“Em muốn chuyển tiền cho anh sao?”
“Đúng, cho tôi số tài khoản”
“Sao phải phiền như vậy, kết bạn zalo là được”
Lục Cảnh Xuyên lấy điện thoại ra, Thẩm An Nhiên mới đăng kí tài khoản zalo chưa được bao lâu, bên trong cũng chỉ có mỗi mình Lệ Đình Phong, cô cũng không đăng bất cứ thứ gì, vòng bạn bè cũng sạch sẽ không có gì hết.

Thẩm An Nhiên kết bạn zalo rồi chuyển tiền cho anh ta.


“Được rồi” Sau khi biết không giữ cô ở lại được nữa nữa, Lục Cảnh Xuyên kiểm tra tài khoản của mình rồi nói: “Để anh đưa em về, bên ngoài trời vẫn còn mưa”
“Không cần” Thẩm An Nhiên lạnh lùng nói.

Lục Cảnh Xuyên cũng không ép buộc, sau khi nhìn Thẩm An Nhiên rời đi, anh ta lấy điện thoại ra, mở giao diện tin nhắn, sau đó ấn mở tin nhắn mới nhất.

Sau khi thấy đối phương gửi ảnh chụp đến, anh ta nhếch môi, rồi chọn ra mấy tấm ảnh trông tương đối mập mờ, lưu lại, gửi cho Lệ Đình Phong.

Chuyện hôm nay gặp được Thẩm An Nhiên là hoàn toàn tình cờ, anh ta cũng không ngờ lại có thể thu hoạch được một mớ lớn đến thế, ngược lại anh ta cũng muốn xem xem sau khi Lệ Đình Phong nhận được những tấm hình này thì sẽ có phản ứng gì.

Liệu anh ta có thể thật sự không bận tâm chút nào, sẽ tin tưởng lời Thẩm An Nhiên nói không? Trong lòng anh sẽ không nảy sinh chút ngăn cách nào sao?
Sau khi Lục Cảnh Xuyên nhìn thấy đối phương đã nhận được tin nhắn, anh ta cười lạnh, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ sắc sảo, bỏ điện thoại vào trong túi áo.

Lúc này Lệ Đình Phong đang xử lý công việc trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn, vì một cuộc điện thoại ban nãy với Thẩm An Nhiên mà lúc này trái tim anh đứng ngồi không yên, trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh không thể đọc hiểu được bất cứ một chữ nào trên màn hình máy tính, huyệt Thái Dương đau đớn, anh ngồi trên ghế da, lấy tay trái đỡ đầu, tay phải thì kẹp một điếu thuốc còn đang hút dở.


Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, Lệ Đình Phong hơi nghiêng đầu nhìn sang.

Khi thấy cái tên hiện lên trên tin nhắn, đôi mắt đen thâm thúy của anh càng âm u đến đáng sợ, trông u ám lạnh lùng không chứa chút hơi ấm nào.

Anh ấn mở tin nhắn ra, khi thấy được ảnh chụp bên trong, mỗi tế bào trên cơ thể anh giống như bị thiêu đốt.

Bên trong tổng cộng có năm bức ảnh, người trong ảnh chính là Lục Cảnh Xuyên và Thẩm An Nhiên.

Nhìn những động tác thân mật của bọn họ trong tấm ảnh tưởng chừng họ mới là một đôi vợ chồng ân ân ái ái vậy.

Trong rạp chiếu phim, người đàn ông tựa đầu lên vai của Thẩm An Nhiên, trong nhà hàng Tây, hai người ngồi ở bàn dành cho tình nhân, thậm chí còn có ảnh Thẩm An Nhiên kết bạn zalo với Lệ Đình Phong.

Ngoài sự tức giận, trong mắt Lệ Đình Phong càng mang vẻ phức tạp không thể nói rõ, trái tim anh như chùng xuống tận đấy.


Đây chính là một mình xem phim mà Thẩm An Nhiên nói đến sao? Còn có ăn cơm một mình nữa?
Anh thật sự không ngờ tới, cho dù Thẩm An Nhiên đã mất đi kí ức, đầu óc trở nên chậm chạp nhưng vẫn nói dối một cách linh hoạt như vậy!
Mà điều anh càng không ngờ tới chính là việc Lục Cảnh Xuyên lại ở cùng một chỗ với Thẩm An Nhiên.

Trong mắt Lệ Đình Phong lóe lên sự hung ác, anh nắm chặt điện thoại ném mạnh vào tường, điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình bị đập nát.

Anh đẩy cái ghế sau lưng ra một bên, bước về phía cửa, đúng vào lúc này Triệu Việt cũng cầm tài liệu tới, nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Lệ Đình Phong, anh ta vô thức dừng bước.

“Tổng giám đốc Phong, ngài muốn đi đâu vậy?”
“Nhưng buổi chiều còn có buổi hội nghị quan trọng…”.