đâu.” Nói xong thấy ánh mắt Triệu Tử Mại vui sướng nhìn mình nàng lại hất cằm về phía cửa phòng, “Đừng cảm tạ ta, cảm ơn lão đầu nhi nằm trên giường kia kìa.

Chính ông ta đã nhắc nhở ta đó.”
***
Tào Mân ngồi phía sau bàn, đôi mắt vô thần nhìn ánh nến bằng hạt đậu ở trên bàn thật lâu không rời đi.
Vừa rồi chính hắn tự tay mang mấy tấm da về, hắn còn nhớ rõ cảm xúc khi sờ lên đó, không hề trơn bóng mà có chút thô ráp.

Hắn thậm chí có thể sờ thấy lỗ chân lông nhô lên.

Nghĩ đến đây trái tim hắn đột nhiên siết lại thành một nắm.

Một phần vì hắn thật sự đau lòng, mấy người đó đều là thuộc hạ của hắn nhưng cũng là anh em.

Bọn họ làm việc với nhau nhiều năm, cảm tình thâm sâu.

Nhưng hôm nay bọn họ từ những người có máu thịt biến thành những tấm da người khô quắt, hắn làm sao mà ăn nói với người nhà của bọn họ đây.
Về phương diện khác Tào Mân lại nghĩ mà sợ.

Hôm nay lần đầu tiên hắn thấy Mộc Diêu, thứ kia dọa người vượt xa hắn tưởng tượng.

Nó rất lớn, hai cánh xòe ra gần mười thước, một đôi mắt vàng tươi xếch lên như hai ngọn nến, con ngươi đỏ như được vẽ từ máu Những chỗ khác trên người nó đều đen tuyền, chỉ có hoa văn hình chữ “Thọ” dưới đôi cánh là nở rộ như hoa cúc, giương nanh múa vuốt duỗi từng nét bút.
Tào Mân rùng mình một cái, hắn ở Lỗ thành mười mấy năm, có việc gì chưa từng thấy.

Hắn cũng đã gặp đủ mọi loại diều, trên người chúng là hình chim muông hoa cỏ, hoa văn các màu đan xen, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy hoa văn hình chữ “Thọ”.
Hơn nữa ngoài chữ “Thọ” đó thì không có bất kỳ hoa văn trang trí nào khác.
Chẳng lẽ con Mộc Diêu này được dùng để chôn theo người chết ư?
Tào Mân bị ý nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu mình dọa sợ.