Sau mười mấy lần điều chỉnh tư thế, cuối cùng anh cũng nắm được kỹ năng, nhìn người phụ nữ ngồi trên sofa nhàn nhã xem TV, hàm răng của Lệ Đình Phong đã mỏi nhừ.
Buổi tối thì người phụ nữ này hành hạ người, mà ban ngày cũng hành hạ người.
“Lệ Đình Phong, em muốn ăn quả óc chó.”
“Anh bóc cho em” Lệ Đình Phong quỳ trên điều khiển dùng tay bóc sáu quả óc chó, ngoài ra không cần Thẩm An Nhiên bảo, cực kỳ nhanh trí bắt đầu bóc hạt dưa, đến khi bóc được một bát nhỏ mới dừng lại.
“Em ăn thêm trái cây đi”
Sau một hồi bỏ công sức, đồ ăn trước mặt đã được chất thành đống lớn, Thẩm An Nhiên nhìn bàn tay bóc quả óc chó của Lệ Đình Phong hơi đỏ, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Vốn dĩ trước đây nói để anh quỳ trên điều khiển cũng chỉ là nói đùa, nhưng không ngờ rằng hôm nay tiện mồm nhắc đến, anh lập tức kéo cô vào phòng ngủ.
Mở TV, chuẩn bị đủ các loại hoa quả và quả hạnh, thành thật quỳ lên điều khiển.
Thẩm An Nhiên cũng để anh quỳ bốn mươi phút, vốn dĩ là muốn để anh quỳ một tiếng đồng hồ, nhưng trong lòng không nỡ, nên bảo anh đứng dậy.
“Anh không đau, vẫn có thể quỳ tiếp”
Thẩm An Nhiên không nhịn được mà bật cười “hì hì”, rồi nói: “Không cần quỳ nữa, anh chỉ cần nhớ rằng đừng có đụng đến giới hạn của em là được”
Thẩm An Nhiên đã nói với Lệ Đình Phong về giới hạn của cô từ lâu rồi, không được ngoại tình và bạo lực gia đình.
Nghĩ đến hai dạng này chỉ có không lần và rất nhiều lần, mà trước khi Thẩm An Nhiên bị mất trí nhớ, Lệ Đình Phong đã vượt qua giới hạn của cô.
khứ không tốt đẹp kia, có lẽ cô cũng sẽ không chia tay anh chứ?
Cô rất coi trọng tình cảm này, cũng tự tin rằng cô và Lệ Đình Phong có thể bên nhau cả đời…
Thẩm An Nhiên nắm lấy tay của Lệ Đình Phong kéo anh đứng dậy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó dường như có vài cảnh tượng lóe lên trong đầu cô.
Dưới cơn mưa lớn, một người nào đó quỳ ở dưới đất, rốt cuộc là ai đang quỳ…
“An Nhiên, em đang nghĩ gì vậy?”
Lệ Đình Phong bị giật mình khi nhìn bộ dạng ngây ngốc của Thẩm An Nhiên, anh giữ chặt lấy bờ vai của cô, định lay vai gọi cô tỉnh lại, anh rất sợ cô lại phát điên như trong bệnh viện.
Thẩm An Nhiên hoàn hồn trở lại, nhưng vô thức vùng vẫy ra khỏi vòng tay của anh, sau đó lùi về sau một bước.
“An Nhiên… em, em sao vậy?” Lệ Đình Phong bị bối rối khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi của cô.
“Không sao” Thẩm An Nhiên lắc lắc đầu,ray hai bên thái dương nói: “Vừa rồi dường như em nhớ lại được gì đó, nó như một đoạn phim chạy trong đầu vậy”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.