Lúc này, những giọt nước mắt không thể nào ngừng rơi được.
Ướt đẫm quần áo, bên ngoài hoàn toàn không có âm thanh.
Cô không biết Lệ Đình Phong có nghe được những lời cô nói hay không, nhưng chắc chắn một điều là anh chưa bao giờ đặt cái chết của cô ở trong lòng, anh sẽ không quan tâm đến cô.
Đột nhiên Thẩm An Nhiên dừng lại, cô không ngừng lau nước mắt, cơ thể trượt xuống theo ván cửa xuống mặt đất, dùng răng cắn lên mu bàn tay để ngăn bản thân mình bật khóc.
Tuổi trẻ, tình yêu, hôn nhân của cô đều bắt đầu từ Lê Đình Phong, bây giờ cũng kết thúc từ anh.
Lê Đình Phong, tôi thích anh mười sáu năm, đời người có bao nhiêu lần mười sáu năm, tại sao anh ỷ vào việc tôi thích anh mà đối xử tệ với tôi nhiều như vậy?
Thẩm An Nhiên phát ra tiếng nức nở, bữa sáng cô không ăn mà chỉ uống một ly sữa bò, lúc này dạ dày ậm ạch khó chịu.
Thẩm An Nhiên vừa chạy vừa bò vào nhà vệ sinh, mở bồn cầu ra nôn mửa, tất cả những gì cô nôn ra chỉ là nước chua, cổ họng bỏng rát.
Nôn xong rồi dạ dày vẫn còn co giật, Thẩm An Nhiên biết cô không thể tiếp tục nôn, nếu không sẽ ra máu, chỉ có thể che miệng rên rỉ.
Thẩm An Nhiên trở lại phòng mở ra ngăn kéo lấy ra hai hộp thuốc, ba ngày tiếp theo phải sống nhờ vào cái này.
Trong phòng không có nước, Thẩm An Nhiên chỉ có thể uống thuốc viên bằng nước máy trong phòng tắm.
Thực quản của cô mỏng hơn người bình thường, viên thuốc khô khan mắc kẹt ở trong cổ họng, từ từ chuyển thành vị đắng đặc sệt, Thẩm An Nhiên làm cho bản thân mình thật sự rất nhếch nhác, một bên cố nhịn nôn khan, một bên mạnh mẽ nuốt bốn viên thuốc xuống.
Sau khi uống thuốc vào, Thẩm An Nhiên không khống chế được, nôn mửa không ngừng, thuốc vừa nuốt vào tới cổ họng cô lại dùng sức che miệng lại, vị đắng vẫn luôn lan tràn ở trong miệng mãi không biến mất.
Thẩm An Nhiên cuộn mình trên giường, ôm chăn đợi từ ban ngày đến trời tối, thời tiết vốn oi bức nhưng lúc này lại giống như mùa đông lạnh giá, lạnh đến mức làm người ta mất trí.
Ánh mắt Thẩm An Nhiên mờ mịt, khi ánh sáng.
tắt dần, cô bắt đầu trốn trong chăn như một con rùa.
Bên ngoài có sấm sét, một tia sét đánh xuống, ánh sáng xuyên qua tấm kính lập tức chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ.
Căn phòng ngủ mà cô thường trang trí ấm áp lúc này trông thật đáng sợ, ánh sáng và bóng tối trên cửa kính đan xen vào nhau, một tia chớp khác đang rơi xuống cùng với tiếng sấm cực lớn, “Xoẹt” như muốn xé toạc cả bầu trời.
“A!” Thẩm An Nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, ôm lấy cái chăn, trên người đổ toàn mồ hôi lạnh.
Trong đêm giông bão đen kịt không thể nhìn thấy ngón tay, lòng người sợ hãi sẽ suy nghĩ linh tinh, cô tưởng như có quái vật xuất hiện trên trần nhà nhấn chìm mình.
Tưởng tượng bên giường có một bàn tay vươn tới muốn túm cô, cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể càng dùng sức ôm chặt lấy bả vai của mình.
“Lệ… Lệ Đình Phong”
“Lệ Đình Phong…”
“Lệ Đình Phong!” Cô gọi tên người đó, từ bắt đầu run rẩy đến cuối cùng khăn cả giọng, dường như muốn mang người từ trong trái tim này ra ngoài một cách mãnh liệt.
Trong phòng trống rỗng không ai trả lời cô, chỉ nghe được tiếng sấm rền tiếng vang bên ngoài.
Cô giống như là bị ai đó bỏ rơi, không ai cần cô cũng sẽ không có người nhớ đến cô.
Thẩm An Nhiên lại bắt đầu khóc, cô không thể phân biệt được đó là giọt nước mắt từ thể xác hay là tâm hồn.
Sau khi Lê Đình Phong khóa cửa thì rời đi, qua đến một nửa thành phố, di động anh phát ra một tiếng nhắc nhở, anh lấy di động ấn mở là một tin dự báo thời tiết, buổi tối mưa rào có sấm chớp.
Lê Đình Phong nhìn thoáng qua thì để lại trong túi, anh nhớ rõ Hạ Minh Nguyệt sợ sét đánh, còn Thẩm An Nhiên… có lá gan chống đối anh mà còn sợ sét đánh sao?
Lê Đình Phong lái xe hướng đến nhà Hạ Minh Nguyệt, nhưng không hiểu sao lại luôn nghĩ đến Thẩm An Nhiên, tâm trạng không yên, như là bị mất hồn.
Lệ Đình Phong chán ghét bản thân mình bị khống chế, ở một cái ngã tư lúc chờ đèn xanh, tay anh nắm chặt tay lái không nhịn được một quyền nện lên trên tay lái.
Hạ Minh Nguyệt cảm thấy mình vừa trải qua một cơn bệnh, sắc mặt tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy Lê Đình Phòng đẩy cửa bước vào, trong mắt cô lóe lên tia vui mừng.
Khuôn mặt nhỏ vốn đang tái nhợt nhưng vì Lệ Đình Phong đến lại thêm chút tinh thần: “Đình Phong, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa”
“Em đi nấu cơm, chúng ta cùng nhau ăn” Đây là căn hộ Lê Đình Phong mua cho cô, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cũng là do anh cho người mua, đều là nguyên liệu tốt nhất.
Lê Đình Phong nhìn Hạ Minh Nguyệt bận rộn ở trong phòng bếp, không biết vì sao cảnh tượng trong mắt này lại trở thành một người khác, hai bóng người dần dần rõ ràng đó là Thẩm An Nhiên.
Anh nhớ rõ Thẩm An Nhiên có một đoạn thời gian dài đều nấu cơm chờ anh về ăn, nhưng anh chưa từng nếm qua một lần.
Hạ Minh Nguyệt cảm giác có người đang nhìn mình, cô quay đầu lại, trong tay vẫn còn cầm thìa, nhìn thấy Lê Đình Phong đứng ở ngoài phòng bếp, cô cười nói: “Đình Phong, anh ra phòng khách ngồi đi.
Mùi khói dầu anh không chịu nổi đâu”
Từ nhỏ cô đã biết Lệ Đình Phong, biết mọi thứ về sở thích và điều anh không thích.
Trên đời này không ai có thể hiểu rõ người đàn ông này hơn cô, chỉ riêng điều này đã không so sánh được với Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong gật đầu im lặng xoay người về tới phòng khách, anh mở TV.
Chương trình kỹ năng tổng hợp hấp dẫn nhất đang chiếu.
Nhạc nền và tiếng cười vẫn tiếp tục, nhưng anh không cảm thấy có chút buồn cười nào.
Anh nhìn chằm chằm TV, trong đầu không ngăn được lại bắt đầu nghĩ đến Thẩm An Nhiên, nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt như tờ giấy cũ của người phụ nữ kia, trong lòng anh lại giật nảy mình.
Khi rời khỏi phòng ngủ, anh nghe được tiếng Thẩm An Nhiên khác lạ.
Cô nói, cô sắp chết.
Rõ ràng không thèm để ý, nhưng vì sao trái tim bỗng dưng đau đớn như là bị kim đâm, nỗi đau đớn chạy dọc theo mạch máu, truyền tới mọi ngóc ngách cơ thể, anh day day chân mày đang nhíu.
Lê Đình Phong xoa huyệt thái dương, mạch máu nơi đó vẫn luôn nhảy lên.
Tâm trạng càng ngày càng tệ, Lệ Đình Phong ngồi ở trên sô pha, mũi chân đã vô thức hướng về phía cửa chính.
Hạ Minh Nguyệt vừa nấu xong canh mang ra thì ngửi được một mùi khói, cô nhìn về hướng mùi hương bay ra, chỉ thấy người đàn ông nằm ở trên số pha, tay áo sơ mi kéo lên để lộ cánh tay cơ bắp, khớp xương rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc, anh cúi đầu hút một ngụm, làn khói màu trắng xanh bao trùm mặt anh khiến người ta không thấy rõ cảm xúc trên mặt anh.