Mai Anh không nghĩ Lam Lam sẽ có thái độ với bà như vậy.
Từ trước giờ,bà biết cô con gái này của mình rất cứng đầu đôi khi có một chút khó bảo trong đó.
Nhưng Lam Lam cũng chưa bao giờ cãi lại hay chống đối với bà.
Con gái luôn làm theo sự sắp xếp của người lớn trong nhà.
Chỉ có một chuyện duy nhất, Lam Lam không theo nghành nghề mà bà định hướng cho cô thôi! Còn những chuyện còn lại thì Lam Lam luôn răm rắp nghe theo.
Ngay cả chuyện kết hôn,con bé cũng nhanh chóng đồng ý rất nhanh không hề phản đối trước cuộc hôn nhân mà cả hai chưa thật sự yêu nhau.
Nhưng hôm nay, Lam Lam lại có thái độ phản bát lại.Điều gì đã khiến con gái của bà thay đổi.
Lục Diệp Bằng sao....
Mai Anh sững người.
"Hôm nay, con ăn nói với mẹ như vậy sao? ".
" Mẹ....!"Lam Lam bước tới quỳ xuống dưới chân mẹ của mình, cô khẽ rụt đầu xuống đầu gối của bà " Mẹ ơi! Con xin lỗi, con không muốn nói cho mẹ nghe vì con sợ.....!Sợ gia đình của mình sẽ đau lòng...!"
Dù cho bà có xem trọng danh dự như thế nào thì bà cũng là người mẹ tốt nhất của cô.
Lam Lam không bao giờ muốn làm tổn thương gia đình của mình, đặc biệt là người mẹ ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong lúc nào cũng yêu thương, lo lắng nhất cho cô.
Cô hiểu trong lòng mẹ của mình đang nghĩ gì.
Nhìn cô con gái,đã gần một tháng nay không gặp,bây giờ lại nũng nịu ôm lấy chân của bà giống như lúc nhỏ.Người làm mẹ như bà làm sao đỡ lòng nào trách mắng cô, huống hồ trong chuyện này Lam Lam đang là người tổn thương lớn nhất.
Mai Anh vuốt tóc Lam Lam, xoa dịu nỗi buồn trong lòng của cô.
"Danh dự đối với mẹ không bằng con gái của mẹ đâu con à…..! Mẹ xin lỗi! Đã bắt ép con lấy Lục Diệp Bằng.....!Nếu như con muốn ly hôn thì....!"
"Mẹ.....!" Lam Lam nghe xong lập tức ngẩng đầu lên.
"Con không muốn ly hôn, con không muốn rời xa anh ấy...!"
Khi nói,nước mắt của Lam Lam đã bắt đầu không ngừng rơi xuống má.
Những giọt nước mắt đè nén bắt đầu tuông rơi.
Lúc này, Tiểu Ni và Thi Thi cũng tiến tới ngồi xuống bên cạnh Lam Lam.
Tiểu Ni nghe vậy lập tức hiểu được dụng ý của đứa cháu của mình, cô xoa nhẹ đầu Lam Lam, rồi hỏi.
" Con đã yêu Diệp Bằng rồi phải không.Cháu gái của cô?"
Lam Lam không giống như trước đây luôn trốn tránh,chối bỏ.Nhưng với ngày hôm nay cô đã thay đổi,Lam Lam nhanh chóng gật đầu rất nhanh.
"Yêu chứ!Không yêu, con đã không cưới anh ấy".
Mai Anh cũng đã đoán được phần nào khi Lam Lam nói ra câu nói này.Là một người mẹ,cho dù trước đây Lam Lam có đối nghịch với bà như thế nào.Nhưng bà cũng ít nhiều cũng phải biết con gái của mình đang nghĩ gì trong lòng.
" Vậy chuyện này con sẽ tính sao? Tiểu Vy....!Mẹ nghĩ cô ta sẽ bám lấy Diệp Bằng".Bà sau khi bình tĩnh lại thì lại hơi lo lắng.
Bà nghĩ bước tiếp theo Tiểu Vy sẽ trực tiếp tấn công Lục Diệp Bằng cho xem.
Lam Lam mím môi.
Ánh mắt có phần trầm tư suy nghĩ.
"Nếu như anh ấy chọn cô ta, con cũng không còn cách nào khác".Một câu nói khiến ai nghe xong cũng cảm thấy đau lòng vì sự yếu đuối của cô.
Thi Thi nhìn em gái bằng đôi mắt sáng rực.Thấy Lam Lam đang buồn cô liền nhanh miệng nói vui.Chọc cho em gái vui lên.
" Theo chị, Diệp Bằng chắc chắn sẽ chọn em thôi….! Vì em của chị xinh đẹp hơn Dương Tiểu Vy rất nhiều đấy em gái " Thi Thi nựng cằm Lam Lam, nháy mắt với Tiểu Ni "Con nói đúng không cô? "
Tiểu Ni cười, gật đầu mạnh.
"Phải rồi! Con có biết hôm nay, Diệp Bằng rất nhớ con không? Vừa ăn xong,nó đã không thể nào chịu nổi liền nhanh chóng lên phòng của con...!"
"Hả....!"
"Anh ấy vào phòng của con...!" Lam Lam ngạc nhiên lập tức ngồi dậy, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
"Anh ấy vào phòng con làm gì? " Gương mặt cô căng thẳng.
Cô đang lo lắng anh sẽ điều tra được gì...
Trải qua bao nhiêu chuyện bên nước ngoài, cô cũng phải hiểu người đàn ông này cũng không phải dễ dàng chọc giận.
Cô cũng đã nếm được mùi vị khi cơn giận của anh đã đạt đến giới hạn cuối cùng ra sao rồi.
Hôm nay, cô đã xuất hiện chắc chắn anh sẽ chất vấn hỏi cô đã đi đâu hai tuần nay.
Cô không dám nghĩ đến anh sẽ phát tiết lên người cô như thế nào thêm lần nữa.
Trải qua những cuộc triền miên với anh, cô đã biết người đàn ông đó có nhu cầu dục vọng rất cao, có sự khao khát trái cấm mà bất cứ mỗi đàn ông nào cũng có.....!Nhưng ở anh, cô cảm nhận được anh ở tầm rất lớn khác xa với họ.
Cô rất sợ lại gần anh vào lúc này.
Vào lúc này, cô chỉ sợ càng lại gần thì nguy cơ cô có thai lần nữa chắc chắn sẽ xảy ra.Cô không chắc cơ thể của mình lại có thể dễ có thai như trước nữa không…..Nhưng lần trước,không phải chỉ một lần mà cô nhanh chóng mang thai An Nhiên đó sao.Nên bây giờ nhất định cô phải đề phòng người đàn ông này,vào lúc này cô không thể nào có thai với anh được....!Nhất định không được!
Lam Lam ngồi thừ người, suy nghĩ đôi chút.
Một lúc sau, cô ngước mặt lên nhìn mẹ của mình khẽ cầu xin.
"Mẹ ơi! Con ở lại đây vài ngày có được không?"
Mai Anh nghi hoặc.
"Sao vậy! Con giận Diệp Bằng hả? "
Lam Lam vội lắc đầu.
"Không phải! Tại con chỉ muốn ở lại bên cạnh gia đình mình vài ngày, với lại con nghe ông nội lên cơn đau tim phải không? Con lo lắng sức khỏe của ông thôi".
Dứt lời, cô không chờ sự đồng ý từ mẹ của mình.
Một mạch đứng lên đi sang phòng bên cạnh gặp ông nội của mình.
Thái độ của Lam Lam lại làm cho giác quan của người mẹ là Mai Anh phải nảy sinh nghi ngờ.
Bà nghĩ con gái đang có chuyện muốn giấu giếm không muốn cho bà biết.
Bà nhất định phải điều tra....!Còn Lục Diệp Bằng và Dương Tiểu Vy, bà cũng sẽ không để yên bọn họ vì mọi chuyện đã gây ra với con trai và con gái của bà.
Lam Lam vừa mới bước vào phòng của ông nội thì bên trong lập tức nghe tiếng cười nói tràn đầy vui vẻ, không những có tiếng nói của ông mà còn có tiếng cười hớn hở của bà nội đã bao lâu mới gặp lại đứa dâu cưng này của bà.
********
Hiện giờ, đồng hồ đã gần 10 giờ khuya.
Nhưng có lẽ căn biệt thự của nhà họ Tần vẫn chưa hề muốn ngủ.
Ánh đèn được thắp sáng bao trùm lấy xung quanh.
Ngoài sân, Dương Tiểu Vy bị Lục Diệp Bằng lôi ra bên ngoài với ánh mắt trào phúng lửa giận.
Con ngươi anh cong lên như muốn giết chết người phụ nữ này ngay lập tức.
Anh không nghĩ, anh sống tận đây đã hơn ba mươi năm, bây giờ lại bị khống chế, uy hiếp bởi một người phụ nữ đầy nham hiểm thủ đoạn như là cô ta.
Dương Tiểu Vy đắc ý, gương mặt sung sướng giương mắt nhìn anh, giọng điệu có phần nũng nịu.
"Anh kéo người ta ra đây làm gì, gấp lắm sao...?"
"Ừ...!Gấp lắm, tôi đang gấp muốn giết chết cô ngay bây giờ" Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi,ánh mắt tràn đầy sát khí nhanh chóng trả lời.
Tiểu Vy cười tươi như hoa.
"Sao thế! Anh không vui khi chúng ta sắp được ở bên nhau sao,anh yêu!”Cô ta nói xong trực tiếp đến cau cổ anh.
Lục Diệp Bằng trợn mắt lên, trái tim đập nhanh lo sợ.
Anh liếc mắt nhìn xung quanh, anh đang sợ sẽ có người nhìn thấy anh và cô ta đang ôm nhau.
" Cô nhanh bỏ tôi ra"Anh lạnh lùng đưa tay kéo cô ta ra.
Nhưng đối với sự chống cự của anh thì tâm trạng Tiểu Vy lại vui sướng.
Không những ôm anh, cô ta còn ngang nhiên khiễng chân lên, kéo đầu anh xuống hôn chặt vào đôi môi thâm nâu đầy nam tính của anh,ở đó cô ta còn nhiệt liệt cắn mút cho lưỡi của mình vào trong cuộn chặt răng và môi của anh.
Sự sợ hãi đè nặng lên trên gương mặt của Lục Diệp Bằng....!Anh đang sợ, trong lòng cảm thấy run sợ vô cùng, từ trước đến giờ anh chưa từng sợ như vậy.
Anh sợ....
Sợ sẽ có người nhìn thấy....!Nhưng điều anh sợ nhất lúc này chính là sợ người con gái ấy sẽ thấy....!Anh không muốn tổn thương cô thêm một lần nào nữa.
Thật đáng tiếc trong lời cầu nguyện của anh.Mọi chuyện xảy ra,Lam Lam không biết từ lúc nào đã xuất hiện từ phía sau đều nhìn thấy tất cả.
Cô đã thấy anh hôn người phụ nữ khác trước mặt của cô, lại còn ngay tại nhà ba, mẹ của cô nữa.
Trái tim Lam Lam chợt thắt lên cơn đau.
Lục Diệp Bằng quay lưng lại với cô nên không thấy, nhưng Tiểu Vy thì lại thấy cô.
Dường như cô ta đang bắt chước cô giống như lúc trước anh cũng hôn cô trước mặt cô ta vậy.
Ánh mắt Lam Lam dần đỏ hoe sắp sửa nhiễu nước thì bất ngờ có một tiếng nói kêu tên cô.
"Lam Lam!Em làm gì ở đây vậy?"
Tiếng nói của Hạo Thiên vang lên đột ngột khiến Lục Diệp Bằng rùng mình nhanh chóng xô Tiểu Vy ra.
Lục Diệp Bằng quay lại, ánh mắt của anh va chạm vào đôi mắt xinh đẹp của vợ mình.
Trái tim anh muốn nhảy lên tận cổ, không lẽ cô ấy đã thấy hết rồi sao?
Lam Lam giựt mình quay lại nhìn Hạo Thiên, cô sợ anh ấy lại nhìn thấy cảnh này, lại tức giận rồi ra tay với Lục Diệp Bằng.
Nên khi Hạo Thiên bước lại gần, cô vội vàng nhanh chóng ôm chặt anh trai vào lòng.
Cô xoay lưng Hạo Thiên lại,xoay về hướng của Lục Diệp Bằng, cô không muốn anh ấy nhìn những thứ không nên thấy vào lúc này.
Lam Lam biết mục đích Hạo Thiên ra đây chắc chắn lại muốn cho Diệp Bằng một trận, cô là em gái của anh đương nhiên cô biết anh mình đang lên cơn điên.
"Em làm gì vậy? " Hạo Thiên nghi hoặc.
Lam Lam mỉm cười vẫn tiếp tục ôm lấy eo của Hạo Thiên, không như ngày thường cô hay nói móc anh,hôm nay cô lại ngoan ngoãn nói giọng điệu rất nhẹ nhàng với anh.
"Em chỉ muốn ôm anh một lát thôi, anh trai đứng yên cho em gái của anh ôm anh một lát có được không? "
Câu nói của cô khiến Hạo Thiên không nảy sinh nghi ngờ gì thêm, anh đưa tay gõ nhẹ đầu cô.
"Nhóc con! Bây giờ mới biết anh trai có một bờ vai vững chắc rồi phải không? "
Lam Lam cười tươi, gật đầu.
"Phải....!Bờ vai của anh thật vững chắc, em thầm ganh tị với Tiểu Sơ rất nhiều anh à....! Vì cô ấy đã có một bờ vai như anh làm chỗ dựa cho cô ấy mỗi khi cô ấy mệt mỏi".
Những câu nói của cô đã lọt thẳng vào tai của Lục Diệp Bằng.
Anh đau lòng, xót xa cho người con gái anh yêu.
Anh không suy nghĩ, liền chạy thật nhanh lại,từ trong lòng Hạo Thiên anh nhanh chóng cướp cô về ôm chặt trong lòng.
Mùi hương quen thuộc đầy nam tính bay vào mũi của Lam Lam, đôi mắt mơ hồ cô khẽ ngước lên.
Gương mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện.
Lục Diệp Bằng ôm cô vào lòng,nâng cằm cô lên, nghiêm nghị nói
"Em ghen tị với người khác làm gì,trong khi anh cũng có một bờ vai cho em nương tựa mà bà xã! "
Lam Lam chợt im lặng.
Khi anh ôm cô không biết từ lúc nào trái tim cô lại đập nhanh đến thế, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không biết anh có giống cô không, có đập nhanh như vậy không? Hay anh chỉ hành động như thế để diễn tròn vai một người chồng tốt đối với ở trước mặt người nhà của cô..