“Dự án đầu tư?” Thẩm An Nhiên cau chặt mày, đối với lời nói của Thẩm Đại Nam cũng chỉ nghe vậy thôi, nếu như ông ta thực sự có đầu óc kinh doanh trong phương diện này thì ông nội sẽ không giao Mộc Nhiên vào tay cô.
“Biết rồi thì mau chuyển tiền sang, bây giờ tạo đang cần dùng gấp”
Thẩm An Nhiên nói: “Con có thể cho bố tiền, nhưng bố phải đưa thông tin của dự án đầu tư đó để con xem xét.
Làm gì có người làm bố nào bị con gái quản lý như vậy chứ? Thẩm Đại Nam cảm thấy mất mặt, hét lớn vào trong điện thoại, mắng chửi Thẩm An Nhiên là thứ hàng hóa rẻ tiền, lúc đầu lẽ ra nên sớm giết chết, nói những câu độc ác lại tỏ ra đáng thương.
Tát một cái lại cho một viên kẹo, Thẩm An Nhiên đã thấy quen với những chiêu này từ lâu.

Nghe xong, chỉ nhạt nhẽo trả lời một câu: “Còn muốn nói gì nữa không? Con đang bận, không có chuyện gì thì con cúp máy”
“Đừng cúp, đừng cúp, tạo cho mày xem!” Thẩm Đại Nam vội vàng ngàn cô lại, sợ cô đổi ý, con vịt đến tay làm sao để bay mất được.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm An Nhiên trông coi bên cạnh máy tính, chẳng mấy chốc đã nhận được tài liệu Thẩm Đại Nam gửi tới.


Cô gửi tài liệu để trợ lý giúp cô in một bản, nhận tiện giúp cô pha một cốc cà phê.
Văn kiện được đưa tới, Thẩm An Nhiên cúi mắt lật xem, mãi cho đến khi cốc cà phê bốc hơi nghi ngút được giao đến trên bàn cô mới dừng lại.

Cà phê toát ra mùi hương êm dịu, Thẩm An Nhiên vươn tay nhấc lên nhấp một ngụm, cà phê này là cà phê Trung Nguyên cao cấp, dư vị mang theo mùi hương thơm mát, nhưng vẫn rất đắng.
Cô yêu ngọt ghét đắng, trước đây uống một viên thuốc đều phải ngậm một viên kẹo, giờ đây lại không thể không dựa vào cà phê đắng để duy trì tinh thần.
Thẩm An Nhiên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, tiếp tục tập trung lật xem tài liệu trong tay.
Dự án mà Thẩm Đại Nam đầu tư là bất động sản, có kế hoạch hạng mục riêng, giấy chứng nhận, đội ngũ nhìn cũng có vẻ đáng tin cậy… Thẩm An Nhiên chưa xem được nửa tiếng, Thẩm Đại Nam đã gọi điện tới giục tiền.
Trợ lý gõ cửa, Thẩm An Nhiên vừa nghe điện thoại vừa để trợ lý tiến vào, ánh mắt cô quét qua ra hiệu cho cô ấy đừng nói chuyện.
Trợ lý: “Giám đốc Thẩm, bác sĩ Minh ở dưới lầu tìm chị”
Tại sao Tần Minh lại đến rồi? Thẩm An Nhiên hơi sửng sốt, đã không còn thời gian quan tâm Thẩm Đại Nam, vội vã nói câu: “Đã biết” thì nhanh chóng ngắt điện thoại.
“Cô đi xuống mời anh ấy lên, tìm người pha ly trà mang vào”
Trong lúc trợ lý xuống mời Tần Minh lên, Thẩm An Nhiên chuyển sáu tỷ vào tài khoản của Thẩm Đại Nam.
Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm điện thoại, cho đến khi màn hình tối đen cũng không thể nhận được một tiếng cảm ơn của bố mình.

Cô tự cười nhạo một tiếng, cuối cùng ném điện thoại lên bàn.
“Giám đốc Nhiên, bác sĩ Minh tới rồi”
Cửa văn phòng không đóng, nhìn thấy Tần Minh tiến vào, cô vẫy tay với trợ lý ở bên cạnh ra hiệu cho cô ấy ra ngoài.

“Ngồi bên này” Thẩm An Nhiên đứng dậy nói.

Văn phòng của cô rất lớn, có khu vực chuyên môn tiếp khách bàn chuyện gần cửa sổ sát đất.

Cô đưa Tần Minh qua đó ngồi lên ghế sô pha.
Tần Minh vừa tiến vào thì đã ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm, theo mùi hương nhìn về phía trên bàn, quả thật nhìn thấy một ly cà phê chỉ còn một nửa.

Anh cau chặt mày: “Sao em vẫn còn uống cà phê?”
“Không thể uống sao?” Thẩm An Nhiên đẩy ly trà trên bàn trà về phía anh, tùy ý hỏi một câu: “Hôm nay đến là có chuyện gì sao?”
Tần Minh ngồi xuống nói: “Xem ra, em đã quên hết chuyện tối qua anh nói với em rồi”
Bàn tay đang vươn ra của Thẩm An Nhiên đột nhiên khựng lại, cô rụt người lại lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu xuống, nhìn giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
“Hôm nay dù có thể nào em cũng phải theo anh đến bệnh viện”
Thẩm An Nhiên ngẩng đầu, không nhìn Tần Minh, mà nhìn chậu cây xanh đã héo úa bên cạnh.

Cô thì thầm nói: “Đi để làm cái gì?”
“Kiểm tra chi tiết, xác định phương pháp điều trị, nhập viện”
Tần Minh cẩn thận đánh giá Thẩm An Nhiên.

Anh ta mới không gặp Thẩm An Nhiên chưa đầy một tháng, cô đã gầy thành như vậy.


Anh ta không có cách nào tưởng tượng, người trước đây bị cảm phải tiêm thuốc đã sợ hãi đến khóc lên làm sao có thể chịu đựng cơn đau của bệnh ung thư dạ dày?
Thẩm An Nhiên lắc đầu, những sợi tóc rơi trên trán che giấu cảm xúc trong mắt cô: “Tần Minh, bệnh của em giống như chậu hoa này, rễ cây đã thối rữa, dù có chữa thế nào cũng không thể chữa khỏi”
“An Nhiên, không thử thì làm sao em biết được không thể chữa khỏi? Em có thể làm việc ngày đêm, có thể cố gắng lấy lòng người đàn ông không yêu em bốn năm, nhưng tại sao em không dành một chút thời gian cho chính bản thân mình?” Tần Minh cảm thấy không đáng thay cho Thẩm An Nhiên, cô còn chưa đầy hai mươi tư tuổi.
Cô nên mạnh khỏe, vui vẻ, tràn đầy sức sống.
tận hưởng cuộc sống tươi đẹp nhất, chứ không phải sống trong cuộc hôn nhân tẻ nhạt, cầm tù bản thân với công việc, càng không phải chịu đựng những cơn hành hạ của căn bệnh ung thư.
Tần Minh đi tới bên cạnh Thẩm An Nhiên, xoa đầu cô giống như trước đây: “Bây giờ y học phát triển, chỉ cần em không bỏ cuộc, kiên trì tiếp nhận điều trị và phẫu thuật, sẽ có…” Anh nói được một nửa bỗng nhiên ngừng lại không thể nói tiếp, bởi vì anh nhìn thấy vành mắt của Thẩm An Nhiên đã đỏ hoe.
Tay phải Thẩm An Nhiên vuốt ve chiếc lá vàng úa, lẩm bẩm nói: “Vậy anh nói cho em tỷ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu? Năm mươi phần trăm, hay là hai mươi phần trăm, hay là chỉ có không phẩy một phần trăm thành công?”
Tần Minh mím chặt môi mỏng, không phát ra tiếng.
“Bỏ đi” Thẩm An Nhiên nhếch lên đôi môi nứt nẻ cười một tiếng: “Anh vẫn đừng nên nói nữa, cho em một chút hy vọng đó chi bằng không cho”
Cô hiểu ý của Tần Minh.

Ai không muốn sống? Ai không muốn có cơ thể khỏe mạnh? Nhưng trước nay cô chưa từng thấy ai mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối có thể tiếp tục sống…
Tay phải của Thẩm An Nhiên vừa dùng sức, chiếc lá vàng úa kia vỡ vụn trong lòng bàn tay cô, từ kẽ tay của cô rơi xuống đất.