Lục Diệp Bằng đưa Lam Lam về trước còn vợ chồng Lục Diệp Văn thì về sau.
Lam Lam lết bước chân nặng trĩu,như có một ai đó đang ở phía sau không cho cô đi lên lầu vậy.Cô vừa mở cửa phòng, ngay lập tức có một bàn tay của ai đó ở phía sau liền đẩy cô vào trong.
"A"
Cô hét nhẹ lên một tiếng, xoay đầu lại nhìn.
Thì ra lại là chồng của cô.
Cô còn tưởng anh đưa cô về xong thì sẽ nhanh chóng lái xe quay lại nhà cô đưa Dương Tiểu Vy về chứ.
Nào ngờ....!
Lúc này,sắc mặt Lục Diệp Bằng lại u tối,ánh mắt tràn đầy lửa giận.Anh khóa chặt cửa phòng lại.Lam Lam có một linh cảm chẳng lành, cô liền lập tức ba chân bốn cẳng chạy....!Nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước.Đôi tay ngông cuồng của anh dơ ra liền nắm lấy được chùm tóc đang cột phía sau của cô lực tuy nhẹ nhưng cũng làm cho da đầu của cô đau lên.
" Lục Diệp Bằng! Anh mau buông ra...!Đau quá"
" Đau sao?"Anh hơi nới lỏng tay ra nhưng vẫn giữ chặt tóc cô.
" Đau chứ! Thử anh đưa đầu cho tôi nắm xem đau không?" Lam Lam bực tức.
Lục Diệp Bằng liếc nhìn gương mặt nhăn nhó của cô rồi giựt mạnh kéo cô lại.
" A...!Đau quá" Lam Lam không tin mình bị người đàn ông này nắm tóc.
Da đầu cô bị lực kéo mạnh của anh mà bây giờ không ngừng tê dại lên.
Lam Lam vừa ôm đầu vừa mếu máo hét vào mặt anh.
" Đồ vũ phu....!Anh muốn đánh tôi phải không?”Cô đưa mặt mình tới trước mặt anh " Nè...!Đánh tôi đi...!Đánh tôi, trả thù cho người yêu cũ của anh đi"
Diệp Bằng thấy vậy mỉm cười không phản đối:
" Được! "
Anh xô mạnh cô xuống chiếc giường,bàn tay anh liền tóc chiếc váy của cô lên.
Đôi tất màu đen cũng bị anh thẳng thừng xé mạnh ra ngay sau đó.
Lam Lam nhìn anh đầy kinh hãi.
Chưa kịp phản kháng thì anh đã cúi đầu xuống cắn vào chiếc đùi non của cô khiến cảm giác của cô lúc này không phải đau mà cô đang cảm thấy rất xấu hổ.
" Tại sao lại cắn tôi?"
Anh đang làm gì vậy....!
Lục Diệp Bằng đưa tay bắt đầu từ từ luồn vào trong chiếc váy chạm nhẹ vào nơi mềm mại nhạy cảm nhất của cô.
" Thì chẳng phải em kêu anh làm hay sao? Thay vì là đánh nhưng tôi thích cắn em hơn!"Diệp Bằng cười nham nhở,ánh mắt khát vọng của anh đang nhìn về bầu ngực đang từ từ lắp ló bên trên của cô.
Lam Lam muốn trốn thoát khỏi bàn tay xấu xa của Lục Diệp Bằng nhưng anh lại bất ngờ chòm người lên, giữ chặt đầu cô, đôi môi anh lập tức hạ xuống hôn chặt đôi môi mỏng manh của cô.
Lại một nụ hôn khiến cho anh và ngay cả cô đắm chìm.Hai cánh tay của cô từ lúc nào đã choàng qua cổ anh bắt đầu cổ vũ anh tiếp tục.
Cho đến khi,Lục Diệp Bằng muốn cởi chiếc váy của cô thì lúc này cô chợt bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn anh khẽ lắc đầu nói.
" Không được! "
" Tại sao không được, anh là chồng em mà!"Hơi thở đục ngầu của anh phả vào tai cô.
" Dừng lại đi....Tôi...!"Lam Lam khó nói.
Thái độ của cô đã làm cho anh mất hứng,bực bội rời khỏi người cô.
"Em muốn tôi chán em, em mới vừa lòng phải không?" Anh muốn yêu thương cô bộ khó lắm sao?
Lam Lam câm nín.
Cô không biết người đàn ông này đang suy nghĩ gì trong đầu, những lời nói khi nãy anh thốt ra ở nhà cô là thật sao? Anh sẽ sống suốt đời với cô sẽ chăm sóc cho cô sao?...Hay đó chỉ là lời nói nhất thời của anh đang dùng cô để khích tướng Dương Tiểu Vy.
Đúng là yêu nhau nhiều nên đâm ra sinh hận thù đây mà...
Lam Lam vịn chiếc váy ngồi dậy.Trong bóng tối, cô cảm thấy bờ vai của người đàn ông này rộng rãi,vững chắc đến nỗi cô luôn ao ước bờ vai này sẽ bảo vệ cô che chở cho cô từng ngày từng giờ.
Nhưng đó là điều cô chỉ dám ao ước chứ chưa bao giờ dám mơ mộng nó sẽ trở thành hiện thực.
Có thể sau này, cô sẽ không bao giờ tìm được ai mà có một bờ vai an toàn như của anh.
Anh có vô sỉ, bỉ ổi nhưng thật tâm cô biết anh không phải người xấu.
Anh chỉ một lòng muốn bảo vệ người mình yêu thôi.
Nhưng người đó không phải là cô.
Lục Diệp Bằng phải đi với Dương Tiểu Vy vì hai người họ mới là trời sinh một cặp với nhau.
Cô không thể nào xen vào chuyện tình yêu của họ được.
" Tôi xin lỗi....Chúng ta...!Kết thúc thôi!" Cô đã quá mệt mỏi lắm rồi.Đã đến lúc cô phải buông bỏ trả anh về vị trí cũ.
" Ly hôn thôi anh!"
Lục Diệp Bằng xoay lưng lại với cô, nên cô đã không thấy được ánh mắt kinh sợ của anh khi cô thốt ra câu nói đó, bờ vai cũng vì câu nói của cô mà rung theo.
Ly hôn....!Anh sợ hai từ đó.Từ trước đến giờ trong cuộc sống của anh,anh không sợ bất cứ điều gì nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh sợ hãi đến như vậy....Sợ ly hôn...Sợ đánh mất cô.
" Em mệt rồi, nghỉ sớm đi.
Mai chúng ta còn lên đường".Nói xong, anh không đợi cô phản ứng liền nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Anh muốn lãnh tránh, anh không muốn đối diện với cô vào lúc này.
Gương mặt Lam Lam rụt xuống chiếc gối, lặng lẽ rơi nước mắt.Bây giờ cô mới thừa nhận, mình bất lực.
Đứng trước anh cô không thể nào mạnh mẽ nói ra những lời tận đáy lòng của mình.
Cô sợ...!Sợ anh sẽ cười nhạo, khinh thường cô.
Có lẽ anh còn hả hê,khi mục đích của mình đã đạt được và lúc đó anh sẽ sỉ nhục cô thậm chí anh cùng với mọi người nhìn cô bằng cặp mắt ghẻ lạnh xem cô như một người kinh tởm mà từ nhỏ cô đã đón được từ những người khác.
Có lẽ cô phải đi thật xa,nơi đây thật sự không thuộc về cô.
Người như cô thậm chí còn không xứng đáng để sống nữa huống chi là cô muốn có một gia đình hạnh phúc.
Trái tim Lam Lam vô thức nhói đau lên từng cơn.
Còn Lục Diệp Bằng ở trong phòng tắm cũng không hơn gì cô,những giọt nước bắn vào người anh nhưng anh không hề có cảm giác đau đớn.Trong lòng anh như lạc vào giữa không trung.
Tiếng nói của cô vẫn còn đang bên tai anh.
Từng lời nói của cô cứ như đâm thẳng vào trái tim của anh.
Không biết trong lòng cô đang nghĩ gì? Có phải cô đang căm hận anh không, vì anh đã ép cô vào cuộc hôn nhân này.
Anh thừa nhận, cô là một cô gái kỳ lạ, luôn có rất nhiều bí mật bên trong nhưng anh cũng muốn thử một lần trao trái tim của anh cho một người con gái như cô.
Có lẽ kết hôn khi hai người chưa có tình cảm gì với nhau là sự sai lầm của anh tạo ra.
Nếu như thời gian có thể quay lại anh cũng muốn đi vào vết sai lầm này lần nữa.
Trên đời này có lẽ Lam Lam là người con gái duy nhất mà anh thật sự muốn sống chung và trao chọn cuộc đời của anh cho cô.
Khi Lục Diệp Bằng bước ra thì trong căn phòng tĩnh lặng.
Ánh trăng đã sáng lên chiếu thẳng vào người con gái đang lặng lẽ nằm trên giường.
Cửa sổ vẫn đang mở.
Ánh sáng nhàng nhạt đang phủ lên người của Lam Lam.
Lam Lam nằm yên đó,không một chút nhút nhít.
Có lẽ cô đã ngủ.Người vợ luôn một mực tránh né đòi ly hôn với anh đã ngủ rồi.Những câu nói của cô có thể cô không suy nghĩ mà nói ra nhưng cũng đã giẫm nát lên trái tim và lòng tự tôn của một người đàn ông.Cô có biết cô tổn thương anh nhiều hơn đến mức nào không?
Ngay từ khi cô xuất hiện,cô đã thu hút anh rất nhiều và dần dần tiếp xúc nhiều với cô,anh mới biết cô thật sự khác rất nhiều với những con gái anh đã quen trước đây.Có lúc cô hung hăng tính tình kỳ quái nhưng lại làm cho anh cảm thấy rất vui vẻ khi được ở gần bên cạnh cô.Nhưng cũng có lúc cô trầm lặng đến đáng sợ.Anh sợ nhất những ánh mắt của cô khi xem anh là người xa lạ.Lúc đó anh chỉ muốn chạy tới trước mặt cô hỏi vài câu.
"Tại sao em sợ anh,anh có gì mà để em ghét đến như vậy......Em có cảm giác gì với anh không?"
Lục Diệp Bằng hơi thở mệt mỏi bước nhẹ đi tới giường.
Anh lặng lẽ ngồi ở đầu giường ngắm nhìn Lam Lam qua ánh trăng.
Cô đã thay ra một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng, một màu anh rất thích.
Mái tóc cô dài mượt mà phủ hết lên gương mặt góc nghiêng của cô.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng đỡ đầu cô lên cánh tay của mình.
Anh cũng theo đó nằm xuống,những ngón tay chai sạn của anh từ từ vén mái tóc của cô sang một bên,gương mặt xinh đẹp trắng hồng của lập tức hiện ra.
Anh không biết từ khi nào,anh đã hình thành thói quen phải ngủ nghiêng qua một bên và phải có ai đó nằm lên trên cánh tay anh thì anh mới có thể thoải mái đi vào giấc ngủ sâu được.Cho dù sáng nào anh thức dậy cánh tay anh cũng đều bị tê rất nhiều thì anh cũng vẫn thích cảm giác đó.
Đặc biệt người nằm kế anh là người con gái anh yêu thì anh càng hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tay anh vừa chạm nhẹ vào mặt cô thì ánh mắt anh chợt rung nhẹ lên.
Nơi khóe mắt của cô còn động lại vài giọt nước mắt.
Lục Diệp Bằng nhìn kỹ vào mắt Lam Lam thì phát hiện ra cô đã khóc, mái tóc cũng ươn ướt dính chặt vào mặt cô.
Cô đã khóc, có lẽ cô khóc rất nhiều,nước mắt không những làm ướt hết mặt cô mà còn chảy xuống thấm vào chiếc gối nhưng đó lại làm trái tim anh đau nhói lên từng cơn.
Có phải cô khóc gì anh bắt ép cô...ép cô vào cuộc hôn nhân này không.
Có phải anh đã phá hoại hạnh phúc của cô và người đàn ông đó.Cô yêu hắn ta nhiều đến vậy sao?
Nghĩ tới đây, đôi mày anh chợt nhíu lại,anh ôm chặt cô vào lòng.Một cái ôm khiến cô hơi ngộp thở phải rên nhẹ lên.
Anh vẫn không buông cô ra.Anh muốn giam cầm người con gái này vào trong lòng.
Cho dù cô có là ai,trong lòng cô có ai thì cô mãi mãi vẫn là của anh chỉ một mình anh thôi.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng dần hiện rõ lên sự chiếm hữu.
"Ting Ting...!" Bắt chợt tiếng điện thoại vang lên.
Là tiếng tin nhắn..
Lục Diệp Bằng chỉ nghĩ là điện thoại của anh nên anh không quan tâm.Chắc Dương Tiểu Vy lại muốn chấp vấn làm phiền anh nữa rồi.
Ánh mắt khi nãy của cô ta nhìn anh,anh cũng đã đoán được phần nào
Anh vẫn mặc kệ lờ đi tin nhắn đó, tiếp tục ôm cô...nhưng khi đôi mắt anh chuẩn bị nhắm lại thì điện thoại lần này lại reo lên.
Là cuộc gọi đến.
Đôi mày anh chợt nhíu lại,tiếng chuông này hình như không phải là điện thoại của anh thì phải...!Là của cô, điện thoại cô reng.
Ánh mắt bắt chợt anh nhìn về phía bàn trang điểm....Chiếc điện thoại đang không reo ầm ĩ lên.
Anh lại không muốn đánh thức cô liền nhẹ nhàng nhàng đỡ đầu cô đang gác lên cánh tay anh ra,bước xuống đi thật nhanh đến chiếc điện thoại.
Lục Diệp Bằng nhìn chiếc điện thoại lại cong môi cười nhẹ.Đúng là cô rất thích vẽ thật.
Ngay trên chiếc điện thoại cũng bị cô vẽ nhiều họa tiết đặc biệt có một chút đáng yêu.
Trên màn hình hiển thị ra một cái tên rất quen thuộc: Tiểu Sơ BB
Cô và Tiểu Sơ phải thân lắm,nên cô mới để cái tên thân mật như vậy.
Nhưng trong lòng anh chợt nghĩ,vậy cô để tên anh trong điện thoại là gì? Lục Diệp Bằng...Ông xã,chồng yêu hay là một cái tên xa lạ khác hoặc có thể cô chẳng thèm lưu số điện thoại của anh luôn có phải không?
Đôi tay anh run rẩy khẽ bắt máy lên nghe.
Tiếng nói của Tiểu Sơ trong điện thoại có phần lo lắng.
"Tiểu Lam! Sao cậu không trả lời tin nhắn của mình?"
Thì ra tin nhắn lúc nãy là của Tiểu Sơ nhắn cho Lam Lam.Lục Diệp Bằng vừa chuẩn bị lên tiếng trả lời thì Tiểu Sơ lại tiếp tục nói tiếp.
"Cậu nói chuyện với Lục Diệp Bằng chưa...!Anh ta trả lời như thế nào? Mình nghĩ Dương Tiểu Vy nói bí mật cô ta có con với anh ta ra chắc chắn muốn giành Lục Diệp Bằng từ tay cậu.Bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ,ngay lúc này cậu có thể ly hôn với anh ta".
Hai mắt Lục Diệp Bằng trợn lên đầy kinh hãi,nhìn về phía người con gái đang nằm trên giường kia.
Trong lòng nổi lên giữa làn sóng dữ dội.
Cô đã biết hết rồi sao? Cô đã biết hết tất cả....!Từ khi nào....!
Tại sao cô lại im lặng không nói cho anh biết?
Tim anh chợt thắt lại.
Tiếng nói của Tiểu Sơ đang luyên thuyên trong điện thoại làm anh giựt mình.
Anh giữ chặt điện thoại tiếp tục nghe cô ấy nói tiếp.
Tiểu Sơ thở dài.
" Còn chuyện của mình có thai với Hạo Thiên,cậu đừng nói cho anh biết.Anh ấy có điện thoại cho mình rất nhiều lần nhưng bây giờ không phải là lúc cho anh ấy biết.....!Mình sẽ cố gắng trốn anh được lúc nào hay lúc đó....!Tiểu Lam! Cậu hứa với mình không được nói chỗ ở của mình đó, biết chỗ ở của mình cũng như biết chỗ ở con gái cậu nữa đấy....Này...!Có nghe mình nói không...? Tần Lam Lam.....? "
" Alo...!"
Lục Diệp Bằng nghe vậy liền vội vàng cúp máy cái rụp.
Bây giờ tới Tiểu Sơ cũng có thai luôn rồi sao?Không ngờ chỉ một cuộc điện thoại mà cho anh biết nhiều đến vậy.
Nhưng điều làm anh thấy khó chịu không phải Tiểu Sơ mang thai với Hạo Thiên mà là chuyện anh có con cô cũng đã biết.
Tại sao cô lại im lặng? Không chấp vấn anh, hỏi anh về đứa con....!
Nghĩ tới đây,Lục Diệp Bằng trừng mắt nhìn về cô, anh bước nhanh tới tốc chăn lên.Anh muốn hỏi cô.....Vì sao lại bình tĩnh đến như vậy khi biết anh cũng có con.
Cô có bực bội hay ghen tị gì không? Trong lòng có khó chịu như anh biết cô có con không?
Nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu...!
Nhưng một giây sau, đôi tay anh chợt ngưng lại giữa không trung.
Có lẽ anh đã quá tự tin.
Người con gái này làm gì mà để anh trong lòng.
Cô đâu có yêu anh.
Chắc bây giờ cô đang mong muốn cuộc hôn nhân mau chóng kết thúc để cô có thể về lại bên cạnh người mình thương yêu.
Nên cô chọn cách im lặng
Còn anh sau này chỉ mang cái mác là chồng cũ của cô thôi sao?
Từ trước tới nay,Lục Diệp Bằng luôn cho mình có thể tự làm chủ cuộc đời của anh,nhưng từ sau khi người con gái này bước vào cuộc đời của anh thì anh lại khao khát được cùng cô sánh vai đi bên nhau, muốn cho cô có một cuộc sống thoải mái trong phạm vi của anh.
Anh còn muốn làm chủ cuộc đời của cô.
Nếu cuộc đời sau này của Lục Diệp Bằng lại thiếu đi vắng bóng tiếng nói, tiếng cười của Lam Lam chắc chắn anh sẽ thấy cuộc đời này thật mệt mỏi và sẽ những màn mây u tối bao quanh xung quanh anh..