Tần Hợp Hoan cảm thấy mình quá chủ động, nếu cả tỏ tình mà cũng phải cô chủ động thì quá mất đi sự tôn nghiêm cao ngạo của mình. Đáng tiếc là sát thủ Bạch thật sự quá ngốc khiến cô muốn mổ đầu nàng ra xem rốt cuộc là chỗ nào trong đó khác với người bình thường.
Nàng thậm chí còn tưởng rằng cô không có cơ hội với người mình thích, khi ngẫu nhiên nhắc đến, cái miệng đầy dấm kia khiến Tần Hợp Hoan cảm thấy buồn cười.
Dù cô đã từng thích Phương Nhan nhưng có đôi khi cô hoài nghi mình có phải vẫn chưa chết tâm với Phương Nhan không. Có thể vì quá nhàn cũng có thể vì gần đây sát thủ Bạch ngày càng kỳ lạ, cô luôn cảm thấy trên người sát thủ Bạch có quá nhiều mùi hương.
Căn cứ vào định luật tình yêu, cô nên lấy lui làm tiến, chỉ là......
"Em về rồi đây." Giọng sát thủ Bạch bỗng vang lên đánh vào lòng Tần Hợp Hoan, cô không thể nhìn, chỉ có thể cười với nơi phát ra âm thanh. Sau đó cô cảm thấy một vật nào đó chạy về phía mình, trên người nàng rất lạnh, quần áo còn mang theo chút khí lạnh bên ngoài, sát thủ Bạch luôn thích làm nũng như vậy.
Tần Hợp Hoan thích yên lặng, sát thủ Bạch hiếu động, kể cả vậy, khi ở cạnh Tần Hợp Hoan, nàng cũng sẽ trở nên yên lặng. Đôi khi, nàng im lặng đến mức Tần Hợp Hoan không cảm nhận được sự hiện diện của nàng nhưng mùi hương nói cho cô biết sát thủ Bạch vẫn ở cạnh mình. Tần Hợp Hoan luôn cảm thấy kiêu ngạo khi sát thủ Bạch bị mình dạy thành như vậy.
"Đồ ngốc, có muốn đi đâu không?" Cô bỗng muốn khen thưởng sự thay đổi của sát thủ Bạch, có lẽ các nàng nên có một buổi hẹn hò, mà không phải mỗi ngày chỉ ở trong ngôi nhà hơn mười mét vuông. Lúc này đây hẹn hò không vì mục đích nào cả chỉ là vì muốn sát thủ Bạch vui.
"A, sao vậy?" Sát thủ Bạch bị đá hoảng sợ, bất ngờ thét lên, thậm chí suýt hất tung bàn.
Tần Hợp Hoan bất đắc dĩ, cô biết mình phải kiên nhẫn, hỏi lại: "Chị muốn ra ngoài chơi, em có đề xuất chỗ nào không?"
Cô chủ động đổi lại sự im lặng lần thứ hai của sát thủ Bạch, lúc này, Tần Hợp Hoan bực bội, cô vuốt mặt sát thủ Bạch xác định biểu cảm của nàng.
Chỉ sờ nhẹ thôi đã cảm thấy được sát thủ Bạch khó xử. Vài giây sau, sát thủ Bạch giải thích: "Em không biết nữa, em chưa từng đi đâu chơi." Nàng nói rất chân thật như trong 25 năm chưa từng đi đâu. Mà hiện thực lại thật sự như vậy, những năm tháng qua, sát thủ Bạch luôn chìm trong đau khổ.
"Có thể đi công viên trò chơi không?" Trầm mặc một lúc, sát thủ Bạch sợ sệt, nhút nhát nói, có vẻ rất bất an với lời của mình.
Tần Hợp Hoan nghe thấy vô cùng đau lòng, chẳng qua chỉ là công viên giải trí bình thường mà lại khiến nàng do dự như vậy.
"Được, vậy chúng ta đi công viên giải trí, ngày này tháng sau sẽ đi." Tần Hợp Hoan đáp, cô nghe thấy sát thủ Bạch vui vẻ cười, cô nghĩ, dù sát thủ Bạch trong thế nào, lúc này nàng nhất định rất đáng yêu. Những lúc này, Tần Hợp Hoan luôn muốn bản thân có thể thấy lại ánh sáng.
Đáng tiếc, kinh tế của cô có hạn, không thể tìm được một bác sĩ tốt. Tần Hợp Hoan giấu đi nỗi đau của mình, cô là người hiếu thắng, dù cô biết kiên cường cũng không thể thay đổi tình trạng hiện tại của mình.
Mấy ngày nay, vì chuyện đi công viên giải trí mà sát thủ Bạch vô cùng vui vẻ, tâm trạng của Tần Hợp Hoan cũng bị lây nhiễm, cô cũng không hừ người khác, cả chủ tiệm cũng nhận ra tâm trạng của cô rất tốt. Nhưng với cô và sát thủ Bạch thì đây cũng không phải là chuyện gì lớn.
Đôi khi các cô sẽ cùng nghe radio, sẽ tay trong tay đi dạo, hoặc sẽ điên cuồng ân ái. Tần Hợp Hoan chưa bao giờ biết, khoảng thời gian như vậy luôn trôi qua rất nhanh.
Sát thủ Bạch luôn đổi cách chọc Tần Hợp Hoan vui, tất cả mọi người cũng không bất ngờ khi thấy các nàng vui vẻ.
Nhưng ngoài ra, trên người sát thủ Bạch vẫn thường có rất nhiều mùi lạ.
"Lần này là mùi của người phụ nữ trung niên, công việc của em cũng chiêu đãi như vậy?" Tần Hợp Hoan không thể hiểu được rốt cuộc sát thủ Bạch đang làm gì, cô bắt đầu nghi ngờ sát thủ Bạch.
"À, em nhận một đơn, hỗ trợ tìm nhà ở phố Thiên Sứ, chị biết cạnh khu mộ đó, em tìm được nhà cho một người phụ nữ trung niên bên trong." Sát thủ Bạch giật mình bắt đầu nói dối.
"Bạch Trì." Giọng Tần Hợp Hoan hơi giận, thính lực của cô tốt hơn người bình thường, dù không nhìn thấy biểu cảm của sát thủ Bạch, cô cũng biết nàng đang nói dối, giọng dao động kia không thích hợp, cô quá hiểu giọng bình thường của sát thủ Bạch thế nào.
Sát thủ Bạch im lặng, rất nhiều lần nàng muốn nói cho Tần Hợp Hoan rằng nàng là kẻ sát nhân. Mà hiện tại, khi nàng dừng tay, trong đầu luôn có một giọng nói, không ngừng nói rằng nàng không xứng có được hạnh phúc của người bình thường. Nàng cần phải gϊếŧ người, chỉ có như vậy mới có thể mang đến cảm giác tồn tại cho nàng!
Nàng muốn xin giúp đỡ, dù là ai cũng được, hãy giải quyết du͙ƈ vọиɠ gϊếŧ người trong nàng.
Dù nghĩ nhiều vậy nhưng sát thủ Bạch vẫn không nói, cô sợ Tần Hợp Hoan sẽ giống người bình thường mà rời xa nàng.
Nghĩ rồi, sát thủ Bạch hít sâu, giải thích: "Em xin lỗi, em không thể nói được em đang làm gì nhưng điều duy nhất em có thể nói cho chị chính là em không làm việc xấu."
Lúc này, thấy Tần Hợp Hoan im lặng, sát thủ Bạch phản kích: "Vậy điều chị vẫn luôn giấu em là gì? Em muốn hỏi chị, rốt cuộc chị đang giấu điều gì, còn không cho chủ tiệm nói cho em vì sao chị lại mất đi thị giác."
Chủ đề này kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tần Hợp Hoan cũng khiến cô bất an, cô cất cao giọng nói: "Câm miệng!"
Giọng đầy phẫn nộ, tựa như lâu rồi cô chưa giận như vậy, cô chợt nhận ra mình để lộ cảm xúc, cô biết nếu hiện tại cô rút giận lên người sát thủ Bạch như vậy cô sẽ xúc phạm đến nàng.
Cho nên Tần Hợp Hoan không nói, này càng khiến sát thủ Bạch khủng hoảng, bất an làm nàng đứng ngồi không yên, nàng liên tục mở điện thoại nhìn ngày được đánh dấu bên trong.
"Vậy chúng ta còn đi công viên giải trí không?" Ngày mai là ngày đầu tiên hai người hẹn hò, mà trước một ngày, các nàng lại cãi nhau.
Tần Hợp Hoan suýt bị câu này làm cho bật cười nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Đương nhiên, chị phải đào sạch túi tiền của em."
Sát thủ Bạch thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: "Yên tâm tiêu, tiền em kiếm đều là của chị." Giọng nàng vui sướng như quên mất giây trước vừa bị Tần Hợp Hoan mắng.
Tần Hợp Hoan câm nín, tâm trạng không khỏi vui lên, nghĩ xem mai nên tiêu tiền của sát thủ Bạch thế nào.
Đương nhiên đó chỉ là nghĩ , hôm sau khi các nàng đến công viên, cô phát hiện mình không thể khiến sát thủ Bạch tiêu tiền.
"Cái này không thể ăn, đừng ăn."
"Cái này cao quá, đừng chơi."
Nghe tới giá cả, Tần Hợp Hoan lạnh lùng từ chối những nơi vui chơi cao cấp, sát thủ Bạch không hiểu nghĩ rằng Tần Hợp Hoan thật sự không thích nên các nàng chỉ chơi những trò bình thường như vòng quay ngựa gỗ.
Tần Hợp Hoan cảm giác mặt mình đang nóng lên, tuy cô là người mù nhưng luôn cảm thấy người xung quanh đang nhìn các nàng.
Kể cả vậy, chơi những trò bình thường cũng không chán ghét như trong tưởng tượng. Tần Hợp Hoan dần thả lỏng, nghe sát thủ Bạch kể ra tuổi thơ không vui vẻ của nàng. Tần Hợp Hoan nghe thấy mũi đau xót, cuối cùng cô đã hiểu vì sao khi nghe thấy đi chơi, sát thủ Bạch lại do dự như vậy, vì những khi nói ra điều này, nàng đều sẽ bị đánh.
Khi hai người vui chơi thỏa thích thì mặt trời cũng dần xuống núi, cả hai vô cùng hài lòng với chuyến đi nhẹ nhàng này.
"Người mù, chị có muốn chơi gì nữa không?" Sát thủ Bạch hỏi Tần Hợp Hoan, cả ngày hôm nay, nàng luôn kéo Tần Hợp Hoan chơi cái này cái kia nhưng Tần Hợp Hoan lại không chọn chơi trò nào.
Tần Hợp Hoan nghe vậy, cong môi, ít nhất, tên ngốc này còn suy xét tâm trạng của cô một chút, nhưng cô sẽ không nói chuyến đi này là để khen thưởng nàng. Nhưng nếu đã nói vậy, thật ra cô cũng có một trò muốn chơi.
"Chúng ta chơi vòng đu quay đi." Tần Hợp Hoan nhớ đến khát khao lúc nhỏ của mình.
Sát thủ Bạch vui vẻ đồng ý, hai người xếp hàng lên vòng đu quay, hưởng thụ thời gian thích thú này.
Khi vòng đu quay dần lên cao, tất cả trở nên nhỏ bé, Tần Hợp Hoan khẽ hỏi: "Không làm sao?"
"Sao?"
"Ân ái đó." Tần Hợp Hoan đáp, cô lười rụt rè trước mặt sát thủ Bạch, váy hơi nhấc lên.
"Ở đây?" Sát thủ Bạch không rõ, tuy nàng biết Tần Hợp Hoan thích kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng nàng chưa từng trải qua chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.
"Mệt cho chị hôm nay không mặc quần bảo hộ, chị cảm thấy tiểu sắc quỷ như em sẽ không nhịn được." Làn váy tiếp tục lay động, lại không hoàn toàn vén lên, đến lúc này, Tần Hợp Hoan mới phát hiện thì ra người sắc nhất ở đây là mình.
Làm ở nơi trên không này thỏa mãn khát vọng của cô.
Ngay sau đó, cô cảm giác được sát thủ Bạch ôm lấy mình, hô hấp của nàng cực nóng, Tần Hợp Hoan không cảm giác được môi sát thủ Bạch, cũng không cảm giác được nơi tư mật được cự vật lấp đầy, nàng chỉ ôm lấy cô.
"Em hy vọng, hôm nay chúng ta có thể hẹn hò thật vui." Sát thủ Bạch thành thật nói ra nguyện vọng của mình.
Tần Hợp Hoan sửng sốt, sau đó cười, cô cũng muốn ôm lấy sát thủ Bạch ngày càng hiểu chuyện này, tay cô lướt qua tứ chi không bất ngờ khi cự vật của nàng đã sớm cứng như đang nói ra cơ khát của mình.
"Nhưng cơ thể của em thì không nghĩ vậy, tiểu sắc quỷ." Tần Hợp Hoan vui vẻ cười, cô nghĩ biểu cảm lúc này của sát thủ Bạch nhất định rất thú vị.
Sát thủ Bạch im lặng, nàng chỉ ôm chặt lấy Tần Hợp Hoan như chỉ cần ôm vậy thôi cũng có thể cao trào.
Tần Hợp Hoan bị ôm cả người nóng lên, cô nghĩ rồi đưa ra kiến nghị chi tiêu cao nhất hôm nay.
"Chúng ta đến khách sạn đi."
"Được."
Có lẽ, các nàng cần giao lưu thân thể ở hoàn cảnh mới nhiều hơn là lấy lui làm tiến.