"Đừng cố chấp nữa.

Đừng để bản thân vì ta mà đau khổ một đời!"
Trương Y Phàm đưa tay lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nói "Ta không quan tâm, ta chỉ cần huynh ở bên cạnh ta.

Chỉ cần như vậy, đau khổ đến thế nào ta cũng đều xem đó là hạnh phúc."
Lục Thừa Phong nhìn nàng ta, ánh mắt có chút khinh thường lẫn thương hại.

Những ngẫm lại, dường như người như vậy còn có phần dũng cảm hơn y.

Trương Y Phàm biết rằng người mình yêu không yêu mình nhưng vẫn một mực theo đuổi, cam tâm tình nguyện đánh đổi cả đời.

Còn bản thân y, biết rằng hai người tâm ý tương thông nhưng lại không dám nghe theo con tim mách bảo mà ở bên nàng.

Y có tư cách gì khinh thường họ Trương kia? Nếu có khinh thường thì cũng chính là khinh thường chính bản thân mình.
Quay lại buổi yến tiệc...
...Trương Y Phàm nhớ lại chuyện lúc đó, tim đau như muốn vỡ ra.


Tức giận nhưng chẳng làm gì được, nàng ta nắm chặt ly rượu trong tay rồi dứt khoát uống cạn nó....
...----------------...
Trời cũng đã tối, tiệc sinh thần của chưởng môn Lục Tư Đường cũng đã xong xuôi, tất cả mọi người dường như đã say mềm, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Buổi tiệc kết thúc trong vui vẻ.
Lục Thừa Phong lúc này cũng nửa tỉnh nửa say mà choáng voáng quay về phòng.

Hôm nay tâm trạng vui vẻ, do vậy y cũng uống khá nhiều.

Khuôn mặt với nét điển trai tuấn tú vốn có, nay có thêm chút sắc đỏ vì rượu lại làm cho vẻ đẹp ấy điểm thêm một chút phong lưu mê người.

Về đến phòng mình, rượu làm y thấy nóng trong người nên y cũng tùy y cởi bỏ lớp y phục bên ngoài rồi nằm ra giường ngủ thiếp đi.
Phía bên ngoài, Trương Y Phàm đang đi về phía phòng của Lục Thừa Phong.

Nàng ta nửa say nửa tỉnh, chẳng biết là đang muốn làm gì nhưng biểu hiện trên mặt dường như không có ý tốt.
Trong lúc đó, Bạch Ngân Hoa hí hửng trên đường quay trở về phòng mình thì nghe tiếng gọi tên vang tới.
"Ngân Hoa sư muội!"
Bạch Ngân Hoa giật mình quay lại.

Thì ra là Trần Khải Ngôn gọi nàng.

Nàng không nghĩ ngợi gì, vô tư chào hỏi "Sư huynh!"
Trần Khải Ngôn đi lại chỗ nàng, vẻ mặt ôn nhu mỉm cười nói "Chúc mừng sư muội trở thành nghĩa nữ của Lâm sư thúc và Thường cô cô!"
Ngân Hoa mỉm cười gật đầu "Đa tạ lời này của sư huynh!"
Trần Khải Ngôn đưa tay xoa đầu nàng, ánh mắt ôn như mỉm cười với nàng.
"Nhưng mà huynh kêu ta chỉ muốn nói như vậy thôi sao?"_Bạch Ngân Hoa nhíu mày hỏi.
Trần Khải Ngôn lắc đầu nói "Không phải, ta có chuyện nhờ đến muội!"
"Chuyện gì ạ?"
Trần Khải Ngôn tay đưa ra một bức thư rồi nói "Muội đem cái này đến cho Thừa Phong giúp ta được không?"
"Ta?"
"Ừm!"

"Vậy sao huynh không tự đưa mà phải nhờ đến ta?"
Trần Khải Ngôn bối rối một hồi rồi nói "Ta còn có việc Hàn sư bá nhờ làm nên không tiện lắm."
Bạch Ngân Hoa gật đầu nói "Vậy để ta đi.

Nhưng mà huynh đi cùng ta được không? Từ đây đến phòng của Phong ca ca có một đoạn rất tối, ta sợ."
"Ta vừa bảo muội ta còn có việc mà!"_Trần Khải Ngôn nhíu mày bảo.
Bạch Ngân Hoa nhõng nhẽo nói "Nhưng mà ta sợ thật đó.

Huynh đi cùng ta một lát thôi, chút nữa ta phụ huynh làm việc giúp Hàn bá bá được không?"
Trần Khải Ngôn tỏ vẻ bất lực rồi đồng ý "Được rồi Bạch tiểu thư! Đi thôi!"
Nói rồi cả hai cùng nhau đi về hướng phòng của Lục Thừa Phong.
...----------------...
Lúc này, Trương Y Phàm đã vào phòng của Lục Thừa Phong rồi.

Nàng ta tay cầm bình rượu, không nghĩ ngợi gì mà uống một hơi hết cạn.

Ném bình rượu lên bàn, nàng ta từng bước tiến đến chiếc giường mà Thừa Phong đang nằm ngủ say.
Trương Y Phàm nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú kia của y, tay không yên phận sờ lên bờ má đang ửng đỏ vì rượu mà vuốt.

Tay còn lại nàng ta nắm chặt lấy bàn tay y.
"Lục Thừa Phong, tại sao huynh chỉ yêu mỗi mình cô ta vậy? Ta ngày nào cũng dịu dàng đối tốt với huynh, cô ta thì suốt ngày cáu gắt với huynh.


Rốt cuộc cô ta có gì hơn ta cơ chứ? Chỉ vì cô ta ở bên cạnh huynh nhiều năm sao? Nhưng ta là người yêu huynh trước, chúng ta còn có hôn ước từ thuở nhỏ nữa, sao huynh dám động lòng với nữ nhân khác không phải ta? Tại sao?"
Nói rồi nước mắt của nàng ta lại rơi.

Từng giọt, từng giọt lăn dài trên đôi má hồng hồng trắng trắng trắng.

Vẻ đẹp tựa sương hoa bị những giọt lệ vô tình chắn đi.

Là một tiểu thư cao cao tại thượng, nhan sắc diễm lệ hiếm thấy.

Người như nàng ta ít nhiều gì cũng được gọi là giai nhân, nay lại vì một người không yêu mình mà đau lòng như vậy.

Liệu có đáng không?
"Ta đường đường là một tiểu thư có gia giáo.

Nay lại vì huynh mà hy sinh cả danh tiết thế này.

Tuy không biết sau này ta có hối hận hay không, nhưng hôm nay ta nhất định dù có thế nào cũng phải để huynh ở bên cạnh ta!"_ Trương Y Phàm nói rồi nàng ta gạt đi nước mắt của mình, chậm rãi mà cuối xuống về phía Lục Thừa Phong..