Thạch Hạo Nhiên kêu thất thanh :

- Ngươi bảo sao? Không lý nào mẫu thân ngươi đã kịp có thời gian cất giấu bí đồ ở một nơi thật gần Hồng Ma bảo như ngươi vừa thổ lộ?

Mạc Thanh Sầu vì thế càng có cơ hội bộc lộ tánh đa nghi cố hữu :

- Ngươi chỉ nghĩ cách lợi dụng bọn ta, đúng không? Vì chuyện xảy ra cho mẫu thân ngươi không thể nào chỉ nội trong một đêm đã vừa lẻn lấy đi bí đồ từ thư phòng của phụ thân ngươi, đồng thời vừa còn kịp chạy đến cất giấu ở gần Hồng Ma bảo, sau đó quay lại Huỳnh Phong trang để đón nhận cái chết. Đúng không?

Họ đang nổi giận, vì thế, Sầm Phong dù đang ăn ngon miệng, những thức ăn do tự tay Mạc Thanh Sầu bỏ công làm để lấy lòng Sầm Phong, cũng đành ngừng ăn và hạ thấp giọng bảo họ :

- Nhị vị có tin chắc những gì chúng ta đang nói sẽ không bị bất kỳ ai lén nghe không?

Thạch Hạo Nhiên cau mày :

- Những lời dối trá của ngươi, đến như bọn ta đây dù có nghe cũng hết còn tin tưởng. Cứ để họ nghe nếu như quả thật đang có người nhờ bản lãnh phi phàm nên đã lẻn đến gần nhưng không bị ta hoặc Mạc cô nương phát giác. Ngươi nói đi.

Sầm Phong vẫn tỏ ra cẩn trọng bằng cách hạ thấp giọng hơn :

- Nhị vị nếu đã mục kích tất cả ắt vẫn nhớ lời gia mẫu có đề cập đến bí đồ Hồng Ma bảo?

Giọng nói của Thạch Hạo Nhiên cũng nhỏ lại khi lên tiếng đáp, chứng tỏ y cũng ngại bị người khác lẻn nghe. Y bảo :

- Ta nhớ mẫu thân ngươi bảo đã giao phó vật đó cho ngươi. Sao?

Mạc Thanh Sầu chợt châu đầu vào gần Sầm Phong, mắt nhìn tận mắt :

- Nhưng cũng chính ngươi bảo vật đó không hề có trên người ngươi, đúng không? Vậy tại sao ngươi đột ngột đề cập lại chuyện này?

Sầm Phong cũng khum đầu và thầm thì :

- Kỳ thực chính Xuân di dù đã cùng tiểu đệ tìm khắp lượt vẫn phải thừa nhận vật đó không có trong người tiểu đệ. Tuy nhiên, vì gia mẫu đã quả quyết bảo như thế khiến tiểu đệ nghĩ, lẽ nào gia mẫu nói sai? Trừ phi...

Thạch Hạo Nhiên chồm đến, đầu kề đầu Sầm Phong :

- Trừ phi như thế nào? Có phải vẫn còn một chỗ trên người ngươi vì đã vô tình bị bỏ qua nên đó là nơi có cất giấu bí đồ? Ở chỗ nào thế?

Sầm Phong chợt ngước mắt nhìn lên, sau đó bật kêu khe khẽ :

- Quả nhiên đệ đoán không sai. Nhờ giả vờ thầm thì thế này mới phát hiện đúng là đã có người lẻn bám theo chúng ta. Nhị vị nhìn xem và liệu có cách nào đối phó được chăng?

Thạch Hạo Nhiên và Mạc Thanh Sầu đâu còn chờ Sầm Phong nói hết lời mới nhìn. Trái lại, vì đã lẻn liếc mắt nhìn thật nhanh nên lúc này, khi Sầm Phong vừa vặn kêu xong, đến lượt Mạc Thanh Sầu và Thạch Hạo Nhiên cùng kêu thất thanh :

- Vạn Xà giáo!

- Ôi... nguy tai. Lại là Đường chủ Ngoại Vi đường Tiền Giả Kim!

Những nhân vật cùng xuất hiện với Tiền Giả Kim không phải ít. Và tất cả đều dương dương tự đắc như muốn nói đối với họ thì việc thu nhập Mạc Thanh Sầu, Thạch Hạo Nhiên và cả Sầm Phong nữa cũng vẫn là điều không mấy khó.

Tiền Giả Kim hất hàm :

- Ai trong hai ngươi đủ bản lãnh giải độc cho tiểu oa nhi? Nếu vậy, ắt kẻ đó vẫn đang giữ Bích Linh tiểu xà của ta? Hãy giao hoàn cho ta, đổi lại ta sẽ cho kẻ đó an toàn rời khỏi chốn này. Ngươi muốn thế chăng, Thạch Hạo Nhiên? Hay người đó là Mạc Thanh Sầu cô nương? Ai cũng được, chỉ cần giao ra là ổn, thế nào?

Mạc Thanh Sầu mấp máy môi toan lên tiếng, chợt nghe Thạch Hạo Nhiên, vì nhanh hơn lên tiếng trước :

- Tiền đường chủ sao tỏ ra quá quan tâm đến tiểu xà? Quý giáo vốn có danh xưng là Vạn Xà, không lẽ không còn độc xà nào khác để thay thế một khi đã bất cẩn làm mất tiểu xà?

Tiền Giả Kim lạnh giọng hăm dọa :

- Ngươi không đủ tư cách để hỏi những điều tương tự. Có chăng, hãy nghe ta lập lại lần cuối cùng đây, nếu đang giữ tiểu xà thì mau hoàn trả, chỉ khi đó ngươi mới đủ tư cách để được ta buông tha. Không biết chừng còn được ta hàm ân, giúp ngươi toại nguyện một vài điều bổ ích mà ngươi dù có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ đến. Bằng ngược lại, giả như không một ai trong bọn ngươi giữ tiểu xà. Hãy tin chắc một điều là tử kỳ của bọn ngươi đã điểm. Ngày này sang năm chính là ngày giỗ đầu chung cho cả ba mạng bọn ngươi. Nói đi.

Thạch Hạo Nhiên bật cười, đồng thời còn làm ra vẻ vô tình nhưng kỳ thực lại cố ý tiến đến thật gần Sầm Phong :

- Chính tôn giá mới không đủ tư cách hỏi gì đến tiểu xà, cho dù chỉ hỏi nửa câu cũng không. Vì sao tôn giá biết chăng? Ha ha..., vì theo Thạch mỗ đã biết, chính tôn giá đã nhẫn tâm hắt hủi tiểu xà. Và giá như có gặp lại, Thạch mỗ e rằng chính tôn giá sẽ chuốc thảm họa một khi để tiểu xà có cơ hội trút hận. Thạch mỗ nói đúng chứ? Ha ha...

Mạc Thanh Sầu nhân lúc đó phụ họa,dĩ nhiên cũng làm ra vẻ tình cờ để nhích lại gần Sầm Phong :

- Thấy tôn giá xem trọng tiểu xà đến thế, Mạc Thanh Sầu này đành đánh liều đoán một phen. Có phải tôn giá ngại bị tiểu xà phục hận, thà tìm trước để diệt bỏ hiểm họa hơn là để tiểu xà không biết đích xác lúc nào sẽ bất ngờ gây nguy hiểm đến tính mạng tôn giá, đúng không?

Tiền Giả Kim chợt ngưng đọng thần sắc, quắc mắt nhìn trừng người đối diện :

- Vậy là ta đoán đúng. Đã có kẻ trong bọn ngươi hiện đang giữ tiểu xà. Ai thế?

Nói mau, đừng trách ta phát lệnh điều động, khiến tiểu xà gây nguy hại đến tính mạng của cả ba? Ai nào?

Sầm Phong hoảng sợ, chỉ suýt nữa lên tiếng vừa thừa nhận vừa van xin họ Tiền thu hồi tiểu xà hộ cho. Chợt có tiếng Thạch Hạo Nhiên lại bật cười tự phụ :

- Tiểu xà đã có tân chủ nhân. Lệnh điều động của tôn giá liệu vẫn còn tác dụng với tiểu xà sao? Tôn giá có vẻ quá tự tin đấy. Hay là vì ngại tiểu xà vừa thấy mặt là phản ứng ngay nên tôn giá giả vờ nói cứng để dò xét xem thật sự có tiểu xà ở quanh đây chăng? Nếu chẳng phải thế, Thạch mỗ sẵn sàng chờ xem tôn giá có dám ở ngay đây phát lệnh điều động tiểu xà chăng? Dám chăng? Ha ha...

Tiền Giả Kim bất ngờ dùng mục quang ở ngay người Sầm Phong :

- Độc chất của Bích Linh tiểu xà là loại độc vô tiền khoáng hậu. Tiểu oa nhi ngươi vẫn bình yên vô sự, một là đã may mắn chưa bị tiểu xà ngoạm phải. Hai là nhờ có tiểu xà bên thân nên chất độc đã dần tự hóa giải. Nhưng theo ta, tiểu xà đã rõ là lao đúng vào ngươi. Trừ phi ngươi có vật khắc tinh khiến tiểu xà không dám chạm vào ngươi. Và điều này thì tuyệt đối không thể nào xảy ra nên ta tin chắc ngươi đang giữ tiểu xà. Ngươi có dám thử liều lĩnh để ta phát lệnh điều động cho tiểu xà phát tác chăng? Nếu không dám, hãy ngoan ngoãn bước tránh qua một bên. Ta sẽ giúp ngươi thoát hiểm họa do không biết lúc nào thì bị tiểu xà hại chết.

Sắc mặt của Sầm Phong xám ngoét, chính điều này đã cáo giác cho họ Tiền biết ai đang giữ tiểu xà Bích Linh bên người.

Thạch Hạo Nhiên có vẻ đã nhận ra nguyên nhân vì sao họ Tiền dám đề quyết như thế. Y không còn nói những lời mập mờ nữa. Trái lại, y thẳng thừng khuyên ngăn Sầm Phong :

- Ngươi đừng xuẩn động, để những lời của họ Tiền làm cho nao núng. Vì ngươi hiện nay đang là chủ nhân của tiểu xà, lệnh của họ Tiền chẳng giúp gì cho ngươi, đồng thời cũng không gây hại đến sinh mạng ngươi. Cứ đứng đó không cần bước tránh đi đâu cả.

Mạc Thanh Sầu cũng nói :

- Thạch nhân huynh nói rất đúng. Vì nếu ngươi bước ra, họ Tiền vì muốn diệt bỏ tiểu xà ắt không ngại hạ thủ luôn ngươi. Không biết chừng lúc đó kể cả bí đồ Hồng Ma bảo bên người ngươi cũng lọt vào tay họ Tiền.

Tiền Giả Kim chợt cất cao giọng :

- Đối với ta, bí đồ Hồng Ma bảo dù quý đến đâu tuyệt đối không thể sánh với Bích Linh tiểu xà. Tiểu oa nhi kia, nếu ngươi chịu giao trả tiểu xà, ta hứa sẽ không động phạm gì đến ngươi, kể cả bí đồ cũng không cần chiếm đoạt. Ngươi hãy tin ta.

Thạch Hạo Nhiên cười khẩy :

- Tôn giá nói chi những lời đến cả trẻ lên ba cũng không thể tin. Vì nếu không có ý chiếm đoạt bí đồ, chỉ muốn thu hồi tiểu xà độc vật. Thì tại sao tôn giá không xuất hiện một mình, trái lại đã mang theo khá nhiều trợ thủ?

Tiền Giả Kim không đáp lời họ Thạch, chỉ nôn nóng hỏi dồn Sầm Phong :

- Ta biết ngươi đang khiếp đảm vì vô tình giữ canh cánh tiểu xà bên mình. Hãy nói đi, phải như thế nào ngươi mới tin và ưng thuận cho ta thu hồi tiểu xà Bích Linh?

Sầm Phong miễn cưỡng đáp :

- Đúng là tiểu xà đang ở đây, đâu đó quanh thân ta. Nhưng tôn giá phải hứa không để tiểu xà gây hại đến ta?

Tiền Giả Kim mừng rỡ gật đầu, toan đáp ứng, chợt nghe Mạc Thanh Sầu hốt hoảng kêu, ngăn cản ý định đó của Sầm Phong :

- Không cần dùng tiểu xà, bất kỳ ai trong họ cũng dễ dàng ban cho ngươi một chưởng chết ngay. Sao ngươi ngây thơ, tin vội vào những lời hứa hảo?

Sầm Phong tỉnh ngộ, vội nói với họ Tiền câu khác :

- Tôn giá phải hứa không được làm bất kỳ điều gì gây tổn hại đến ta. Được chứ?

Tiền Giả Kim cũng toan đáp ứng thì lần này bị tiếng Thạch Hạo Nhiên xem vào ngăn lại. Họ Thạch nói với Sầm Phong :

- Ngươi đã quên là từng hứa dùng tiểu xà để giúp cả ba chúng ta an toàn tính mạng? Sao bây giờ ngươi chỉ nghĩ đến bản thân ngươi?

Sầm Phong gượng cười, đành nói câu khác với họ Tiền :

- Tôn giá có thể cho họ an toàn rời nơi này trước?

Tiền Giả Kim khẳng khái vẫy tay :

- Cho chúng đi.

Những trợ thủ cùng xuất hiện với họ Tiền lập tức phân khai, cố ý tạo một lối đi ngay chính giữa, một biểu hiện cho thấy họ không hề ngăn cản nếu ngay bây giờ Thạch Hạo Nhiên và Mạc Thanh Sầu bỏ đi.

Thạch Hạo Nhiên thật nghi ngờ :

- Tôn giá tuyệt đối không nuốt lời chứ?

Tiền Giả Kim cười lạnh :

- Đã được buông tha, ngươi không mau xéo đi, còn lải nhải làm gì những lời nhảm nhí? Nhanh lên nào.

Mạc Thanh Sầu cau mày bảo :

- Phiền tôn giá cho họ tránh xa hơn về hai bên. Chỉ có thế Mạc Thanh Sầu ta mới thật tin vào thành ý của tôn giá.

Tiền Giả Kim lại cười khẩy, vẫy tay một lần nữa :

- Đường đường là Đường chủ Ngoại Vi đường, lời của ta là nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng hãy nhớ, đừng bao giờ để ta gặp lại hai ngươi lần sau. Đi đi.

Thái độ của họ Tiền hoàn toàn không giả trá, khiến Thạch Hạo Nhiên cả mừng, đã chực khoa chân bước đi. Bỗng y nghe tiếng Sầm Phong thở dài ai oán :

- Nhị vị định bỏ đi thật sao? Nếu vậy, những gì chúng ta đã hứa với nhau đều vô nghĩa?

Thạch Hạo Nhiên đáp và không hề áy náy :

- Không có gì đáng trọng hơn sinh mạng, kể cả so với bí đồ Hồng Ma bảo. Vì thế, ta thành thật khuyên ngươi, đừng bao giờ đặt hết tin tưởng vào ai, cho dù kẻ đó là đấng sinh thành ra ngươi chăng nữa cũng vậy. Hãy bảo trọng.

“Vút!”

Thạch Hạo Nhiên đã lao đi an toàn, không có dấu hiệu nào cho thấy là đã bị ngăn cản. Mạc Thanh Sầu thấy vậy cũng lao theo không màng nói với Sầm Phong dù chỉ là một lời từ biệt.

Sầm Phong ngán ngẩm nhìn theo và không thể không nghe tiếng Tiền Giả Kim lẩm bẩm :

- Chúng chỉ là những kẻ tiểu nhân. Ngươi càng giao du chỉ càng thêm tiêm nhiễm bản chất bất nhân bất nghĩa của chúng. Đâu như bổn giáo dù bị liệt vào hàng tà đạo vẫn biết thế nào là nghĩa khí. Tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi bằng hữu huynh đệ, cho dù phải mất mạng cũng thế.

Sầm Phong liếc nhìn họ Tiền :

- Nói như thế có nghĩa là tôn giá sẽ giữ lời, sẽ không gây bất lợi gì cho ta, kể cả việc chiếm đoạt bí đồ Hồng Ma bảo cũng không?

Tiền Giả Kim cười đắc ý :

- Bổn Đường chủ chỉ giữ lời nếu thật sự ngươi đang có giữ tiểu xà Bích Linh bên người. Còn như ngươi không giữ. Ha ha..., bổn Đường chủ không chỉ chiếm đoạt bí đồ của ngươi, mà kể cả tính mạng của ngươi cũng không thể buông tha. Ngươi nghe rõ chứ? Ha ha...

Sầm Phong liền thở ra nhẹ nhõm :

- Nếu được vậy thì tốt. Nào, hãy mau gọi tiểu xà của tôn giá quay lại. Tiểu sinh đã ngán lắm rồi cảnh bên mình lúc nào cũng có mối hiểm họa là tiểu xà Bích Linh phục bên thân.

Tiền Giả Kim liền chu miệng phát ra tiếng huýt sáo, thoạt đầu nhỏ sau to dần.

Tuy vậy, chính Sầm Phong cũng hoang mang. Không hiểu vì sao Tiền Giả Kim dù phát động hiệu lệnh thế nào vẫn không có biểu hiện gì cho thấy Bích Linh tiểu xà đáp ứng.

Với dáng vẻ nghi hoặc tột cùng, Tiền Giả Kim ngừng huýt sáo, đặt nghi vấn với Sầm Phong :

- Ngươi có giữ tiểu xà thật chứ? Đừng nghĩ lời của ta chỉ là dọa suông. Vì nếu nói dối, trong khi ngươi không hề giữ tiểu xà. Sinh mạng ngươi kể như đã bị định đoạt.

Sầm Phong cũng tột cùng bối rối :

- Tiểu xà nhất định vẫn phục đâu đó trong người tiểu sinh. Hay hiệu lệnh của tôn giá đã trở nên mất tác dụng với tiểu xà?

Tiền Giả Kim hoang mang :

- Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Vì tiểu xà chưa bao giờ tỏ ra kháng lệnh.

Sầm Phong chột dạ :

- Tôn giá đã phát lệnh thu hồi? Nếu là vậy, không lẽ vì nhận ra tôn giá chính là người từng có thái độ hắt hủi, tiểu xà do còn để tâm giận nên quyết kháng lệnh?

Tiền Giả Kim chợt tỏ ra nghiêm trọng :

- Kỳ thực ta chưa hề phát lệnh thu hồi. Nhưng vì ngươi đã nói như thế, ta sẽ thử xem sao.

Nhưng trước khi họ Tiền tiến hành ý định. Sầm Phong đã nhanh miệng kêu lên :

- Chờ đã. Vì tiểu sinh muốn biết nãy giờ tôn giá đã phát hiệu lệnh gì?

Tiền Giả Kim cau mặt :

- Ngươi hỏi để làm gì?

Sầm Phong giải thích :

- Còn để làm gì nếu chẳng phải để lo cho sinh mạng tôn giá?

Tiền Giả Kim ngạc nhiên :

- Lo cho ta? Tại sao? Và liệu sự lo lắng của ngươi giúp ích gì cho ta?

Sầm Phong ngượng ngùng đáp :

- Lẽ ra tiểu sinh không nên nói câu đó. Vì quả thực tiểu sinh có bản lãnh hoặc tư cách gì bảo là lo cho tôn giá. Tuy nhiên, theo tiểu sinh hiểu, vì tôn giá từng có động thái hắt hủi tiểu xà, dù vô tình hay hữu ý, thì cũng là hắt hủi. Thế cho nên, tiểu sinh cũng xin mạo muội đoán. Đồng thời tiểu sinh cũng lo, nhỡ tôn giá phát lệnh thu hồi, vạn nhất tiểu xà nhân đó cố tình phản ứng bất lợi cho tôn giá, chỉ sợ tính mạng của tôn giá có thể bị lâm nguy.

Tiền Giả Kim sững sờ kinh ngạc, bỗng hắng giọng hỏi Sầm Phong :

- Chưa cần đề cập đến chuyện tiểu xà có thể gây nguy hại cho ta hay không, ta chỉ muốn biết, sao ngươi lo cho ta, trong khi chính ta không hề lưu tâm đến?

Sầm Phong đâm ra lúng túng :

- Vì... mạng người vốn quý. Huống hồ, phải chi tôn giá vẫn còn giữ ý định hoặc bắt giữ hoặc gây bất lợi cho tiểu sinh, ắt hẳn tiểu sinh không bao giờ bận lòng và lo lắng đến sinh mạng tôn giá. Đằng này...

Tiền Giả Kim vụt xua tay ngắt lời :

- Đủ rồi. Và theo ngươi. Bích Linh tiểu xà vẫn thực sự đang ẩn trong người ngươi?

Sầm Phong cười héo hắt :

- Thạch Hạo Nhiên và Mạc Thanh Sầu rốt cuộc cũng phải tin đó là sự thật. Vì họ đã nhìn thấy và suýt bị tiểu xà tấn công lúc cả hai có ý định bắt tiểu sinh.

Tiền Giả Kim chợt lùi lại, vừa nhìn vừa ra lệnh cho những nhân vật đồng giáo :

- Tiểu xà lợi hại như thế nào, chư vị tất biết rõ hơn ai hết. Vì vậy, tất cả chúng ta không được khinh xuất. Hãy sẵn sàng, vì đã đến lúc Tiền mỗ phải mạo hiểm thu hồi tiểu xà. Xong chưa?

Tất cả đều nghiêm trang gật đầu. Nhưng vì thần sắc họ, ai nấy đều khẩn trương, cứ như thể họ chuẩn bị đối phó đại địch, khiến Sầm Phong bật kêu vội vàng :

- Chư vị định đối phó thế nào? Hủy diệt tiểu xà ư? Thế thì không cần. Vì nếu được điểm chỉ cách thu phục tiểu xà, nhất là khiến nó có thể ngoan ngoãn tuân lệnh, tiểu sinh ắt hẳn đủ đởm lược để tự tay bắt giữ tiểu xà và giao hoàn cho chư vị.

Tiền Giả Kim giật mình :

- Ngươi tự tin thế sao?

Sầm Phong thở ra ai oán :

- Chẳng phải tiểu xà nếu muốn thì đã gây hại cho tiểu sinh rồi sao? Nhưng vì nó vẫn chưa có thái độ gì khác lạ, thêm nữa, với vóc dáng nó có lẽ nó hãy còn nhỏ, tiểu sinh thật không nỡ nhìn thấy nó bị chư vị hủy diệt. Đành chỉ còn mỗi một cách đó thôi.

Tiền Giả Kim trầm giọng gật đầu :

- Nếu được như thế, quả là phương cách vẹn toàn cho cả ta lẫn ngươi. Thế này vậy, Bích Linh là cách gọi dành riêng cho tiểu xà, ngươi có thể vừa gọi một cách thân thiện, vừa nhẹ nhàng chạm tay vào nó. Đến khi nó chấp thuận, nằm gọn vào giữa lòng bàn tay ngươi, đó là lúc ngươi đã hoàn toàn khuất phục nó. Hãy thử xem. Và nhớ, đừng bao giờ tỏ ra rụt rè nhát đảm, cũng đừng biểu lộ thái độ cục cằn thô lỗ. Được chứ?

Ngươi tự tin chứ?

Sầm Phong nhăn nhó gật đầu, vừa thực hiện theo lời điểm chỉ vừa tự dặn lòng và trấn an, hãy luôn nghĩ một tiểu xà bé nhỏ ắt chỉ là một vật vô hại.

Tiếng kêu khe khẽ của Sầm Phong cứ rủ rỉ thủ thỉ phát ra :

- Bích Linh, Bích Linh nhi. Hãy ra đây nào. Bích Linh nhi.

Tiểu xà di chuyển không một tiếng động, cũng không tạo bất kỳ cảm giác nào dù nhỏ cho Sầm Phong là kẻ đang giữ tiểu xà trong người. Tuy vậy, cuối cùng ở lòng bàn tay của Sầm Phong cũng xuất hiện cảm giác lạnh.

Nhận biết đó là tiểu xà, Sầm Phong dù phập phồng lo sợ vẫn cố gắng thu hết đởm lược để tiếp tục thực hiện những hành vi tột cùng nguy hiểm chẳng biết lúc nào tiểu xà phát tác gây hại cho bản thân Sầm Phong.

Được một lúc, Sầm Phong vừa run run vừa lấy tay ra khỏi người. Nhưng sau đó Sầm Phong nhẹ thở phào và thấy tiểu xà không chỉ nằm cuộn tròn thật gọn trong lòng bàn tay Sầm Phong, mà dường như tiểu xà còn đang nằm ngủ rất ngon, rất ngoan ngoãn.

Sầm Phong cười tươi, đưa tay ra phía trước, hướng về Tiền Giả Kim :

- Đúng thật nó chỉ là một đứa bé. Tôn giá có thể đến nhận lại được rồi.

Nhưng Tiền Giả Kim không nhúc nhích, trái lại chỉ hất hàm ra hiệu cho một nhân vật trong số những người đã cùng xuất hiện.

Nhân vật này đáp lại bằng cái gật đầu, sau đó ném về phía Sầm Phong một vật nhỏ dường như được làm bằng tơ, vừa trắng mịn vừa lóng lánh tự phát sáng :

- Phiền ngươi hãy tự tay đặt tiểu xà vào chiếc túi ta vừa ném ra. Chỉ khi nào cột chặt được miệng túi, ta sẽ tiến đến nhận lấy.

Họ đã tỏ ra quá cẩn trọng, khiến Sầm Phong hiểu rằng tiểu xà dù nhỏ vẫn là loại sinh vật tối độc, tuyệt đối chẳng một ai dám sơ suất khinh thường.

Vì thế, lúc Sầm Phong đặt tiểu xà vào miệng túi, do có cảm giác khẩn trương nên Sầm Phong không hề nhớ là đã cột chặt miệng túi như được căn dặn hay chưa.

Sầm Phong đã hoan hỉ cầm lên và đưa cao chiếc túi đang chứa gọn tiểu xà :

- Xong rồi. Chư vị có thể đến nhận lấy.

Tiền Giả Kim bỗng lùi lại, và sau khi ném cho Sầm Phong một thoáng nhìn kỳ lạ, Tiền Giả Kim chợt cất giọng không hiểu sao bỗng trở nên khào khào xúc động :

- Chuyện thu hồi tiểu xà kể như đã hoàn tất. Mọi việc đến đây có thể kết liễu được rồi. Hãy mau nhận lấy tiểu xà, chúng ta còn phải quay về, hồi bẩm với Giáo chủ.

Nhân vật đã ném ra chiếc túi một lần nữa lại gật đầu và nhanh nhẹn tiến về phía Sầm Phong. Đó là nhân vật trung niên, có sắc diện hầu như bẩm sinh xanh xanh tái tái, tợ hồ lúc nào cũng có lớp băng mỏng phủ ngang mặt, gây cảm giác lạnh lùng khó tả.

Nhân vật này tiến lại gần, một tay thì nhẹ đỡ chiếc túi, tay còn lại thì đưa ra vỗ vỗ vào vai Sầm Phong :

- Ta thật không biết cảm kích ngươi thế nào. Thôi thì kiếp sau hẹn có ngày đền đáp. Vĩnh biệt!

Sầm Phong thất sắc chực kêu. Nhưng cũng lúc đó chợt xuất hiện một lực đạo thâm nhập qua đầu vai Sầm Phong, xuyên thấu vào nội tạng, làm cho tiếng kêu của Sầm Phong lập tức bị nghẹn lại giữa chừng.

- A...!

Đúng lúc này chiếc túi trên bàn tay kia của nhân vật có sắc diện tái xanh bỗng tự nhích động. Và từ đó liền phát ra một tiếng rít nhỏ, sau đó có một bóng xanh mờ từ chiếc túi lao vọt vào tận bên trong người Sầm Phong. Đồng thời bàn tay đang đặt một cách nặng trĩu lên vai Sầm Phong cũng bất chợt buông rơi xuống. Và dĩ nhiên chủ nhân của bàn bay phải phát lên tiếng kêu kinh hoàng :

- Ối...

Mọi diễn biến xảy ra quá nhanh, khiến Sầm Phong dù là người trong cuộc và đang đứng thật gần nhân vật nọ cũng không kịp hiểu điều gì vừa diễn ra. Chỉ thấy bao nhân vật đứng quanh đó, kể cả Tiền Giả Kim bỗng nhất tề đồng loạt nhảy giạt ra, và tất cả cùng trợn mắt khiếp đảm nhìn nhân vật nọ vụt ngã huỵch xuống, miệng sôi bọt đờm và lập tức lâm cảnh thảm tử.

Đó là điều đã từng xảy ra cho mụ Bạch Phát Cốt Thủ. Sầm Phong vì hãy còn ghi nhớ khá rõ nên vụt hiểu điều gì đã vừa xảy ra cho nhân vật nọ. Sầm Phong bật kêu thất thanh :

- Ôi chao! Lại là do Bích Linh tiểu xà gây ra tử trạng này. Ôi!

Tiếng kêu của Sầm Phong làm cho những nhân vật nọ hoàn hồn tỉnh mộng. Họ chợt quát loạn xạ :

- Lão Thất đã táng mạng?

- Tất cả đều do tiểu oa nhi cố ý giở trò?

- Phải rồi. Tiểu oa nhi đã không cột miệng túi Tri Thù Thiên Tằm Vạn Niên, khiến tiểu xà vẫn có cơ hội thoát ra, sát hại lão Thất!

- Chúng ta hãy báo thù cho lão Thất. Hãy mau phanh thây xé thịt tiểu oa nhi!

- Giết!

Những loạt gào căm phẫn này làm Sầm Phong kinh hãi và tin chắc sẽ chết nếu không có kỳ tích chợt bất thần xuất hiện.

Đó là lúc Tiền Giả Kim chợt quát vang :

- Chư vị hộ pháp xin ngừng tay. Đừng quên lệnh của Giáo chủ là thoạt tiên phải thu hồi Bích Linh tiểu xà nguyên vẹn. Chúng ta chưa thể vội hạ thủ tiểu oa nhi.

Sầm Phong vỡ lẽ, lập tức phẫn nộ nhìn họ Tiền :

- Tôn giá đã bội tín, vẫn tìm cách sát hại tiểu sinh. Vạn Xà giáo các ngươi thật độc ác.

Tiền Giả Kim nhếch môi, cười nửa miệng :

- Ngươi cũng không giữ lời. Bằng cớ là ngươi đã không cột chặt miệng túi như được dặn. Nếu không tiểu xà dù muốn phát tác cũng không thể tự thoát ra khỏi chiếc túi vốn là vật khắc tinh của nó.

Sầm Phong giận dữ vặc lại :

- Sao tôn giá biết tiểu sinh đã không cột? Huống hồ chiếc túi mỏng thế kia, tiểu xà nếu muốn thoát nào khó gì.

Tiền Giả Kim toan tiếp tục tranh cãi, chợt có một bóng hồng mờ ảo thấp thoáng hiện đến, mang theo chuỗi thanh âm oanh vàng thánh thót đích thị là một nữ nhân :

- Tất cả thật vô dụng. Chỉ mỗi một việc cỏn con cũng không thể hoàn thành. Còn không mau lùi lại?

Tuy bị mắng, bị chê bai là vô dụng nhưng những nhân vật bị mắng không những không dám phiền giận, trái lại còn nhũn nhặn và ngoan ngoãn lùi lại :

- Đại tiểu thư đã đến? Xin tuân lệnh Đại tiểu thư.

Kể cả Tiền Giả Kim cũng lùi và một lần nữa, vì Sầm Phong đang giận dữ nhìn họ Tiền nên tình cờ phát hiện họ Tiền ném lại cho Sầm Phong một thoáng nhìn khác lạ.

Nhưng mối quan tâm và nghi vấn của Sầm Phong dành cho ánh mắt kỳ lạ của họ Tiền chỉ kéo dài đến đấy rồi thôi. Do nữ lang mới xuất hiện, Đại tiểu thư của tất cả những nhân vật Vạn Xà giáo đương diện, đã bất ngờ hướng về Sầm Phong và lên tiếng :

- Ta cho ngươi tự quyết định. Hãy chọn một trong hai cách sau. Một là ngoan ngoãn giao nạp cả Bích Linh tiểu xà lẫn Hồng Ma bảo bí đồ, đổi lại ta sẽ cho ngươi hưởng một cái chết toàn thây.

Sầm Phong giật mình, không thể ngờ những lời nói độc ác này lại có thể được xuất phát từ môi miệng tuyệt vời xinh đẹp của Đại tiểu thơ Vạn Xà giáo, là mỹ nhân duy nhất lần đầu tiên Sầm Phong được chiêm ngưỡng.

Đại tiểu thư lại nói tiếp :

- Cách thứ hai là ta sẽ tự tay thu thập ngươi, nhất định đó sẽ là cái chết tột cùng thảm khốc. Và cuối cùng ta sẽ thu hồi tiểu xà đồng thời chiếm đoạt Hồng Ma bảo bí đồ. Ngươi chọn cách nào?

Sầm Phong đã thực sự tin một mỹ nhân dù xuân sắc đến đâu vẫn có thể tột cùng độc ác nếu muốn. Vì thế, Sầm Phong tự cho tay vào người, vừa kiếm tìm nơi tiểu xà đang phục ẩn, vừa phẫn nộ đáp lời Đại tiểu thư :

- Ta không chọn. Vì ta không muốn chết dù bằng cách nào. Ngược lại nếu ngươi dám có thái độ gây bất lợi cho ta, đừng quên ta có thể dùng Bích Linh tiểu xà khiến ngươi mất mạng đấy.

Đại tiểu thư cười khẩy, sau đó đã bất ngờ vẫy tay, cách không chộp vào chiếc túi bằng tơ Trì Thù hiện vẫn đang nằm gọn trong lòng bàn tay của nhân vật xấu số chết thảm.

Một lực đạo nhẹ nhàng xuất hiện và lạ thay vẫn làm chiếc túi tự cất lên, là là bay vào tay đang chờ sẵn của Đại tiểu thư.

Như đã có chiếc túi trên tay, Đại tiểu thư ung dung bảo Sầm Phong :

- Ngươi muốn dùng Bích Linh tiểu xà uy hiếp ta? Hãy thực hiện đi, hãy tự tay ném tiểu xà về phía ta xem nào? Và ta sẽ cho ngươi thấy bản lãnh của Đại tiểu thư Vạn Xà giáo lợi hại như thế nào?

Sầm Phong bối rối lùi lại, vì biết chắc phen này khó thoát do đã tìm và vẫn không biết Bích Linh tiểu xà đang ẩn phục ở đâu.

Đại tiểu thơ khoa chân tiến bước theo, tay ve vẩy chiếc túi :

- Ngươi không ném cũng không sao. Vì ta vẫn có biện pháp thu phục tiểu xà, bắt nó phải tuân lệnh ta.

Đại tiểu thư tuy niên kỷ chỉ độ đôi mươi nhưng phong thái tự tin đĩnh đạc, nếu so với Tiền Giả Kim thân danh Đường chủ thì chỉ có hơn quyết không hề kém. Nàng phát ra tiếng sáo miệng, tạo thành chuỗi thanh âm trầm bổng mà thoạt nghe Sầm Phong chợt nhớ lúc nãy Tiền Giả Kim cũng phát hiệu lệnh tương tự. Đồng thời hai mắt cứ hau háu nhìn Sầm Phong và chỉ thay đổi thành ánh mắt kinh ngạc khi nàng đột nhiên ngừng phát hiệu lệnh để kêu lên kinh ngạc :

- Ngươi đã làm thế nào khiến Bích Linh tiểu xà hoàn toàn thuận phục một kẻ xa lạ như ngươi? Sao nó không tuân lệnh ta, không hạ sát ngươi?

Sầm Phong chấn động vì hiểu chuỗi thanh âm trầm bổng vừa rồi là hiệu lệnh để phát động tiểu xà tấn công. Và Sầm Phong thêm tự tin dù chưa rõ vì sao tiểu xà đã có hành vi kháng lệnh, chỉ ngoan ngoãn nằm phục ẩn đâu đó nội trong người Sầm Phong :

- Ta chưa từng gây bất lợi cho tiểu xà. Cũng dễ hiểu nếu tiểu xà bất tuân mệnh lệnh của hạng có tâm địa độc ác là ngươi để không gây nguy hại đến ta.

Đại tiểu thư lại huýt sáo miệng, lần này thì theo âm điệu khác, với cánh tay mỹ miều đang cầm chiếc túi cứ đưa ra phía trước để ve vẩy.

Chỉ một lúc sau, Đại tiểu thư chợt mỉm cười, đồng thời Sầm Phong lại biến sắc vì phát hiện Bích Linh tiểu xà đã đột ngột lao vọt ra để ngoan ngoãn chui ngay vào miệng túi được Đại tiểu thư Vạn Xà giáo để hé mở.

Nàng thu gọn chiếc túi vào bọc áo, sau đó phát lên tràng cười tự đắc và bất ngờ động thân lao ập vào Sầm Phong :

- Không còn Bích Linh tiểu xà, để xem ngươi làm thế nào bảo toàn tính mạng? Ha ha...

Một lực đạo thật êm nhẹ bỗng xuất hiện từ tay nàng lẳng lặng cuốn vào Sầm Phong một cảm giác lạnh khắp thân một cách kỳ quái. Tiếp theo đó cái lạnh vì đã thấm nhập nội thể nên chỉ thoáng mắt làm cho thần trí và nhận thức của Sầm Phong cũng buốt lạnh mất dần tri giác.

Diễn biến xảy ra quá nhanh, đến nỗi tri giác của Sầm Phong hoàn toàn bị mất đi từ lúc nào chẳng hay. Kể cả việc sống chết thế nào Sầm Phong cũng không nhận biết.

Tất cả chỉ còn là một màn đêm đen hãi hùng...