"Hồng Điệp yêu đó.

Nếu ta gặp được các ngươi! Ta nhất định sẽ tiêu diệt từng con một, đốt sạch hang ổ của các ngươi.

Một là báo thù cho Bạch gia.

Hai là trừ hại cho dân!"
Lục Tư Đường đi lại chỗ nàng, tay nhẹ nhàng đặt lên vai rồi nói lời an ủi "Bạch Ngân Hoa, con cứ bình tĩnh một chút đi đã.

Tạm thời thì loài yêu nghiệt đó không dám xuất đầu lộ diện đâu.

Chuyện của Bạch gia ba ngày nữa sau khi tổ chức xong hôn lễ của sư thúc, cô cô của con rồi ta sẽ đến Hoàng Ngô trấn giải quyết.

Yên tâm đi nhé!"

Bạch Ngân Hoa nghe ông nói đến hôn lễ liền bất ngờ mà quay sang phía Thường Phỉ Phỉ hỏi "Hôn lễ? Cô cô và sư thúc? Là Phỉ cô cô và Lâm sư thúc đó sao? Hai người là chuyện khi nào vậy ạ?"
Thường Phỉ Phỉ không nói gì chỉ ngại ngùng gật đầu.
Lục Thừa Phong cũng trong tâm thế hiếu kỳ mà hỏi thêm "Chuyện vui như vậy mọi người cũng không nói cho tụi con biết.

Nếu hôm nay tụi con không về thì mọi người định giấu tụi con luôn hả?"
Trần Khải Ngôn cũng nhanh chóng đứng dậy rồi nói thêm vào "Đúng vậy đó! Tuy là ba đứa con đi luyện tập nhưng mà mấy chuyện này tụi con dù thế nào cũng phải tham gia!"
Thường Phỉ Phỉ nhận thấy ba người có vẻ kích động như vậy liền vội lên tiếng xoa dịu "Thật ra và ta và sư thúc của các con chỉ vừa bàn với cha của các con chuyện này thôi.

Vừa quyết định ngày cử hành hôn lễ thì các con đã quay về rồi.

Từ nãy giờ cứ ngồi nghe kể chuyện, đột nhiên quên mất thôi."
Bạch Ngân Hoa tinh nghịch vội chạy đến khoác lấy cánh tay của bà "Cô cô! Cuối cùng người cũng chịu xuất giá rồi.

Nhưng mà sau khi thành hôn rồi cô cô có còn ở Thành Dương phái nữa không ạ?"
Không đợi tân nương tương lai của mình mở miệng, Lâm Mẫn Hằng đã vội lên tiếng đáp lại câu hỏi của nàng "Hai người bọn ta đã quyết định rồi.

Sau khi thành hôn sẽ quay về quê của ta ở ẩn, không tu tiên nữa.

Cả đời làm đôi phu phụ nhàn nhã ở chốn trần gian thôi."
Nghe ông nói xong Bạch Ngân Hoa bĩu môi nhõng nhẽo nói "Hả...? Phỉ cô cô! Người không cần Ngân Hoa nữa sao?"
Thường Phỉ Phỉ đưa tay lên vuốt mái tóc nàng rồi mỉm cười nói "Ta đương nhiên là cần con rồi.

Chỉ là cần người ấy hơn."
"Âyyaaaa hai người có tuổi rồi còn định phát cẩu lương sao? Con không chơi với mọi người nữa.


Con xin phép về phòng ngủ đây!"_Bạch Ngân Hoa ra vẻ giận dỗi nói rồi chào mọi người sau đó bỏ đi về phòng.
"Bạch tiểu thư đi thong thả!" Câu nói đó của Lâm Mẫn Hằng vừa dứt mọi người đều đồng loạt cười phá lên.
"Con cũng xin phép về phòng luôn ạ!"_Lục Thừa Phong vừa nói vừa đưa tay lên hành lễ sau đó cũng rời đi.
Trần Khải Ngôn nghĩ mình không phận sự cũng vội đứng dậy, định mở miệng xin phép thì Hàn Khời lên tiếng nói "Con ở lại một chút, mọi người cũng có chuyện cho con nghe đây."
"Vâng!"_Trần Khải Ngôn nói rồi ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời ông.
Rồi trong lúc đó năm người bọn họ cùng nhau bàn chuyện hỷ sự của hai trưởng bối trong phái.
...----------------...
Sáng hôm sau...
Mặt trời đã lên đỉnh, hôm nay trời ít mây làm cho ánh nắng gắt chiếu xuống nóng như muốn đốt cháy da thịt.

Các đệ tự lớn nhỏ trong phái người nào cũng hớt ha hớt hải làm công việc được giao, nhìn vào khung cảnh bận rộn này đột nhiên làm người ta cũng cảm thấy hào hứng, tay chân cũng muốn làm việc cùng.
Thường ngày Bạch Ngân Hoa mang tiếng là người thích ngủ sớm và đam mê ngủ nướng nhưng hôm nay lại là người dậy sớm nhất trong tất cả mọi người ở đây.

Nàng vừa dậy đã chạy đến từng phòng của các đồng môn mà kêu bọn họ dậy.

Dường như chính nàng còn trông đợi hôn lễ này hơn cả tân nương và tân lang nữa.
Người nhỏ nhất lại thích lãnh đạo nhất, nàng lôi hết ruy băng, vải hoa, chữ hỷ ra rồi lại phân công cho mọi người làm.


Tại sao nàng còn nhỏ nhưng mọi người lại nghe lời nàng ư? Đơn giản là vì từ nhỏ nàng đã rất hoạt bát và lanh lợi hơn nữa lại còn tốt bụng và thích giúp đỡ mọi người, vì thế nàng cũng được lòng mọi người vô cùng.
Sau khi đã làm xong hết tất cả mọi chuyện cần làm trong khả năng của mình, Bạch Ngân Hoa thong thả đi ngắm phong cảnh tuyệt đẹp ở Thành Dương phái này.

Đi đến đâu cũng thấy toàn màu đỏ, không khí hỷ sự tràn ngập hết nơi đây, nàng nhìn thấy đã ưng ý mà liên tục mỉm cười.
Nàng ngắm một lúc rồi cũng chán, nhìn qua lại thì thấy ai cũng bận rộn thầm nghĩ chắc hẳn không ai có thời gian chơi với nàng.

Tiểu cô nương thở dài một hơi sau đó trong đầu liền nghĩ ra cái tên Lục Thừa Phong, trạng thái trỏ nên hưng phấn hơn hẳn mà tự nói.
"Lục Thừa Phong? Huynh ấy bây giờ chắc lại đang ở trên đỉnh Thái Dương luyện kiếm rồi.

Mình đi tìm huynh ấy chơi vậy.

Haha!"_Bạch Ngân Hoa nói rồi nhanh chóng chạy về hướng đỉnh núi..