Cô biết anh đủ khả năng chi trả, cho dù có mua hết toàn bộ số trang sức, đá quý thì cũng không làm khó được anh, nhưng vấn đề là cô không muốn như vậy, cảm giác như...cô chính là người phụ nữ của anh vậy... cái cảm giác như vậy khiến cô thấy không được dễ chịu cho lắm.

May thay, trong lúc để cho cô chọn lựa anh có đi ra ngoài một lúc.

Cô lập tức chọn những món khuyên tai và dây chuyền rẻ tiền, tổng cộng hết khoảng 2000, 3000, nhiêu đó cô vẫn có khả năng tự bỏ ra được.

Trên đường, cô đã thấy sắc mặt của anh không mấy vui, nhìn khá là trầm tư.

Theo vua như theo hổ, không biết nhìn sắc mặt thì khó mà sống, có lẽ nào do cô tự bỏ tiền mua nên anh ta cảm thấy mất mặt.

“Hôm nay anh đi cùng tôi mua trang sức, tôi thấy rất hãnh diện, bao nhiêu nhân viên cửa hàng nhìn thấy anh đều đỏ cả mặt, tôi còn nghe trộm thấy họ nói anh rất đẹp trai ấy, đẹp hơn cả trên ti vi với tạp chí nữa.” Trì Ngữ Mặc vừa cười tít mắt vừa nịnh hót.

“Vậy sao?” Lôi Đình Lệ chẳng buồn quay sang nhìn cô.

“Đương nhiên, tôi nghĩ là tối nay đi ngủ cũng mơ cười tít mắt ấy.” Trì Ngữ Mặc cong cong đuôi mắt.

“Ha.” Lôi Đình Lệ cười nhẹ một tiếng, chẳng rõ anh có ý gì.

Trì Ngữ Mặc hướng sang nhìn gương chiếu hậu, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng của anh, trong ánh mắt ấy chẳng có chút nào vui cả.

Cô hơi giật mình, lập tức rời ánh nhìn về phía trước, trong lòng thấy lạnh toát.

“Dừng xe.” Lôi Đình Lệ nghiêm giọng nói.

Cô chẳng dám chậm trễ, liền tấp xe dừng lại bên lề đường.

Anh xuống xe, mở cửa ghế lái phụ, bước lên.

Trì Ngữ Mặc nhìn anh khó hiểu.

Anh quay sang nhìn đăm đăm vào cô, “Không lấy đồ của tôi, là muốn thả dây dài câu cá lớn, hay là không dám lấy?”

Trì Ngữ Mặc hơi run trong lòng, lẽ nào anh ta nghe được những lời cô nói với nhân viên bên tiệm CPB?

“Có gì mà không dám lấy chứ, tôi lấy rồi thì anh ăn thịt tôi chắc? Lôi tổng không phải là người nhỏ nhen như vậy đâu.” Trì Ngữ Mặc cố tình tâng bốc anh.

“Cho nên ý của cô là muốn thả dây dài bắt cá lớn phải không?” Lôi Đình Lệ truy hỏi.

Cô nghĩ, nên thừa nhận hay phủ nhận đây?

Nếu thừa nhận, thì khác nào nói cô có tình ý với Lôi Đình Lệ, như vậy sẽ làm anh ta hiểu lầm mất.

Nhưng nếu phủ nhận thì chẳng bằng tự tát vào mặt mình, lẽ nào cô nói, thực ra tôi không thích anh nên mới không dám lấy đồ của anh.

Chắc chắn ngay ngày mai Lôi Đình Lệ sẽ xé xác cô đem cho cẩu.

“Mẹ tôi nói, không nên tùy tiện nhận đồ của người khác.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Vậy sao? Vậy bây giờ cô trả lại toàn bộ những món đồ khi trước cầm của tôi đi, quần áo hôm nay không tính, chắc khoảng mấy vạn đấy.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm cô, cho người khác cảm giác rất có áp lực.

Tim Trì Ngữ Mặc như rớt cái kịch, đừng nói mấy vạn, bây giờ đến mấy nghìn cô còn không móc ra được.

“Thực ra tôi khá là nổi loạn đấy, rất hay không nghe lời mẹ nói.” Trì Ngữ Mặc lập tức chữa miệng và nở một nụ cười thân ái, vì 5 ống gạo mà cúi đầu, không mất mặt.

Lôi Đình Lệ ngập ngừng đôi chút, anh có hơi bất ngờ về câu trả lời của cô.

Cô hay nói bản thân không được lanh lẹ, theo anh thấy thì cô lanh còn hơn khỉ nữa.

Anh rút từ túi ra hộp trang sức, đưa cho cô, giọng ra lệnh, “Đeo lên.”

Trì Ngữ Mặc, “...”

Lôi tổng quá bài bản, cô khó mà chống đỡ được, thảo nào khi cô chọn đồ trang sức không thấy anh đâu, hóa ra tự anh đã đi chọn rồi.

Cô đành mở hộp trang sức ra, là một đôi khuyên tai kim cương, một viên chắc cũng phải khoảng 2 carat, đôi khuyên tai này mua chắc chắn không dưới 50 vạn.

Cô thật sự không dám nhận lấy, đóng nắp hộp lại, trả lại cho Lôi Đình Lệ, “Cái này quý giá quá, tôi không thể nhận được.”

Ánh nhìn của Lôi Đình Lệ lập tức lướt qua chút khó chịu, xong, tay cầm hộp trang sức quăng ra cửa sổ.

Trì Ngữ Mặc tim như thắt lại, 50 vạn đó, vì cô mà bị quăng đi, cảm giác như do chính tay cô quăng đi vậy.

Cô chẳng buồn nghĩ thêm, lao xuống xe, lần theo hướng mà Lôi Đình Lệ vất chiếc hộp mà tìm.

Trên đường không nhìn thấy, chắc là bị vất vào lùm cây ven đường, cô vạch lùm cỏ tìm, cuối cùng cũng tìm thấy, vừa nhặt lên được đã bị Lôi Đình Lệ giằng lấy.

“Không phải không lấy sao?” Giọng nói của anh lạnh băng, mắt nhìn vào cô.

Cứ như chỉ cần cô nói không, anh sẽ lại vứt đi.

Muốn vứt thì vứt thôi, nhưng kiểu gì cô cũng cảm thấy như mình nợ anh 50 vạn đó.

“Lấy, không lấy tôi xuống tìm làm gì.” Trì Ngữ Mặc cầm lấy chiếc hộp trong tay anh, mở ra, cô chủ động gỡ đôi khuyên tai đang mang xuống, sau đó đeo đôi khuyên anh tặng, tiện đó cũng không quên câu nịnh, “Tôi chỉ giả vờ điệu bộ một chút mà cũng bị anh nhìn ra, Lôi tổng quả là lợi hại.”

Anh nhìn dáng vẻ cười nói của cô.

Cô lắc lắc đầu, đôi khuyên tai lấp lánh ánh sáng, dưới ánh đèn đường, cô còn lấp lánh hơn kim cương.

Chợt anh đưa tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ của cô, đặt môi anh khẽ đè lên môi cô.

Trì Ngữ Mặc giật mình, vô thức bước lùi lại.

Lôi Đình Lệ một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ lấy gáy cô, khiến cho cô muốn lùi cũng không thoát, anh hôn sâu hơn, đặt chiếc lưỡi nóng bỏng vào miệng cô.

Rõ ràng anh rất ghét hôn, nhưng khi hôn cô lại là chuyện khác, cảm giác không tồi, anh còn muốn có nụ hôn sâu hơn nữa.

Trì Ngữ Mặc không giằng ra được, cô cau chặt mày nhìn anh, còn anh lại đang nhắm chặt mất, không có ý muốn buông cô ra, cô cuống đến toát cả mồ hôi hột.

Theo như kinh nghiệm khi trước. Chắc chắn cô không thể giằng ra khỏi anh được nên quay qua cù eo anh, quả nhiên anh ta đành phải dừng lại. Ánh nhìn ấy chiếu vào cô cứ như một hố sâu thăm thẳm vậy.

Cô thấy không thể tiếp tục như vậy được, nhưng bảo rằng tát cho anh ta một bợp tai, cô lại không dám.

“Anh, anh thích tôi?” Trì Ngữ Mặc hỏi

Câu nói vừa toát ra khỏi miệng, cô liền hối hận muốn tự cắn đứt lưỡi mình, cô đang hỏi cái gì vậy?

Lôi Đình Lệ sao có thể thích cô được chứ, cùng lắm cũng chỉ là chơi bời thôi.

Anh ta do dự 3 giây, trầm giọng nói, “Cô hy vọng tôi thích, hay là không thích?”

“Tôi thấy anh như một vị thần mà tôi luôn sùng bái, được người khác kính nể, dường như là thần tiên trên trời vậy, còn tôi chính là con kiến trên mặt đất. Tôi không dám mơ tưởng.” Trì Ngữ Mặc trả lời thong long.

Lôi Đình Lệ híp mắt nhìn ánh nhìn lạnh băng, anh nâng chiếc cằm của cô lên, “Trả lời thẳng vào câu hỏi, hy vọng, hay là không hy vọng?”

“Nếu tôi trả lời, anh sẽ không tức giận chứ?” Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng chút dò thăm sắc mặt của anh ta.

Lôi Đình Lệ cười hắt một tiếng, ánh nhìn lạnh hơn băng giá, buông gương mặt của cô ra, “Cô không cần trả lời nữa đâu.”

Mặt anh khá khó chịu, quay lưng bước thẳng về chiếc xe.

Thấy dáng vẻ anh ta như vậy, chắc cũng không cần cô đi cùng đến sông đêm Yên Vũ nữa.

Rõ ràng đi theo anh ta đến đây là để làm thân với anh, sao cuối cùng lại thành ra thế này.

Trì Ngữ Mặc thở hắt một hơi, chợt nhớ ra túi xách của mình còn đang ở trên xe của anh ta.

Cô ngay lập tức chạy lại, cũng không muốn mất lòng thêm nữa, cô nở nụ cười xã giao gõ lên cửa xe, “Lôi tổng, túi xách tôi.”

Lôi Đình Lệ kéo cửa kính xuống, hướng cái nhìn lạnh lùng lên cô, im lặng 3 giây, anh lấy túi xách quăng cho cô.

Trì Ngữ Mặc đón lấy, “Còn nữa, khuyên tai.”

Sắc mặt Lôi Đình Lệ phút chốc còn khó coi hơn, “Coi như thù lao tối nay, không cần trả, đồ cô dùng rồi tôi cũng không cần.”

Nói rồi anh dứt khoát kéo kính cửa lên, mở máy, đi mất.

Trì Ngữ Mặc đứng lại bên đường, nhìn theo bóng chiếc xe của anh, trong lòng vẫn như đè một hòn đá vậy, đó là sự bất an về tương lai.