Không ngờ khi Lục Diệp Bằng đi xuống đại sảnh khách sạn lại tình cờ gặp Can cũng đang đứng nói chuyện với một cô nhân viên tiếp tân trong trạng thái rất vui vẻ.

Anh lập tức nghiến răng chửi thầm anh ta trong bụng.

Đã làm cho hai vợ chồng của anh cãi nhau mà tâm trạng của tên đó còn vui tươi đến như vậy sao?
Trong đầu Lục Diệp Bằng suy nghĩ rất muốn nghe xem anh ta nói những gì,có liên quan tới Lam Lam không? Bất giác đôi chân anh đi tới.Anh lặng lẽ đứng ngay sau chậu cây nghe hai người họ đang nói gì.

" Tôi không nghĩ hôm nay có thể gặp lại Alice đấy! Tôi không nghĩ cô ấy bây giờ còn đẹp hơn lúc xưa rất nhiều " Can hí hửng tán thưởng nhan sắc của Lam Lam.

Cô nhân viên vừa bụm miệng cười vừa trêu chọc.

" Còn tương tư sao? Nghe nói cô ấy có chồng rồi.

Chồng cô ấy là Lục Tổng đó, rất giàu có lại còn rất, rất đẹp trai nữa.

"
Lục Diệp Bằng nghe cô nhân viên khen anh, thì gương mặt trở nên vui sướng, miệng anh cũng bất giác cong lên một nụ cười.

Gương mặt Can xụ xuống, có một chút hối tiếc.

" 5 năm trước tôi mà có tỏ tình cũng có được đâu, cô ấy vừa mới tới làm hai tiếng thôi thì đã mất tích tới 5 giờ sáng ngày hôm sau mới xuất hiện."Can trầm tư suy nghĩ "Rốt cuộc bữa đó cô ấy đã làm gì trong suốt 8 tiếng đồng hồ đó"
Những lời nói của Can vừa nói ra khiến cho sống lưng của Lục Diệp Bằng cứng đơ.

Bất giác hình ảnh quen thuộc lập tức xuất hiện nhảy lên trong đầu anh.

5 năm trước...!Lam Lam đã làm ở đây vào khi đó sao? Còn mất tích nữa sao?
Lục Diệp Bằng suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu,chắc không phải trùng hợp như vậy đâu.

" Hazz...!Tôi cũng không biết, nghe đâu cô ấy dọn dẹp phòng VIP nào ở lầu 5,rồi sau đó cũng không thấy trở ra cho đến khi sáng sớm"Cô nhân viên thở dài lắc đầu nói.

Cái gì…..Lầu 5.Trái tim Lục Diệp Bằng liền đập mạnh lên khi nghe câu nói của nữ nhân viên.Lầu 5,chẳng phải phòng của anh nằm trong tầng lầu đó sao.

Ánh mắt Can chợt sáng lên nhìn qua cô nhân viên.

" Có khi nào.....!"
" Anh cũng nghĩ như tôi sao?"Cô nhân viên nói.

Hai người cũng nhìn nha, trong đầu đều suy nghĩ đen tôi.

Nghe những chuyện như vậy không ai là không suy nghĩ đến vấn đề nhạy cảm đặc biệt đây còn một khách sạn lớn chứa rất nhiều đàn ông lại còn có máu mặt như thế.

Muốn cùng một người phụ nữ vui vẻ cũng không phải khó với những người đàn ông đó.

Ngay cả Lục Diệp Bằng cũng không ngoại lệ.


"Khụ...!"
Nghe vậy,bước chân anh không nhịn được liền đi ra vừa ra hiệu.

Ngay lập tức Can và cô nhân viên đó liền giựt mình đưa mắt nhìn về phía anh,gương mặt cả hai đều sững sốt, không biết anh có nghe được câu chuyện từ nãy giờ hai người nói không.

Lúc này đây, Lục Diệp Bằng trạng thái bình thường bước tới trước mặt hai người thẳng thắng hỏi.

" Chuyện lúc nãy hai người nói là thật sao? "
Can và cô nhân viên nghe vậy lập tức nhìn nhau với ánh mắt tràn đầy khó xử.

Lục Diệp Bằng khẽ cười nhưng ánh mắt không hề vui tươi, anh lạnh lùng buông ra một câu nói.

" Nếu không muốn bị đuổi việc thì trả lời câu hỏi của tôi."
Tâm trạng Can sợ sệt nhưng trong lòng nghĩ mình cũng không phải đặt điều nói xấu cô, nên cũng đồng trả lời từng câu hỏi của Lục Diệp Bằng.

"Lam Lam....!À không Alice đi làm khi nào? " Lục Diệp Bằng hỏi.

Nghe xong, Can không trả lời mà ngược lại là cô nhân viên đứng bên cạnh thay anh trả lời.

" Ngày đó tôi nhớ khá rõ, Alice chính là làm thay cho bạn cô ấy một ngày thôi.Nhưng ngày đó quá đặc biệt khiến tôi không thể nào quên.......Không biết Lục Tổng có còn nhớ cái ngày anh và người em họ của anh qua đây bàn công việc vào 5 năm trước không? ".

truyện tiên hiệp hay
"Đương nhiên tôi nhớ...! " Anh không thể nào quên được, vì chính ngày hôm đó anh đã cướp đi sự trong trắng của một người con gái và đó cũng là lần đầu tiên anh chạm vào một người con gái vẫn còn trinh tiết.

Cô nhân viên mỉm cười gật đầu nói tiếp.

" Cô ấy chính là làm ngày hôm đó! "
" Thật sao? " Lục Diệp Bằng hai mắt trợn lên đầy kinh ngạc.

" Dạ vâng, đúng vậy.

Vì ngày hôm đó có một chuyện xảy ra với căn phòng của em họ của anh, nên tôi nhớ rất rõ."
"Lục Diệp Minh?"Lục Diệp Bằng nhướng mày.

Can bên cạnh nghe vậy cũng lên tiếng nói thêm.

" Lúc đó Alice là người bưng rượu vào căn phòng VIP, bị một trong ai đó trong phòng đụng chạm, khi đó tôi có nghe tiếng hét của cô ấy.

Nhưng khi tôi vừa chạy tới nơi thì đã thấy cô ấy bị một người đàn ông nào đó kéo đi ".

" Là ai? " Giọng nói Lục Diệp Bằng đè nén.

" Lục Tổng,là em họ của anh đấy! "Cô nhân viên chợt nhớ liền nói ra.

Vì khi đó sau khi Alice bị quấy rối thì chính cô là người vào thay cô ấy phục vụ căn phòng VIP đó.


Sau khi nghe xong, ánh mắt Lục Diệp Bằng có phần giá lạnh, trái tim chợt thắt lại.

Đôi lông mày nhíu lại.

Anh lạnh lùng nhìn hai người.

" Còn chuyện hai người nói lúc nãy cô ấy mất tích hơn 8 tiếng đồng hồ là thật"
"Dạ...!" Cả Can và cô nhân viên đều đồng thanh.

" Tôi không bao giờ dám đặt điều nói xấu một ai...!Trong khi Alice là người tôi thầm thích.."Can thật thà nói hết tâm tư của anh ra.

" Đủ rồi? "
Lục Diệp Bằng nghe anh ta nói vậy liền phóng ánh mắt như chim ưng lườm huýt anh ta.

" Chuyện này đến đây được rồi, hai người biết điều thì im cái miệng của mình lại.

Đặt biệt không được nói gì trước mặt vợ của tôi.....!Nghe rõ chưa?
" Vâng tôi biết rồi..! "
Trước khi rời khỏi Lục Diệp Bằng có lấy một tờ chi phiếu viết ra một con số, xem như bịt miệng hai người bọn họ.

Anh còn để lại một câu cảnh cáo cho Can.

" Đừng tới gần vợ của tôi nữa, việc làm của anh sẽ khiến anh mất đi công việc này nếu anh cứ tiếp tục nhìn ngó vợ của tôi....!Chắc anh hiểu tôi nói gì chứ! "
Dứt lời, anh không đợi anh ta trả lời liền rời đi.

Cô nhân viên tròn mắt lên nhìn Lục Diệp Bằng bằng sự ái mộ.Vì sự bá đạo của anh.

Mỗi lần anh qua đây, cô đều nhìn trộm anh từ xa.

Trước giờ cô chưa từng thấy bóng dáng người phụ nữ này bên cạnh anh.

Anh lạnh lùng,ít nói.

Nhưng lần này, anh qua đây có vợ đi cùng.

Anh dịu dàng, luôn luôn chỉ cười với một mình cô ấy.

Có lúc cô tưởng anh không hề có chút tình cảm nào với nữ giới.

Nào ngờ không phải.


Chỉ là người đó chưa chịu xuất hiện trước mặt anh.

Còn với Can, anh đã bỏ cuộc từ lâu, không phải vì hôm nay gặp cô mà anh mới bỏ cuộc.

Từ khi lần đầu tiên anh gặp cô, anh đã biết chắc, anh không thể nào xứng với cô được.

Trên người cô luôn tỏa ra một luồng khí chất mà anh chưa bao giờ hình dung được.

Người con gái như cô phải xứng với một người đàn ông thành đạt như anh ta.

*********
11 giờ tối, Lam Lam nằm trên giường cứ trằn trọc không ngủ được, cô nghiên đầu nhìn sang chiếc gối bên cạnh.

Lục Diệp Bằng vẫn chưa về.

Trong lòng cô đột nhiên có mỗi nỗi bất an, dường như cô cảm giác sắp sửa có một chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Mà chuyện này lại có liên quan tới Lục Diệp Bằng.

Bất giác cô lập tức ngồi dậy,quơ tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường đi vào mục danh bạ chuẩn bị bấm gọi ngay cho anh.

Nhưng không hiểu sao, tới có hai số điện thoại được đặt là "ông xã".Cô nhắm mắt mặc kệ gọi cho cả hai số.

Số điện thoại thứ nhất thì bị khóa máy, nên cô nhanh chóng gọi số điện thoại thứ hai.

Máy mắn đã đổ chuông.

Lam Lam kiên nhẫn chờ đợi.

Phía bên này khóe môi Lục Diệp Bằng cong lên, anh nhìn vào đi động của anh không ngừng réo chuông lên.

Màn hình chỉ hiển thị hai chữ "Bảo Bối" thôi.Nhưng cũng đủ để nói lên tình cảm của anh dành cho người đó lớn đến chừng nào.

Cuối cùng khi tiếng chuông gần như kết thúc, anh rốt cuộc cũng đã bắt máy, tiếng nói trầm ấm của anh phả vào bên trong.

"Alo...!"
Giọng nói Lam Lam gấp rút, có phần muốn hét lên vào trong tai anh.

" Diệp Bằng! Anh đang ở đâu vậy? Đừng bỏ em ở đây ở lại một mình".

Lục Diệp Bằng chau mày, chưa hiểu cô đang bị gì nhưng anh cảm nhận được, hiện giờ cô đang cần anh.

"Bà xã! Em sao vậy? "
" Diệp Bằng! Anh mau về đi, em sợ lắm.

" Lam Lam không nhịn được nức nở trong điện thoại.

Nghe được tiếng khóc của cô, trái tim anh chợt thắt lại, khẽ đau nhói lên.

Anh không suy nghĩ liền trả lời.

"Anh về liền, em đừng sợ.


Ngoan ngoãn nghe lời anh, không được rời khỏi phòng".

Nói xong, anh cúp máy phóng như một tên bay về khách sạn.

Lam Lam nói chuyện điện thoại với anh xong, tâm trạng trở nên rối loạn.

Những hình ảnh trong đầu cứ thay phiên nhau hiện lên.

Cô không biết đâu là thật đâu là mơ.

Một giây sau, Lam Lam không nghĩ gì liền chạy vội vàng ra ngoài.

Cô sẽ đi tìm anh.

Bên ngoài, đúng lúc Hoắc Thiếu Tiên vừa mới về,anh đang từ bên trong thang máy đi ra thì nhìn thấy Lam Lam với gương mặt xanh xao đang đi vào chiếc thang máy bên cạnh để đi xuống dưới.Anh nhịn không được liền đuổi theo.

Ngay ở trước cửa khách sạn Lục Diệp Bằng cuối cùng đã về tới.

Anh nhanh chóng đi vào bên trong.

Lúc này,bỗng nhiên có một chiếc xe bảy chỗ xuất hiện.Bốn người đàn ông mặc nguyên bộ đồ đen, gương mặt được che lại bởi một lớp vải màu đen bước xuống xe bước tới về phía anh.

" Lục Diệp Bằng...! " Một trong những người đàn ông kêu lớn tên anh.

Lục Diệp Bằng hồ nghi liền quay đầu lại.

Chưa kịp nhìn thấy ai thì bất ngờ anh liền bị ai đó dùng một cây gậy sắc đánh thật mạnh vào đầu.

Trán Lục Diệp Bằng bắt đầu tuông máu ra dữ dội.

Ánh mắt chợt tối lại ngã mạnh xuống đất.

Người của khách sạn thấy vậy lập tức xông lên nhưng cũng không dám làm lều vì những tên đó có cầm vũ khí.

Bốn người đàn ông lập tức kéo anh lên xe.

Có một người đàn ông lấy ra một khẩu súng nổ vài phát cảnh cáo người của khách sạn không được đuổi theo.

Toàn bộ quá trình Lam Lam đều đã chứng kiến hết.

Khi cô bước ra từ thang máy, thì đã thấy hình ảnh Lục Diệp Bằng trên trán chảy rất nhiều máu, ngã nhào xuống đất.

Ánh mắt hoảng loạn, khoang mũi bỗng chốc cay xè, một mũi tên đâm thẳng vào trái tim Lam Lam.

Khi cô thấy anh đã bị bọn người đó bắt đi, cô không suy nghĩ nhiều,bước chân bất giác chạy thật nhanh ra ngoài, gào thét tên anh.

" Diệp Bằng! "
Chiếc xe đã rời khỏi rất xa.

" Diệp Bằng….Đừng đi!" Lam Lam điên cuồng gọi tên anh trong vô vọng..