Con người vẫn luôn thể hiện ra tất cả những mặt xấu xa nhất trước người mình yêu nhất, rõ ràng anh rất sợ hãi mất đi, cũng hiểu rõ như thế là không đúng, nhưng anh lại không khống chế nổi bản thân, muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất khống chế cô, không để cho cô rời khỏi bản thân.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà nơi này vẫn giống hệt trước đây, lạnh lẽo, khiến người ta không cảm nhận được một chút tình người nào.

Nhà cũ nhà họ Lệ, toạ lạc ở Hà Thành được xây dựng giống như vườn ngự uyển thời cổ đại vậy, chiếm diện tích rất lớn, tựa núi kề nước, tọa lạc ở phía bắc mặt hướng về phía nam, hoàn cảnh vô cùng tốt, từ địa thế xây dựng có thể nhìn ra được đây là một miếng đất phong thuỷ cực tốt.


Ông cụ Lệ năm nay cũng bảy mươi tuổi ¡, có hai người con trai và một người con gái, con trai cả cũng chính là bố của Lệ Đình Phong xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời, con trai út Lệ Thanh Trình vốn có thể kế thừa nhà họ Lệ đấy thế nhưng ông ta lại không có một đứa con trai nào dưới tên ông ta cả.

Con gái út thì liên hôn gả cho nhà họ Bạch ở thành phố Giang Nam, cũng là một người có thủ đoạn, có một nam một nữ.

Trừ cháu ngoại ra, ông cụ Lệ còn có hai đứa cháu trai và ba cô cháu gái.

Hai đứa cháu đích tôn này chính là Lệ Đình Phong và Lục Cảnh Xuyên.

Tuy rằng Lục Cảnh Xuyên là do tình nhân sinh ra nhưng ông cụ Lệ vẫn xem trọng anh ta không kém gì Lệ Đình Phong, dù sao ở chỗ của ông ta, trừ huyết thống ra thì năng lực quan trọng hơn bất kì thứ gì.

Lệ Đình Phong lái xe vào trong Hà Thành, mở khoá bằng nhận diện khuôn mặt, anh lái đến trước cổng lớn thì dừng lại xuống xe, quản gia lớn tuổi đứng ở bên ngoài cửa sắt nghênh đón anh.

Sau khi nhìn thấy anh xuống xe, trên mặt khó nén được sự vui mừng, cung kính nói rồi”
Cậu cả, cuối cùng cậu cũng trở về “Lục Cảnh Xuyên đang ở đâu?”

Quản gia lớn tuổi không ngờ câu đầu tiên mà anh nói sau n lại là hỏi về Lục Cảnh Xuyên, ông ta ngẩn người ra một lát “Cậu Xuyên đang ăn cơm với ông cụ, ông cụ vẫn luôn nhắc đến cậu mãi, mong cậu mau trở về đấy”
Lệ Đình Phong cười lạnh, anh thà tin tưởng Lục Cảnh Xuyên sẽ nhớ đến anh chứ không bao giờ tin tưởng ông cụ sẽ nhớ.

Lệ Đình Phong đi vào, quả nhiên thấy Lục Cảnh Xuyên đang ăn cơm với ông cụ Lệ, quan hệ giữa hai ông cháu rất hoà hợp khiến anh vừa bước vào rõ ràng chẳng khác gì một người thừa.

Ánh mắt sắc bén của ông cụ Lệ nhìn về phía anh: “Anh còn biết đường về đây cơ à”
“Yên tâm, tôi sẽ không ở lại đây ghê tởm ông đâu, tôi tới tìm Lục Cảnh Xuyên một lát rồi đi luôn”
Sắc mặt của ông cụ Lệ không thay đổi gì nhiều chỉ là ánh mắt rõ ràng lạnh xuống trong phút chốc.

Lệ Đình Phong không muốn lãng phí thời gian vào việc đi lấy lòng ông cụ Lệ, anh từng nói anh không có hứng thú với tài sản nhà họ Lệ, hôm nay đến đây chủ yếu là để tìm đánh Lục Cảnh Xuyên.

Lục Cảnh Xuyên cũng chẳng ngạc nhiên lắm, anh ta đã biết trước Lệ Đình Phong sẽ không chịu được mà đến tìm anh †a, anh ta cong môi, khoé miệng nở một nụ cười tà ác.


“Cách xa người của tao ra”
Lục Cảnh Xuyên ngước mắt lên, thờ ơ nói: “Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có cần phải để anh đêm hôm thế này chạy đến đây khởi binh hỏi tội như thế không? Là của anh thì chính là của anh, tôi có muốn cướp cũng không cướp được, nhưng nếu không phải là của anh thì anh đương nhiên cũng không giữ được, tôi nói có đúng không hả? Anh cả”
“Đi ra bên ngoài hay ở trong này luôn?”
Lục Cảnh Xuyên đứng dậy.

Hai người vừa đi ra bên ngoài thì Lệ Đình Phong đã lập tức nắm lấy cổ áo của Lục Cảnh Xuyên dồn anh ta vào tường, năm đấm vung về phía mặt của anh ta.

Cũng may Lục Cảnh Xuyên trốn đủ nhanh, nắm đấm đó chỉ sượt qua mặt của anh ta, chỉ là vẫn bị rách da, có chút đau đau nóng rát.

Lục Cảnh Xuyên nhíu mày nhìn Lệ Đình Phong: “Mới có vậy mà đã không chịu nổi rồi à? Vậy nếu như sau này người phụ nữ của anh mà ngoại tình rồi lên giường với tôi, anh há chẳng phải….